Chương 8: Dì mới là người có thể mê đảo muôn ngàn thiếu nam thiếu nữ.

Cái gọi là nói chuyện với phụ đạo viên, thật ra cũng không phải là thủ tục tất yếu chính thức cho lắm. Cũng là người trong giới, lúc nghỉ hè, Chu Thấm thật ra đã chào hỏi với lãnh đạo học viện bên này hết rồi. Song, làm học sinh ngoại trú - với số lượng tương đối ít, trước khi nhập học chính thức, phụ đạo viên vẫn cần cô phải vào trường để trao đổi một chút. Đại ý chính là, hi vọng cô dù có là học sinh ngoại trú, nhưng hoạt động tập thể của lớp cô vẫn phải tích cực tham dự, cũng phải hăng hái báo danh tổ chức, câu lạc bộ. Đại học không giống như cấp 3, phải hòa vào sinh hoạt tập thể nhiều mới tốt, đồng thời nói cho cô biết, học kỳ đầu tiên có giờ tự học buổi sáng, nhất định cô phải tham gia, còn giờ tự học buổi tối thì trong tình huống nếu bảo đảm đường sá an toàn được thì cô có thể tự nguyện tham gia. Cuối cùng còn tiết lộ, trong lớp còn có 2, 3 bạn học cũng là học sinh ngoại trú, hi vọng ngày thường mấy người các cô có thể qua lại giao lưu nhiều hơn, đừng tách rời với đại tập thể. Không ở ký túc xá, hiển nhiên, chuyện phiền phức rất nhiều, nhưng không phải là không có chỗ tốt, gần nhất ở trước mắt chính là, tập chạy quân sự sáng sớm và kiểm tra phòng ốc ngăn nắp của buổi tối, học sinh ngoại trú có thể không cần tham gia. Lâm Tiễn cảm thấy, đây thật sự là tin tức tốt nhất nghe được trong ngày hôm nay.

Đợi phụ đạo viên đi họp rồi về gần 20 phút, nói chuyện cũng không quá mười mấy phút, tiếp đó, Lâm Tiễn lại đi cùng đàn chị mất mười mấy phút nữa để đến trung tâm phục vụ sinh hoạt nhận quân phục. Tới tới lui lui, cũng đi hơn một giờ.

Lâm Tiễn hơi lo lắng vì để Tiêu Uyển Thanh chờ quá lâu, vì thế vừa nhận được quần áo, lên tiếng chào hỏi với đàn chị xong cô liền lập tức ôm lấy quần áo, vô cùng lo lắng mà chạy dọc theo đường trở về, tìm kiếm Tiêu Uyển Thanh.

Vừa đến khu học viện Tài chính kinh tế, Lâm Tiễn tức khắc nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh ngay. Kỳ lạ thay, Tiêu Uyển Thanh đứng xa như vậy, bóng người lại nhỏ như thế, nhưng Lâm Tiễn vừa nhìn lại nhận ra đấy là nàng.

Tiêu Uyển Thanh đang đứng dưới tán cây hoa gạo - một nơi xa rất xa so với bản thông bảo, xung quanh người đến người đi, vui đùa ầm ĩ, nhưng nàng tựa như không có cảm giác. Thân thể như ngọc cứ như vậy mà đứng hơi ngửa đầu, dường như mình và xung quanh là hai thế giới riêng biệt.

Bước chân vốn đang đi nhanh của Lâm Tiễn dần dần mà dừng lại, cô ôm quần áo, lông mày bất giác níu chặt vào.

Khoảng cách xa như vậy, hẳn là cái gì cũng nhìn không rõ ràng, nhưng Lâm Tiễn lại nhạy cảm phát hiển, Tiêu Uyển Thanh, dường như đang khổ sở. Nhận thức như vậy, không biết tại sao, làm cho cô cũng cảm thấy, trong nháy mắt, có chút khó chịu.

Một lát sau, Lâm Tiễn cắn cắn môi, điều chỉnh cảm xúc, sải bước đi về phía Tiêu Uyển Thanh.

Sau khi Lâm Tiễn rời đi, Tiêu Uyển Thanh thoạt đầu chỉ là đi dạo xung quanh ký túc xá Tài chính kinh tế. Nhưng bởi thời gian chờ đợi quá mức dài dằng dặc, mặt trời lại quá mức cay độc, Tiêu Uyển Thanh đi dạo xong một vòng, phát hiện Lâm Tiễn còn chưa trở về, nên đi tìm một chỗ hơi râm mát để tránh. Nàng đứng dưới cây hoa gạo cao lớn rắn rỏi, khái quát hết đủ loại người qua đường xung quanh, nhìn xe cộ lui tới, nhìn cha mẹ con cái túi lớn túi nhỏ, nhìn vẻ đau buồn lo lắng trên mặt cha mẹ, nét bực mình âm ỷ trên mặt người con...

Mười năm như một giấc mộng dài, rõ ràng thế sự từ lâu đã biến đổi, nhưng cảnh tượng trước mắt lại tương tự như vậy, phảng phất năm xưa tái hiện.

Nụ cười nhẹ của Tiêu Uyển Thanh, dần dần biến mất khỏi khóe môi.

Lúc Lâm Tiễn đến đằng sau Tiêu Uyển Thanh, Tiêu Uyển Thanh còn đang bàng hoàng nghĩ về những thứ gì đó, đến nỗi Lâm Tiễn đứng sau lưng nàng rất lâu, nàng vẫn chưa hề phát hiện. Đến khi Lâm Tiễn vọt một tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai trái Tiêu Uyển Thanh một lúc, Tiêu Uyển Thanh mới thức tỉnh, phút chốc quay người, trên mặt lại là biểu cảm bình tĩnh, không hề bị giật mình.

Lâm Tiễn nháy nháy mắt, chu chu mỏ, tiếc nuối bảo: "Sao dì lại không bị dọa chứ, không vui gì cả."

Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, không trách cứ sự bướng bỉnh của cô, dịu dàng hỏi cô: "Xong hết rồi à? Được về nhà rồi sao?"

Lâm Tiễn gật gật đầu, trả lời: "Dạ, xong rồi, buổi chiều cũng không cần đến, chờ ngày mai đến tập quân sự thẳng luôn là được rồi." Nói xong, thoáng do dự, cô vẫn nhịn không được hỏi ra miệng: "Khi nãy dì đang nghĩ gì mà say sưa như vậy, con đứng ở sau dì rất lâu mà dì cũng không phát hiện."

Ý cười của Tiêu Uyển Thanh bất giác cứng một lúc, nhưng chỉ trong mấy giây đã hết. Nàng không chút che giấu, nụ cười hơi thu lại, thẳng thắn bảo: "Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng phụ huynh dẫn con em đến trường, dì nhớ đến cảnh trước đây... trước đây khai giảng đại học lần đầu tiên, ba mẹ dì dẫn dì tới nơi đây báo danh."

Tuy vẻ mặt nàng vẫn bình thường, nhưng nhớ nhung tràn đầy trong giọng nói, Lâm Tiễn nghe ra rõ ràng.

"Khi đó nhà dì cũng xa nơi này, vì thế phải vào ở ký túc xá. Lần đầu được sống xa nhà nên lòng dì hết sức vui vẻ, ba mẹ dì lại không yên lòng đủ kiểu, dọc đường đi cứ lải nhải cằn nhằn mà dặn dò mấy chuyện vụt vặt trong cuộc sống cho dì. Khi đó, đầy đầu dì đều là cuộc sống tự do mới, ghét bỏ cực kỳ sự càm ràm của họ. Mới vào trường học dì đã bắt đầu vội vàng trải nghiệm cuộc sống mới, họ giúp dì trải giường xong, dì bèn gấp rút đuổi họ mau mau trở về... Hà, có phải là ngốc lắm đúng không..." Nàng cười tự giễu, trong nụ cười là cay đắng rõ ràng.

Lòng Lâm Tiễn bỗng nhiên chua một thoáng. Cô nhớ đến năm 11 tuổi mình đi theo Chu Thấm dự tang lễ của cha mẹ Tiêu Uyển Thanh, thân hình gầy yếu của Tiêu Uyển Thanh quỳ gối bên quan tài khóc không ra tiếng.

Năm 25 tuổi, Tiêu Uyển Thanh từng là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, trong một đêm liền trở thành cô nhi chân chính của thế giới này. Sự qua đời bất ngờ của cha mẹ, là khúc mắc lớn nhất và tiếc nuối vĩnh viễn cả đời này của Tiêu Uyển Thanh.

Lâm Tiễn mấy lần há mồm, định an ủi Tiêu Uyển Thanh gì đó, nhưng lại trong lúc nhất thời, mất đi ngôn ngữ. Cuối cùng, Lâm Tiễn chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tiêu Uyển Thanh, nói: "Con sẽ không đuổi dì đi."

Nghe vậy, Tiêu Uyển Thanh đột nhiên liền cong môi, ấm áp đầy tràn đôi mắt, đau thương vừa nãy trong chớp mắt, biến mất không còn một mống. Nàng đưa tay giúp Lâm Tiễn ôm hơn một nửa sách, trêu chọc: "Đương nhiên con sẽ không đuổi dì đi rồi, con còn phải ngồi xe của dì quay về mà. Đi thôi..." Dứt lời, nàng xoay người đi đến hướng bãi đậu xe.

Lâm Tiễn rập khuôn từng bước theo sát phía sau Tiêu Uyển Thanh, lông mày hơi vô thức nhíu lại, thấm thoát sau nét mặt lại giãn ra, biểu cảm như bình thường trở lại.

Trên đường trở về, Tiêu Uyển Thanh nhận một cuộc điện thoại công việc. Trong lúc nói chuyện, Tiêu Uyển Thanh dường như là tâm tình rất tốt, ý cười liên tục, dí dỏm lưu loát.

Lâm Tiễn lặng lẽ nghiêng đầu quan sát Tiêu Uyển Thanh, trông thấy khóe môi Tiêu Uyển Thanh ngờ ngợ có độ cong cười mỉm, nhưng chân mày khóe mắt lại không có chút nhiệt độ nào mà nụ cười nên có. Trong đôi mắt của nàng, mơ hồ là thờ ơ nhạt nhẽo và phiền muộn vô thức.

Lâm Tiễn quay đầu lại nhìn phía ngoài cửa xe, tầm mắt thì tràn đầy phong cảnh thụt lùi nhanh như gió, nhưng trong đầu lại là lời nói vui vẻ của và khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Uyển Thanh.

Cô mơ mơ hồ hồ mà nghĩ: Cái gọi là, sóng ngầm mãnh liệt dưới mặt hồ yên ả. Có phải, Tiêu Uyển Thanh chính là như vậy?

Lâm Tiễn không rõ lắm. Thế nhưng, cô lại rất muốn làm, cái người có thể nhìn thấy sóng ngầm ấy.

Hơn 12 giờ buổi tối ngày hôm ấy, Tiêu Uyển Thanh sau khi đi vệ sinh đêm thì ra uống nước. Lúc đi ngang qua phòng Lâm Tiễn, nàng vô ý thức mà nghỉ chân một hồi, tiếp đó, làm cho nàng thất vọng là, tiếng bàn phím "bùm bùm", lại lần nữa truyền vào trong tai của nàng.

Tiêu Uyển Thanh vẻ mặt nhàn nhạt, đưa tay cầm chặt cốc thủy tinh lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng nước, lại lần nữa im lặng trở về phòng ngủ.

6 giờ 30 phút ngày tiếp theo, chưa đợi Tiêu Uyển Thanh cởi tạp dề gọi Lâm Tiễn thức dậy, Lâm Tiễn đã tự giác dậy rồi. Cô rửa mặt xong xuôi, cột tóc đuôi ngựa, mặc quân phục, rồi cầm lấy mũ quân phục đi tới trước bàn ăn.

Tiêu Uyển Thanh đã bày bữa sáng ở trên bàn ăn, nàng đang khom người đeo tạp dề, dự định thu dọn xong sẽ đi gọi Lâm Tiễn thức dậy.

Nhìn thấy bóng người của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn bất giác cong cong mắt mày, lộ ra một nụ cười xán lạn, chào hỏi: "Dì Tiêu, chào buổi sáng."

Tiêu Uyển Thanh nghe vậy quay người sang, tư thế oai hùng hiên ngang của Lâm Tiễn liền ánh vào tầm mắt của nàng. Nàng trên dưới đánh giá Lâm Tiễn một chút, trong mắt có kinh diễm chợt lóe lên: "Chào buổi sáng." Nói xong, nàng khẽ nghiêng đầu, trêu ghẹo: "Rất ngầu rất sức sống ha."

Lâm Tiễn nháy mắt chợt tươi cười rạng rỡ, vui vẻ xoay một vòng trước mặt Tiêu Uyển Thanh, đắc ý bảo: "Con cũng thấy vậy, khi nãy con ở trước gương nhìn mấy lần, suýt chút nữa không nỡ đi ra."

Khóe môi Tiêu Uyển Thanh có độ cong giương lên, nàng đi tới trước bàn ăn, lấy đũa giúp Lâm Tiễn rồi ngồi xuống đối diện cô, không để ý đến sự tự luyến của cô, nàng chuyển đề tài, quan tâm hỏi: "Bôi kem chống nắng chưa?"

Lâm Tiễn nhận đũa, lắc đầu nói: "Không bôi, con không có thói quen này, phiền phức lắm. Không sao, hồi đó con tập quân sự cũng như vậy mà."

Tiêu Uyển Thanh khẽ lo âu mà nhíu nhíu mày lại, bất đắc dĩ than thở: "Con đó, tiểu sâu lười."

Lâm Tiễn húp một hớp cháo, mắt mày cong cong, dáng vẻ như nũng nịu được hời.

Lúc ăn cơm, Lâm Tiễn chú ý đến Tiêu Uyển Thanh dường như tinh thần không tốt lắm, cứ ngáp vài cái mãi. Cô dừng đũa lại, đôi mắt hơi ảm đạm, áy náy bảo: "Dì Tiêu, hình như dì tinh thần không tốt lắm, chắc là con liên lụy dì dậy sớm quá hả?"

Tiêu Uyển Thanh khe khẽ lắc đầu, phủ nhận: "Không có sao, trước đây dì cũng thức xấp xỉ giờ này." Dừng lại một chút, Tiêu Uyển Thanh hơi nhíu mày giải thích: "Chỉ là buổi tối hai ngày nay dì không ngủ ngon được. Lúc rạng sáng, hình như cứ nghe được tiếng đánh bàn phím với tiếng động của bàn bên nhà bên cạnh, không biết có phải cậu bé nhà kế bên ban đêm chơi game động tĩnh quá to hay không nữa."

Lâm Tiễn nghe nói như thế, vẻ mặt hơi vô thức cứng lại một lúc, sau đó thì có chút không tự nhiên, trong lòng cũng có phần chột dạ không tên: Tiếng động đó có phải cô làm ra hay không nhỉ?

Thật ra Tiêu Uyển Thanh vừa nói, vừa lặng lẽ đánh giá vẻ mặt Lâm Tiễn. Nhìn thấy biểu hiện không tự nhiên của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh biết, Lâm Tiễn đại khái là nghe hiểu. Thế là nàng tiếp tục lơ đãng nói: "Không sao, nếu đêm nay không nghe được mấy âm thanh kỳ quái này là có thể ngủ ngon được rồi."

Lâm Tiễn chột dạ gật gật đầu, không có lên tiếng phụ họa. Trong lòng cô suy nghĩ: Hai ngày rồi, tật xấu quen giường này cũng phải có tiến triển rồi nhỉ? Không được, đêm nay dù có mất ngủ cũng phải đàng hoàng nằm trên giường.

Tiêu Uyển Thanh im lặng thở dài trong đáy lòng, trìu mến mà nhìn dáng dấp cúi đầu chột dạ của Lâm Tiễn, nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Trống vang không cần búa gõ [1], nàng tin tưởng Lâm Tiễn sẽ không để cho mình thất vọng.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Tiễn thu dọn bát đũa của mình vào bồn rửa, đang chuẩn bị mở nước rửa chén, Tiêu Uyển Thanh liền ngăn lại động tác của cô: "Nói rồi mà, chuyện nhà bếp giao cho dì, con quên rồi sao? Thời gian cũng không còn sớm, vội sớm chứ đừng vội trễ, thu dọn một hồi rồi đến trường đi." 

Lâm Tiễn buộc lòng phải bỏ bát đũa xuống, rửa tay, quay người lại chuẩn bị đi ra. Cô xoay người, lại nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đứng trước mặt cô tự nhiên mà đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp cô lộn ngược cổ áo trang phục lại.

Cô nghe thấy giọng nói ôn hòa của Tiêu Uyển Thanh vang lên bên tai cô: "Trước khi ra ngoài nhất định phải kiểm tra quần áo đã mặc chỉnh tề hay chưa, bằng không thì chờ đi ra ngoài bị người khác phát hiện lại lúng túng."

Lâm Tiễn cảm thấy, lỗ tai của mình đột nhiên có hơi nóng.

Tiêu Uyển Thanh cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận mà giúp Lâm Tiễn điều chỉnh dây thắt lưng, vuốt nhẹ vạt áo dưới của cô một hồi.

Tầm mắt phiêu theo động tác của Tiêu Uyển Thanh, cô nhìn thấy lông mi dài dài của Tiêu Uyển Thanh chớp chớp, trong đôi mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc, hương thơm của Tiêu Uyển Thanh quanh quẩn chóp mũi của cô. Kỳ lạ, nhịp tim Lâm Tiễn chợt nhảy một cái, cô gần như cảm thấy mình có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập quá lớn của mình mất rồi.

Cuối cùng, sự lăng trì dịu dàng như vậy kết thúc. Tiêu Uyển Thanh lui về sau một bước, ngẩng đầu lên xem xét Lâm Tiễn, hài lòng nói: "Được rồi, Tiễn Tiễn mỹ lệ soái khí, tư thế oai hùng của chúng ta có thể ra ngoài mê đảo muôn ngàn thiếu nam thiếu nữ được rồi."

Lâm Tiễn buồn cười nhìn Tiêu Uyển Thanh, không nhịn được trêu ghẹo: "Vậy mê đảo dì chưa?"

Tiêu Uyển Thanh khẽ cười, không tỏ ý kiến. Đột nhiên, nàng tựa như nhớ ra gì đó, gọi lại cô: "Con chờ một lát." Nói xong, nàng đi về bên bàn ăn, cầm điện thoại lên, thoáng đứng ra xa một chút so với Lâm Tiễn, mở camera lên, bảo: "Tiễn Tiễn, cười."

Lâm Tiễn xa xa nhìn vẻ mặt nghiêm túc dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh, kìm lòng không đặng mà thong thả cười lên, mắt sáng óng ánh.

Tự thâm tâm cô nghĩ: Tiêu Uyển Thanh, dì mới là người có thể mê đảo muôn ngàn thiếu nam thiếu nữ.

===

*Chú thích:

[1] Trống kêu không cần búa gõ: Trống thượng thừa, mặt trống chất lượng tốt thì không cần gõ mạnh cũng sẽ rất vang. Nghĩa rộng ra là: Một người đầu óc thông minh, có khuyết điểm hay sai lầm thì chỉ cần nhắc nhở sẽ sửa chữa khuyết điểm hay sai lầm ngay.

*Lời tác giả:

Bao gồm tui.

Có một tiểu kh ái nói với tui, hôm qua cô ấy thật sự bấm số điện thoại của dì Tiêu, đồng thời, cô ấy cảm thấy, sẽ không chỉ mỗi mình cô ấy làm vậy...

Tui hỏi thay cô ấy một chút, ha ha ha, thật sự còn có tiểu khả ái dễ thương như thế sao?

*Lời editor:

Mê đảo bao gồm tui.

Quả thật mình có đi search sđt của dì Tiêu, là số của thành phố Thương Châu thuộc tỉnh Hà Bắc '_', tính ra tui cũng là tiểu khả ái dễ thương nhỉ? :))

30/4 chúc mọi người có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ bên gia đình và bạn bè

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play