Sau nửa giờ, thức ăn ra lò. Bàn lót xám nhạt, đĩa sứ hoặc màu trắng hoặc màu xanh nhạt chứa đựng thức ăn đẹp đẽ ngũ sắc. Tiêu Uyển Thanh bố trí bàn ăn như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp. Lâm Tiễn âm thầm líu lưỡi.
Lúc ở siêu thị, Tiêu Uyển Thanh đã chu đáo hỏi Lâm Tiễn thường ngày thích uống đồ uống gì, khi nhận được đáp án của Lâm Tiễn xong, thì nàng tức khắc mua về một thùng nước dừa để dự sẵn. Bây giờ chưa gì đã có đất dụng võ rồi.
Mà bản thân Tiêu Uyển Thanh thì lại lấy một chai rượu đỏ trong tủ rượu ở quầy bar ra, đệm thêm một ly đế cao sáng long lanh.
Lúc nhìn thấy chai rượu đỏ trên tay Tiêu Uyển Thanh, hai mắt Lâm Tiễn liền bắt đầu tỏa sáng, dáng vẻ như nóng lòng muốn thử. Bình thường ở nhà, Chu Thấm và Lâm Triêm gần như là tối ngày nào cũng uống một ly rượu nhỏ rồi mới ngủ, thế nhưng, đối với Lâm Tiễn thì họ lại không cho phép cô uống một giọt rượu trừ khi sau này cô trưởng thành. Nhưng mà, thường thì phụ huynh càng không cho con họ làm cái gì thì con họ lại càng muốn làm thế ấy.
Định luật đó, tình cờ cũng được áp dụng với Lâm Tiễn. Chẳng hạn như, Lâm Tiễn vô cùng tò mò đối với rượu đỏ, cô cực kỳ muốn nếm thử nó. Bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế tàn khốc của Chu Thấm rồi, trước mắt là Tiêu Uyển Thanh dịu dàng thân thiện, Lâm Tiễn cảm thấy cơ hội ngàn năm một thuở của mình đã đến rồi.
Khi hai người ngồi vào chỗ, Tiêu Uyển Thanh liền lập tức dùng đũa chung gắp một cục sườn xào chua ngọt cho Lâm Tiễn, nàng nhướng mày khẽ cười, nói: "Vừa mới xào ra lò xong thì cô đã kêu thơm rồi suýt nữa là thò tay bắt ăn rồi. Này, bây giờ nếm đi, xem mùi vị như thế nào."
Lâm Tiễn ngại ngùng mà le le lưỡi, cô cầm đũa kẹp sườn, miệng cắn một cái. Độ lửa vừa đủ, thịt tươi và mềm, không quá dai, cắn một hớp thì nước sốt tràn ngập trong miệng.
Lâm Tiễn vừa cắn thịt, vừa nhịn không được gật đầu lia lịa, giọng không rõ ràng mà khen ngợi: "Ngon quá..."
Tiêu Uyển Thanh thấy thế, mắt mày không khỏi cười cong cong, mèo con tham ăn...
Lâm Tiễn hởi lòng hởi dạ gặm xong hai cục sườn, đợi cô tạm nghỉ lấy sức, Tiêu Uyển Thanh mới giơ ly rượu, hơi nghiêng về phía trước: "Lâm Tiễn, chào mừng con đến đây."
Con ngươi đen lúng liếng của Lâm Tiễn khẽ xoay, nhìn ly rượu đỏ của Tiêu Uyển Thanh, rồi lại nhìn ly nước dừa của mình, cô trề trề môi, đòi hỏi: "Con cũng muốn uống rượu đỏ, cạn ly bằng nước dừa hổng có một chút thú vị nào hết."
Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ, từ chối: "Không thể, con còn nhỏ, uống rượu không tốt."
Cá nhân Tiêu Uyển Thanh thật ra cảm thấy uống chút rượu nếm thử mùi cho thỏa lòng tò mò thôi thì cũng không có gì, nhưng Chu Thấm trước đó đã đặc biệt căn dặn nàng một vài chuyện về Lâm Tiễn, có một chuyện trong đó là không thể để cho Lâm Tiễn uống rượu. Tiêu Uyển Thanh đã đáp ứng Chu Thấm rồi thì cần phải có trách nhiệm để giúp đỡ đốc thúc.
Lâm Tiễn hơi nhíu mày, nhìn Tiêu Uyển Thanh, bỗng nhiên cô sầm mặt, nghiêm túc nói: "Dì Tiêu, chúng ta làm một cái giao ước đi."
Lâm Tiễn nhướng mày, ánh mắt sáng óng ánh, cô thành khẩn bảo: "Gác lời của mẹ con sang một bên, xem con là một con người có nhân cách trưởng thành độc lập, làm bạn với con. Trong phạm vi hợp lý, chúng ta bảo toàn việc riêng tư của đôi bên. Ví dụ như con sẽ không tiết lộ ngày thường dì làm việc thế nào, thời gian nào nhàn rỗi hay thân thiết với ai, dì cũng không được tiết lộ con có người yêu chưa hay quen bạn thế nào. Chuyện của chúng ta thì tự chúng ta xử lý, có xung đột gì xảy ra thì chúng ta sẽ giải quyết nội bộ với nhau, không liên quan gì đến người thứ ba là mẹ con. Thế nào?"
Mắt Tiêu Uyển Thanh tỏa sáng, vẻ mặt chợt lóe lên nét kinh hỉ và tán thưởng. Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng bảo: "Lâm Tiễn, con khiến dì rất kinh ngạc, cũng rất kinh hỉ. Dì đáp ứng con."
Trên gương mặt ngây ngô sáng rỡ của Lâm Tiễn, có chút kiêu ngạo của người thiếu niên không giấu đi đâu được. Mặt mày cô tràn đầy vẻ thoải mái, mang theo chút đắc ý và gian xảo hỏi lại Tiêu Uyển Thanh: "Vì thế, đây xem như là giao ước của hai người có nhân cách trưởng thành độc lập đúng không?"
Tiêu Uyển Thanh do dự một lúc, nói: "Coi như thế đi."
Lâm Tiễn tiếp tục tiến lên, vẻ mặt phấn khởi: "Nếu đều là người trưởng thành độc lập rồi, vậy thì phải có hành động của một người trưởng thành độc lập, vì giao ước của chúng ta, chúng ta uống rượu đỏ cụng ly chúc mừng nào."
Tiêu Uyển Thanh khẽ cười "phì" một tiếng, đi một vòng lớn, hóa ra là chờ nàng ở đây. Nàng thở dài xa xăm, vẻ mặt bất đắc dĩ, một hồi lâu sau mới khẽ mở miệng: "Không, thể, được."
Lâm Tiễn "ôi" một tiếng rồi cúi đầu, cô nằm nhoài trên bàn, bắt đầu "ríu rít" ầm ĩ: "Dì thế này là không tôn trọng nhân cách của con."
Tiêu Uyển Thanh bình tĩnh trả lời: "Không thể."
Lâm Tiễn tiếp tục khiếu nại: "Dì thế này là không tôn trọng nhân quyền của con."
Tiêu Uyển Thanh điềm tĩnh mà nhấp một hớp canh: "Không thể."
Mặc kệ Lâm Tiễn nói cái gì, Tiêu Uyển Thanh từ đầu đến cuối đều mỉm cười, thong dong bình tĩnh mà lặp lại câu trả lời: "Không thể."
Ồn ào một hồi, Lâm Tiễn phát hiện Tiêu Uyển Thanh quả thật là không nghe lọt chữ nào, rốt cuộc, cô cũng tuyệt vọng.
Cô thẳng lưng lên, vẻ mặt dần bình tĩnh và thận trọng lại, tựa như người nổi tính trẻ con khi nãy không phải là cô vậy. Cô hắng giọng, bưng nước dừa lên, mỉm cười nâng ly nói với Tiêu Uyển Thanh: "Vậy được rồi, giao ước thành công, chúng ta một lời đã định, hợp tác vui vẻ."
Nhìn cô đổi sắc mặt nhanh chóng trong quãng thời gian ngắn, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy mới lạ và buồn cười, lại cảm thấy đáng yêu và cảm động. Nàng giơ ly rượu lên, mắt mày mỉm cười, sẵng giọng: "Ngốc..."
Lâm Tiễn nhìn gương mặt tươi cười của Tiêu Uyển Thanh, đôi mắt to như ngọc thạch đen cười cong như hình trăng lưỡi liềm. Cô thản nhiên chịu lời khiển trách của Tiêu Uyển Thanh, nghe giọng nói dịu dàng trong nhuận của Tiêu Uyển Thanh, cô cảm giác lòng mình dường như chợt trở nên mềm mại trong nháy mắt.
Sau khi cơm nước xong, Tiêu Uyển Thanh bắt đầu thu dọn bát đũa một cách tự nhiên. Lâm Tiễn cũng đứng lên, giúp Tiêu Uyển Thanh cùng dọn bát đũa trên bàn vào nhà bếp.
Khi Tiêu Uyển Thanh tháo tạp dề xuống chuẩn bị rửa bát, Lâm Tiễn dằn tay Tiêu Uyển Thanh lại, tự đề cử mình [1]: "Dì nấu cơm rồi, cho nên để con rửa bát đũa đi."
Tiêu Uyển Thanh lắc đầu, ôn hòa cười bảo: "Không cần, cũng có mấy cái bát mà thôi, dì rửa nhanh lắm, con đi tắm đi, bận bịu cả ngày rồi."
Lâm Tiễn nhíu nhíu mày, trong con ngươi sạch sẽ tràn đầy nét kiên trì: "Con không thể không làm gì cả, con không biết nấu cơm, không giúp được dì cái gì, nhưng rửa bát thì con biết, con có thể giúp dì, con rửa rất sạch đó."
Ánh mắt của Tiêu Uyển Thanh càng ngày càng dịu dàng, nàng nhìn vẻ mặt kiên trì nghiêm túc của thiếu nữ trước mặt, hơi cân nhắc rồi đề nghị: "Ngày thường con đi học cũng không rảnh được bao nhiêu, vì vậy chuyện bếp núc cứ giao cho dì đi. Nếu con muốn làm chút chuyện cho trong nhà, vậy thế này đi, mỗi cuối tuần chúng ta tiến hành một lần tổng vệ sinh, chuyện tổng vệ sinh này giao hết cho con, có được không?"
Lâm Tiễn suy tư một lúc, cảm thấy lời Tiêu Uyển Thanh nói cũng không phải không có lý, đề nghị này có khả thi. Thế là cô gật gật đầu, buông tay dằn tạp dề ra, đáp ứng bảo: "Được, cứ làm như vậy đi. Lúc con tổng vệ sinh cuối tuần, dì đừng có giúp con, đừng có giành chuyện của con đó."
Tiêu Uyển Thanh buồn cười bảo: "Có thể lười thì dĩ nhiên dì phải lười rồi, tại sao phải giành làm chứ, dì lại chẳng ngốc giống con."
Lâm Tiễn cũng cười lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, cô ba hoa: "Vậy cũng chưa chắc đâu."
Tiêu Uyển Thanh buộc tạp dề vào, cười cười không để ý lắm, nói: "Được rồi, vậy con nhanh đi tắm đi, gội đầu trễ khó khô lắm, cần dì nói với con cách sử dụng của máy nước nóng không?"
Lâm Tiễn vừa đi ra ngoài vừa trả lời nàng: "Không cần đâu, con xem một chút là hiểu à. Vậy con đi tắm đây."
Tiêu Uyển Thanh khẽ đáp tiếng "ừm", Lâm Tiễn đã đi xa, có lẽ không nghe thấy được.
Trong phòng bếp lại giống như ngày xưa, chỉ còn lại mỗi mình Tiêu Uyển Thanh, cùng với bóng người cao dài của nàng. Tiếng nước chảy ào ào ào, đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, trong không khí yên tĩnh, nó cao giọng đến đáng sợ.
Vẻ mặt Tiêu Uyển Thanh bình tĩnh, nàng gọn gàng rành mạch mà cẩn thận lau chùi, lau được một thoáng, trên mặt của nàng, dần dần có ý cười khẽ lộ ra.
Ngôi nhà quạnh quẽ đã lâu này, dường như bởi vì Lâm Tiễn đến mà rạng rỡ, sức sống đến chưa bao giờ có, là sự ấm áp lâu lắm không gặp của Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh không cầm được mà cười khổ cảm khái trong lòng: Tiêu Uyển Thanh à, hóa ra mày cũng biết sợ tịch mịch sao?.
Lâm Tiễn tắm xong, lúc đang lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, thì nghe thấy tiếng Tiêu Uyển Thanh đang nói chuyện ở phòng khách: "Được, lát em nói với con bé", "Không sao, vốn sáng sớm em cũng dậy sớm nấu cơm mà" ...
Lâm Tiễn vừa đi về phía phòng khách, vừa suy đoán ở trong lòng, có lẽ là điện thoại của mẹ cô rồi.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy Lâm Tiễn thì Tiêu Uyển Thanh bèn dịu dàng cười, nói với đầu bên kia điện thoại: "Chị, Tiễn Tiễn tắm xong rồi, không thì em đưa điện thoại cho con bé, chị nói chuyện với con bé một lúc đi."
Không biết Chu Thấm bên đầu kia điện thoại đáp lại cái gì, mấy giây sau, Tiêu Uyển Thanh liền đưa điện thoại cho Lâm Tiễn, cười bảo: "Điện thoại của mẹ con."
Lâm Tiễn một tay tiếp tục lau tóc, một tay tiếp nhận di động, đặt ở bên tai, cô ngồi xuống trên sofa, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Mẹ, là con."
Thấy Lâm Tiễn lau tóc bằng một tay, động tác vụng về mà đáng yêu, ánh mắt Tiêu Uyển Thanh không kìm lòng nổi mà nhu hòa đi. Nàng đứng lại ở trước mặt Lâm Tiễn, hai tay kéo lại chiếc khăn lau trên đầu Lâm Tiễn, nhẹ giọng nói: "Dì lau giúp con."
Lâm Tiễn nghe vậy, khẽ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh.
Đôi mắt dịu dàng nét cười của Tiêu Uyển Thanh khẽ nháy ra hiệu với cô một lúc. Nàng đến gần Lâm Tiễn hơn, động tác hai tay nhẹ nhàng cẩn thận lau sạch tóc Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn cảm thấy trong lòng như chợt có cái gì lướt qua, chẳng mấy chốc đã không bắt được tung tích. Cô hoàn toàn không nghe thấy mẹ đang nói cái gì, chỉ kìm lòng không đặng mà nghiêm túc cảm nhận động tác dịu dàng trên đầu.
Mãi đến khi Chu Thấm phát hiện Lâm Tiễn mất tập trung, bà mới lên giọng đánh thức Lâm Tiễn: "Lâm Tiểu Tiễn, cô có nghe mẹ nói chuyện hay không đó?!"
"Dạ... dạ? Có mà, con có nghe mẹ nói mà, mẹ tiếp tục đi..."
Chu Thấm bảo cô ngày mai tự mình đến trường báo danh thì nhớ đi sớm một chút, đến trễ thì người đông rồi lại chen chúc nhau, còn nói cho cô biết là bà đã gửi một vài tài liệu học tiếng Anh qua mail cho cô, bảo Lâm Tiễn nhớ kiểm tra mail, tốt nhất là mỗi buổi sáng phải luyện nghe một bài, mỗi buổi tối thì làm một bài đọc, trải đường trước cho du học nước ngoài sau này của cô.
Lâm Tiễn ở phương diện học tập vẫn tương đối nghe lời, đáp ứng Chu Thấm lát nữa về phòng sẽ đi kiểm tra mail.
Chu Thấm nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Dì Tiêu con lúc còn đi học thành tích tốt vô cùng, đặc biệt là mặt ngôn ngữ và văn học, con có gì không hiểu thì cũng có thể nhờ dì ấy dạy cho."
Lâm Tiễn khẽ đưa mắt lên định nhìn Tiêu Uyển Thanh, thế nhưng chỉ có thể nhìn thấy vòng eo mềm dẻo nhỏ nhắn của Tiêu Uyển Thanh và cái gì đó trắng ngần nở nang... Mặt Lâm Tiễn bỗng nhiên nóng lên, cô vội dời ánh mắt đi, mất tập trung mà đáp lại mẹ: "Được, con biết rồi."
Đối với chuyện này, Tiêu Uyển Thanh tất nhiên là không hề có cảm giác. Điều nàng đang nghĩ ở trong lòng là, chất tóc của Lâm Tiễn trông rất khỏe, đen sẫm mềm mượt, sờ vào cũng rất thoải mái.
Nửa phút sau, Tiêu Uyển Thanh lau xong tóc Lâm Tiễn. Nàng lấy khăn về, nhịn không được dùng tay nhẹ nhàng vò tóc Lâm Tiễn một cái, quả nhiên tinh tế mềm mại, xúc cảm rất tốt. Nàng cong cong môi, chọt chọt vai Lâm Tiễn, lại chỉ chỉ sang phòng tắm, tỏ ý với Lâm Tiễn là mình đi tắm rửa.
Lâm Tiễn ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, chạm nhau một giây với đôi mắt đầy ý cười của nàng, Lâm Tiễn cảm thấy trong lòng bỗng dưng trống rỗng một lúc.
Cô gật gật đầu với Tiêu Uyển Thanh, tỏ ý hiểu rồi. Nhìn bóng người xoay người rời đi của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn ở trong lòng kỳ quái hỏi mình, tại sao lại cảm thấy chột dạ chứ?
Chẳng lẽ là vì khi nãy cô nghĩ ngực của dì Tiêu thật quyến rũ sao?! A, muốn chết ư, cô đang suy nghĩ cái gì đấy...
===
*Chú thích:
[1] tự đề cử mình: gốc là "Mao Toại tự tiến" nghĩa là Mao Toại tự đề cử mình (Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT