Lâm Tiễn vừa chạy vừa khóc đã được một thời gian. Những người ngồi quanh ngoài phòng chờ khi ăn trưa trở về đều không thể nghe thấy người bên trong đang nói cái gì. Người có đầu óc chỉ có thể nghe thấy cô gái xinh đẹp cao giọng mơ hồ hỏi. "Tiêu a di, rốt cuộc dì sợ cái gì?" Nhưng qua ô cửa kính, họ có thể nhìn thấy mọi thứ diễn ra bên trong. Những người xem không thể không liếc nhìn nhau, dưới đáy lòng tự biên tự diễn viết ra lời.
Tiểu Kha quay lại sau đó, chỉ theo dõi một nửa chặng đường. Cô nhìn phòng tiếp tân quay lưng lại cửa sổ kính. Từ khi Lâm Tiễn rời đi, Tiêu Uyển Thanh vẫn cúi đầu đứng đó rất lâu, nhìn các đồng nghiệp bắt đầu có vẻ bát quái, cô không thể chịu đựng được nữa.
Cô đi tới cửa phòng chờ hé mở, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, đi phía sau Tiêu Uyển Thanh, chặn ánh mắt thăm dò bên ngoài, quan tâm hỏi: "Chủ biên, làm sao vậy?"
Tiêu Uyển Thanh nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Nàng đứng thẳng lưng, xoay người, ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút đỏ lên, rõ ràng là dấu hiệu sắp khóc. Nàng nhìn Tiểu Kha, nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng giải thích: "Có chuyện ở nhà, xảy ra mâu thuẫn, thực xin lỗi, để mọi người chê cười rồi." Không chỉ đối với Tiểu Kha mà nói. Còn đối với những người bên ngoài xem náo nhiệt.
Còn chuyện người khác có tin hay không, nàng cũng không quan tâm nữa.
Tiêu Uyển Thanh nâng đồng hồ lên, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đi làm, nàng cười với Tiểu Kha, nói: "Tôi vào toilet một chút, khi nào đến giờ làm việc em giúp tôi hẹn với nhà quảng cáo nhé."
Giống như không nhìn thấy ánh mắt lén lút nhìn chằm chằm của đồng nghiệp, ánh mắt của Tiêu Uyển Thanh vẫn bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng lướt qua họ từng bước rồi vào tolet.
Vào trong tolet, đóng cửa vách ngăn bằng gỗ, cuối cùng cũng như tìm được nơi an toàn để trốn, Tiêu Uyển Thanh đối mặt với tấm ván gỗ đang đóng lại, toàn thân đột nhiên mất sức, ngồi xổm xuống. Nàng ôm gối bằng một cánh tay, lặng lẽ bật khóc.
Nàng cắn môi dưới, mùi gỉ sắt dần dần tràn ngập khoang miệng nhưng nàng không để ý. Nàng giơ tay nắm trước ngực, trái tim đau đến mức muốn vỡ vụn, nghẹn thở không thể phát ra tiếng, cả người khóc đến run rẩy.
Dì xin lỗi, Tiễn Tiễn, xin lỗi vì đã làm tổn thương con, xin lỗi vì đã để con gặp dì ...
Thực xin lỗi......
Lâm Tiễn không biết làm cách nào để lau đi nước mắt, trong ánh mắt kỳ lạ của người qua đường, cô đi một mạch đến bãi đậu xe lấy xe, máy móc lái về nhà mà không có Tiêu Uyển Thanh.
Trái tim cô rất đau cùng hỗn loạn, cô hoàn toàn mất phương hướng, cô không biết mình nên tiếp tục con đường phía trước như thế nào.
Cô đã kiểm tra rất nhiều kinh nghiệm, cũng đã nghĩ kỹ rồi. Trong thời gian học đại học, cô nói bóng gió với ba mẹ chờ khi tốt nghiệp, có kinh tế độc lập, có năng lực cô sẽ tự mình giải quyết vấn đề của mình, sẽ không cần phiền não Tiêu Uyển Thanh. Cô sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không xuất ngoại nữa. Đó từng là giấc mơ do ba mẹ sắp đặt cho cô. Giờ đây, cô có một giấc mơ mới của riêng mình - đó là được ở bên Tiêu Uyển Thanh.
Cô nguyện ý vượt qua mọi khó khăn vì Tiêu Uyển Thanh, muốn từ nay trở đi hợp nhất quỹ đạo cuộc đời của cô và Tiêu Uyển Thanh thành một. Nàng đi đâu, chính mình liền đi đó.
Nhưng nếu Tiêu Uyển Thanh không bao giờ muốn cô đồng hành cùng thì sao? Cô đi chín mươi chín bước về phía nàng, nhưng nàng không muốn tiến về phía cô, ngay cả khi cô nỗ lực tự mình đạt được bước thứ 100, lại hung hăng đẩy cô ra. Mọi thứ giống như chẳng qua là một bên tình nguyện, tự mình đa tình.
Nàng nói cô đang làm nàng khó xử?
Lâm Tiễn đối mặt với gió, mặt lại vươn vãi giọt nước.
Nàng không nói, thì làm sao cô biết nàng đang sợ cái gì, làm sao cô có thể cùng nàng vượt qua những chướng ngại vật trước mắt khiến nàng sợ hãi. Cô còn nhỏ, nên cô không hiểu nhiều, nhưng cô nguyện ý nhanh trưởng thành vì nàng, nguyện ý nỗ lực phát triển chiều cao tương đương với nàng sớm nhất có thể.
Chỉ cần nàng nguyện ý cho cô cơ hội, đừng đẩy cô ra xa.
Chính là, nàng không muốn.
Nàng không nguyện ý. Lâm Tiễn lẩm bẩm bốn chữ này, ủy khuất bật khóc. Chú cừu nhỏ như thể theo điểm yếu của chủ nhân, chậm lại từng chút một, cuối cùng bánh xe ngừng quay.
Vì chặng đường dài từ trường Lâm Tiễn đến công ty của Tiêu Uyển Thanh, xe đã hết điện.
Lâm Tiễn dừng lại bên đường, dựa vào bảng điều khiển của xe, nức nở khổ sở.
Ngươi cũng khi dễ ta ...
Ngay cả khi ngươi cũng vứt bỏ ta ...
Giống như ngày hôm nay, cô đã rơi hết nước mắt tích tụ hơn mười năm qua. Cô không biết mình đã khóc trong bao lâu, cho đến cuối cùng, không còn giọt nước mắt nào rơi nữa. Lâm Tiễn ngẩng đầu nhìn biển xanh dưới cầu hồi lâu, thủy triều lên xuống, sóng vỗ bờ.
Cô chậm rãi lau đi nước mắt trêи mặt, đẩy xe, bên tai nghe tiếng xe gầm rú cùng sóng biển, tâm trạng từ từ xoa dịu, cũng từ từ an ủi bản thân.
So với quãng đời dài đằng đẵng, những phút giây thống khổ cùng khổ sở lúc này đều chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, chỉ cần ngươi vượt qua được khoảnh khắc này thì mọi chuyện sẽ qua.
Với cuồn cuộn lịch sử rộng lớn, cuộc đời của mỗi chúng ta chẳng khác gì giọt nước giữa đại dương. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, cuộc đời này chỉ có một lần, mỗi khoảnh khắc, một đời người sẽ kết thúc bất cứ lúc nào, rõ ràng ngươi cũng thích ta, tại sao phải bỏ lỡ, tại sao phải hối hận, tại sao không dũng cảm, tại sao không chiến đấu, tại sao phải ép dạ cầu toàn?
Cô không muốn hối hận. Ít nhất, cô không muốn hối tiếc vào lúc này.
Tiêu Uyển Thanh nói: "Dì không muốn sau này con phải hối hận."
Nhưng cuộc sống hiện tại đang không tốt, vậy tại sao cô phải nghĩ đến tương lai? Sống trọn vẹn từng giây phút của hiện tại, tích lũy từng phút từng giây, chẳng phải chính là tương lai tươi sáng mà cô mong muốn sao?
Lâm Tiễn cuối cùng cũng đẩy xe trở về nhà Tiêu Uyển Thanh, dọc đường đi, cô đã tìm ra tất cả sự thật có thể thuyết phục bản thân phải kiên trì, không khổ sở nữa.
Chính là, vẫn rất khổ sở.
Cô thản nhiên đáp lại lời dì Lưu đang muốn nói rồi dừng lại: "A di, tối nay con không ăn." Sau đó, cô khóa cửa, đóng rèm cửa rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.
Không sao đâu, ngủ một giấc rồi dậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ngày mai là một ngày khác, Lâm Tiễn ngày mai là Lâm Tiễn đầy dũng khí.
Lâm Tiễn rất mệt mỏi, cô không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi tỉnh lại, cô nghe thấy bên ngoài phòng ngủ có người gõ cửa, kiên trì không ngừng.
Cô kéo rèm cửa, căn phòng vẫn còn âm u, không phân biệt được ngày hay đêm. Cô đờ đẫn trả lời: "Chờ một chút." Sau đó, dụi dụi mắt, bước ra khỏi giường vừa đi vừa kiểm tra thời gian bằng điện thoại.
Đã mười giờ sáng. Cô thực sự đã ngủ lâu như vậy.
Cô vừa mở cửa ra thì thấy dì Lưu đang cười ngượng ngùng nhìn mình, nói: "Tiễn Tiễn, dì có chút lo lắng cho con. Con xem, cơm chiều hôm qua cùng sáng nay còn chưa ăn." Ngày hôm qua Lâm Thiển trở về với tâm trạng không tốt lắm, bà không an tâm liền gọi điện cho Tiêu Uyển Thanh, nàng im lặng hồi lâu, chỉ nói với bà: "Không sao đâu. Tâm trạng nàng không tốt lắm. Để nàng yên tĩnh một lúc."
Nhưng công việc và nghỉ ngơi của Lâm Tiễn luôn đều đặn, hôm nay đã muộn vậy còn chưa dậy nên dì Lưu không khỏi có chút sợ hãi. Từ cuộc gọi dò hỏi đó, Lâm Tiễn đã rất bất thường. Ngay cả khi bà không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn, bà vẫn có thể thấy Lâm Tiễn đang có tâm trạng không tốt thế nào. Tiểu hài tử khó nói, nếu có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ?
May mà bà chỉ nghĩ quá nhiều.
Vẻ mặt Lâm Tiễn vẫn có chút trầm xuống, tinh thần cũng không được tốt như mọi khi, nhưng dù sao cô cũng lịch sự mỉm cười làm bà an tâm: "Con không sao, con xin lỗi, khiến dì lo lắng rồi. Con đi tắm rửa rồi ăn cơm. Có cơm sáng chưa ạ?"
Dì Lưu thở phào nhẹ nhõm, lần lượt trả lời: "Có có có, dì đi hâm nóng cho con."
Lâm Tiễn nhẹ nhàng gật đầu, cầm lấy quần áo đã thay xong đi ra ngoài tắm rửa.
Đang rửa mặt, cô gom nước lạnh vỗ lên mặt, thần trí dần dần tỉnh táo. Bất kể vấn đề là gì, phải đối mặt với nhau thì mới có thể giải quyết được. Nhưng cô không tìm thấy Tiêu Uyển Thanh.
Cô thậm chí không biết những ngày này Tiêu Uyển Thanh sống như thế nào, nếu muốn đợi đến khi nàng trở về theo kế hoạch, thời gian dài như vậy nàng sống ở đâu? Nàng sống có quen không, có sống tốt không?
Cuối tuần này, như thường lệ, Tiêu Uyển Thanh sẽ không đi làm trừ khi nàng làm thêm giờ hoặc đi giải trí. Nhưng ngoài công ty, cô có thể đi tìm nàng ở đâu nữa.
Lâm Tiễn lau mặt, gọi Tiêu Uyển Thanh gần như vô vọng. Quả nhiên, Tiêu Uyển Thanh không nhấc máy cho đến khi chuông tự động ngắt.
Lâm Tiễn lim dim mắt, cất điện thoại rồi quay ra ngoài.
Cô đứng ở bàn ăn, cắn hai miếng bánh mì nướng cắt lát, uống nhanh ly sữa rồi bước ra ngoài: "A di, con ra ngoài một lát. Trưa hay tối có thể không về ăn cơm."
Dì Lưu khó xử: "A di của con để dì giám sát..."
Bà chưa kịp nói xong, Lâm Tiễn đã nâng đôi mắt đen nhánh lên, nhìn bà thật sâu, nghiêm nghị nói: "Nếu nàng không thích con như vậy, vậy để nàng đến gặp nói với con." Cô cột dây giày, đứng dậy, đeo ba lô, sải bước mở cửa rồi bỏ đi: "Con đi đây."
Cô đi thẳng đến ngã tư của tiểu khu, ra hiệu dừng một chiếc taxi, báo địa chỉ của công ty Tiêu Uyển Thanh rồi đến đó.
Đứng đối diện tòa nhà, Lâm Tiễn nhìn vào cửa kính đang mở, nhìn lên tầng nơi Tiêu Uyển Thanh đang ở, cô không biết nàng có ở bên trong hay không.
Nhưng, cô không dám lên.
Câu hỏi đầy nghẹn ngào của Tiêu Uyển Thanh vang lên bên tai cô: "Tiễn Tiễn, bên ngoài mọi người đang nhìn chúng ta. Con muốn mọi người trong công ty biết chuyện này sao? Muốn chúng ta trở thành đề tài nói chuyện của những người đó sao?"
Cô biết những lời đàm tiếu có thể làm tổn thương một người. Nhưng suy nghĩ thật lòng trong lòng luôn quan trọng hơn suy nghĩ của người không quan trọng nên cô không hề e ngại hay nao núng.
Chính là Tiêu Uyển Thanh sợ hãi. Tiêu a di của cô trông dịu dàng mạnh mẽ, nhưng trái tim của nàng lại mong manh hơn cô nghĩ.
Cô nắm chặt tay, hít sâu một hơi, cuối cùng không tiến lên nữa. Cô tìm một bồn hoa, dựa vào bệ lát gạch, chốc chốc lại nhìn chằm chằm vào cửa tòa nhà, không dám bỏ sót người ra vào nào.
Từ cái nắng như thiêu như đốt, cho đến khi đèn mờ. Hình bóng cô đang nghĩ tới chưa từng xuất hiện.
Bây giờ là mười giờ rưỡi, toàn bộ tòa nhà có rất ít ánh đèn, tầng trêи tầng dưới hoàn toàn tối đen.
Lâm Tiễn di chuyển đôi chân cứng đờ, quét qua cánh cửa của tòa nhà nơi không có ai ra vào lần cuối, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi lại cho Tiêu Uyển Thanh.
Cuộc gọi được kết nối, nhưng giây tiếp theo đã bị treo.
Lâm Tiễn nghẹn họng gọi lại.
Lần này, cuộc gọi không được thông qua.
"Xin chào, cuộc gọi ngài đang gọi đã bị ngắt." Cô gái máy móc nhẹ nhàng thông báo một sự thật tàn nhẫn.
Không lẽ Tiêu a di, đưa nàng vào danh sách đen.
Nước mắt Lâm Tiễn lập tức tuôn ra.
Giây tiếp theo, cô nâng mu bàn tay lên lau đi nước mắt, xoay người chạy trêи đường trong bầu trời đêm. Vừa chạy, cô vừa nhìn vài cửa hàng còn lại ở hai bên.
Chạy được vài con phố, cô nhìn thấy một cửa hàng nhỏ trong hẻm vẫn đang bán thẻ nạp điện thoại.
Cô mở cặp sách, móc ví ra, vơ lấy tất cả những tờ tiền màu đỏ ở lớp trong cùng, mua thẻ nạp điện thoại giống như một người mua vé số điên cuồng chờ cào trúng thưởng. Mã nạp của thẻ nạp, quay số điện thoại làm theo lời nhắc, sau đó quay số của Tiêu Uyển Thanh.
"Xin chào, cuộc gọi ngài đang gọi đã bị ngắt."
Cào, nạp và gọi.
"Xin chào, cuộc gọi ngài đang gọi đã bị ngắt."
Không biết bước này đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, khi cô định cào mã nạp của thẻ nạp tiếp theo, cuối cùng màn hình điện thoại cũng sáng lên như cô mong muốn, trêи màn hình hiện lên ba ký tự "Tiêu a di".
Trong phút chốc, Lâm Tiễn muốn khóc lại cười.
Cô cắn môi, hai tay run run nghe điện thoại, như ôm bảo bối đã mất, nâng niu đặt bên tai.
Cả hai đều không nói tiếng nào, chỉ có tiếng thở nhẹ, gần như không thể nghe thấy bên tai.
Một lúc lâu sau, giọng nói mệt mỏi của Tiêu Uyển Thanh phát ra qua loa, nàng khổ sở cầu xin cô: "Tiễn Tiễn, đừng làm làm loạn nữa, làm ơn để dì thở một chút được không?"
Lâm Tiễn cảm thấy trong lòng chợt nhói đau, nước mắt lại rơi, hơi thở trở nên nặng nề, cô nghẹn ngào: "Con chỉ muốn biết dì đang ở đâu. Chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện được sao?"
"Tiễn Tiễn, dì đã nói tất cả những gì nên nói rồi. Gặp lại cũng chẳng ích gì." Giọng nàng trầm thấp, khàn khàn đầy bất lực.
Nàng rụt rè, nàng sợ hãi, nàng không dám. Nàng sợ gặp lại sẽ bị tình yêu của cô làm cho mềm lòng, nàng sợ gặp lại sẽ bị những lời chân thành của cô thuyết phục, nàng sợ gặp lại lồng ngực sẽ đau khi nhìn thấy cô khổ sở.
Nàng gần như không còn sức để vùng vẫy.
Lâm Tiễn không trả lời nàng, chỉ có tiếng thở nặng nề đập vào tim Tiêu Uyển Thanh.
Lại có thêm tiếng động tĩnh, Tiêu Uyển Thanh lại nhẹ giọng nói: "Tiễn Tiễn, đã muộn như vậy, com đừng đi lung tung bên ngoài."
Lần này, Lâm Tiễn hít mũi, đáp lại bằng giọng mũi, "Được."
Vài giây sau, Tiêu Uyển Thanh cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT