┬┴┬┴┤炎 Chương 42炎├┬┴┬┴

Từ phòng tập về, Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh theo lệ cũ ai về phòng nấy tắm rửa.

Trong phòng tắm, Lâm Tiễn thoát quần áo, đứng dưới vòi hoa sen với tay mở nước ấm. Nước ấm chảy xuôi xuống lưng, từng chút gột rửa sự lạnh lẽo trêи người nàng. Nàng lấy một ít sữa tắm, dùng hai tay xoa đều lên bờ vai thon, rồi từ từ trượt xuống một đường, thẳng đến phần bụng dưới bằng phẳng…

Không hiểu sao, trong đầu nàng lại vang lên lời nói đùa của Ôn Đồng và Tiêu Uyển Thanh lúc nãy ở phòng tập.

“Hay để mình sờ sờ một chút kiểm tra nào…”

Tiêu a di, có cơ bụng a… Lâm Tiễn thoáng trầm ngâm.

Hồi hè, nàng đã từng nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh mặc áo mỏng, để lộ hai cánh tay nhỏ nhắn căng tròn, đường cong trôi chảy, nhưng không phải loại cơ bắp cố tình tận lực tập luyện. Sau này hiểu thêm một ít về việc tập thể hình, nàng phát hiện ra Tiêu Uyển Thanh ngày thường ăn uống cũng không quá khắc chế. Cho nên, dù biết Tiêu Uyển Thanh có tập thể hình, nhưng trước nay đều cho rằng cô tập chỉ để rèn luyện sức khỏe.

Chưa từng nghĩ, Tiêu Uyển Thanh bên ngoài nhìn thực tú khí mỏng manh, lại có đường cong kinh diễm như vậy.

Lâm Tiễn ngừng một chút, nàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên để nước chảy ướt đẫm khuôn mặt.

Trong đầu của nàng dần hiện ra khuôn mặt dịu dàng tú lệ của Tiêu Uyển Thanh, dáng người thon dài đĩnh bạt, quẩn quanh cùng khí tức ôn nhu mềm mại khiến người ta thật muốn che chở yêu thương.

Sau đó, khung cảnh dần chuyển thành phòng tập thể hình. Tiêu Uyển Thanh mặc một chiếc áօ ɭót thể thao bó sát, thản nhiên tinh tế khởi động làm nóng người. Vòng eo của Tiêu Uyển Thanh nhỏ nhắn vừa vặn một cái ôm, hai tay cô nâng cao để lộ ra phần bụng dưới trắng nõn săn chắc, cùng cơ bụng thẳng tắp rõ ràng. Tiêu Uyển Thanh hơi nghiêng người, phía sau hiện ra đường rãnh lưng gợi cảm, còn có đường eo như ẩn như hiện…

Lâm Tiễn nhịn không được, đưa tay tắt nước ấm. Một lúc sau, nàng xoay vòi nước rồi lại mở ra, trong nháy mắt, nước ấm chuyển lạnh. Nước lạnh theo dòng hung hăng xả xuống…

❅❅❅

Tiêu Uyển Thanh tắm xong, đang ngồi tựa lưng trêи giường thong thả xem tạp chí thì nghe ngoài cửa tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Quả nhiên một lúc sau, khuôn mặt tươi cười sạch sẽ của Lâm Tiễn đã xuất hiện trước mắt cô.

Lâm Tiễn tựa hồ vừa mới tắm xong, tóc còn chút ẩm ướt, nàng mặc một chiếc T-shirt rộng ngắn tay cùng quần ngắn, thò đầu vào ngập ngừng hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, con có thể vào không?”

Tiêu Uyển Thanh lập tức hơi nhíu mày, buông tờ tạp chí xuống, ngồi thẳng người nhìn ra cửa, khẩn trương nói: “Làm sao không mặc áo khoác? Mau vào, cẩn thận kẻo lạnh.”

Lâm Tiễn được đáp ứng, vui vẻ chạy nhanh tới bên giường Tiêu Uyển Thanh, cười nói: “Trong nhà không mở cửa sổ, không lạnh.”

Tiêu Uyển Thanh vẫn không yên tâm. Lâm Tiễn vừa đến mép giường, cô liền không cố kỵ vươn tay ra ôm Lâm Tiễn, kéo nàng chui vào trong chăn. Rồi cô lấy thêm một chiếc khăn lông, tỉ mỉ choàng lên người nàng, bất đắc dĩ nói: “Con thật sự là làm người ta không yên tâm.”

Lâm Tiễn cả người ấm áp, trái tim lại càng mềm nhũn. Nàng tựa đầu trêи vai Tiêu Uyển Thanh, làm nũng: “Như vậy Tiêu a di mới có thể quan tâm người ta nhiều hơn nha.”

Tiêu Uyển Thanh buồn cười ấn ấn mũi nàng, cưng chiều nói: “Con đang trách dì bình thường không đủ quan tâm con sao?”

Lâm Tiễn nhe răng cười hì hì. Tầm mắt của nàng dời xuống dây buộc áo ngủ bên vai Tiêu Uyển Thanh, trong lòng lại bắt đầu rục rịch…

Một hồi lâu, nàng quyết định xong liền nhấc đầu khỏi vai Tiêu Uyển Thanh, vừa ngồi vừa quỳ, khẩu khí kiều mềm nói: “Tiêu a di, lúc đi tắm con phát hiện một sự kiện, hức hức…”

Tiêu Uyển Thanh nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười nghi hoặc: “Uhm?”

Lâm Tiễn nhẹ nhàng nhấc chiếc áo ngủ mỏng manh lên, lộ ra phần bụng dưới trắng nõn bằng phẳng của thiếu nữ, thẹn thùng nói: “Tiêu a di, dì xem có phải là con có mỡ bụng rồi không?”

Nữ hài nửa ngồi nửa quỳ trêи giường Tiêu Uyển Thanh, chiếc quần ngắn không che chắn hết đôi chân dài trắng nõn tinh tế. Trêи người nàng khoác tấm khăn mỏng, áo ngủ kéo lên hơi cao ẩn hiện viền áօ ɭót bằng lụa, lộ ra vùng bụng dưới bằng phẳng thanh tú…

Nàng nhìn Tiêu Uyển Thanh, đôi mắt vạn phần ẩm ướt, khuôn mặt tú mỹ vì mới tắm xong còn hồng nhuận phơn phớt, thẹn thùng lại xinh đẹp. Tóc dài rối tung, khăn lông theo cử động của Lâm Tiễn rơi tuột xuống, chiếc áo T-shirt cũng xô lệch, lộ ra một phần vai ngọc.

Nét ngây ngô thanh thuần của tiểu cô nương phảng phất dung hợp với vẻ phong tình của thiếu nữ trẻ trung.

Tim Tiêu Uyển Thanh, bất tri bất giác đập lỡ một nhịp…

Cô theo bản năng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng, nghiêng người tách ra khỏi Lâm Tiễn một chút, lúng túng nói: “Không có a, rất tốt…”

Lâm Tiễn, lại một mực thong dong. Đôi mắt nàng mang theo một tia giảo hoạt vui vẻ, quỳ dịch về phía trước một bước, nhẹ nhàng áp vào bên tai Tiêu Uyển Thanh, dịu giọng mỉm cười: “Tiêu a di, con có thể nhìn áօ ɭót của dì một chút không…”

Hơi thở ấm áp phun tức lên vành tai đỏ lựng của Tiêu Uyển Thanh.

❅❅❅

Sau buổi sinh nhật của Lâm Tiễn, các nàng bắt đầu rơi vào giai đoạn thi cử giữa kỳ căng thẳng.

Lâm Tiễn, Trần Chỉ, Đường Mạt và Thời Mãn vốn giao hẹn, trong tuần trừ thời gian lên lớp, những ngày còn lại các nàng cùng nhau đi thư viện ôn thi.

Nhưng Thời Mãn lại biểu hiện vô cùng khác thường. Sáng thứ Hai có tiết tự học, Thời Mãn vắng mặt. Lâm Tiễn kỳ quái hỏi lớp phó thì biết Thời Mãn không xin phép nghỉ. Nàng lo lắng nhắn tin hỏi thăm, nhưng trước sau cũng như đá chìm đáy biển mà không có hồi âm.

Thẳng cho đến cuối tiết thứ hai cũng không thấy tăm hơi Thời Mãn. Lâm Tiễn nhịn không được gọi điện cho nàng, mới phát hiện ra nàng tắt điện thoại. Lâm Tiễn bắt đầu hoang mang, nhớ tới ngày đó đưa Thời Mãn ra về, nàng cùng Hạ Chi Cẩn biểu hiện phi thường bình tĩnh, tựa như mặt biển phẳng lặng trước đợt sóng ngầm.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Tiễn từ chỗ ngồi đứng bật dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài phòng học. Đường Mạt một bên ngơ ngác gọi với theo “Lâm Tiễn, cậu đi đâu vậy, sắp vào lớp rồi”, Lâm Tiễn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Nàng vừa chạy ra khỏi phòng học, đi dọc hành lang một đoạn ngắn liền thấy bóng dáng thon gầy thẳng tắp của Hạ Chi Cẩn tiến tới.

Lâm Tiễn vội vàng dừng bước, Hạ Chi Cẩn cũng đứng lại. Hai nàng nhìn nhau, cùng ăn ý đi về khoảng sân vắng người bên cạnh hành lang.

Vốn dĩ, Lâm Tiễn cũng là muốn chạy đi tìm Hạ Chi Cẩn. Nàng nghiêng đầu nhìn Hạ Chi Cẩn, nhạy bén nhận ra hôm nay tâm tình Hạ Chi Cẩn dường như rất tệ, cả người toát ra một cỗ mệt mỏi thật sâu, đáy mắt vốn luôn thản nhiên trong trẻo cũng hàm chứa vẻ u uất nặng nề. Lâm Tiễn ngập ngừng một chút, lo lắng hỏi: “Chi Cẩn tỷ, Mãn Mãn hôm nay không lên lớp. Em gửi tin nhắn nàng không trả lời, sau gọi điện thoại mới phát hiện nàng khóa máy.”

Hạ Chi Cẩn siết chặt bàn tay đặt trêи lan can, giọng nói có chút khàn khàn: “Chị cũng không biết như thế nào.” Lâm Tiễn nhìn Hạ Chi Cẩn, đôi môi vốn khô khốc tái nhợt bị hàm răng trắng giày vò đến lộ huyết sắc, một hồi sau nàng mới khó nhọc nói: “Sáng Chủ Nhật Thời Mãn nhận điện thoại của mẹ nàng, cãi nhau một trận xong liền bỏ đi, cả đêm không về. Ta làm cách nào cũng không liên lạc được với nàng.”

“Hơn năm giờ sáng chị đến trường, ngồi chờ ngoài cửa tới bây giờ vẫn không thấy người, nên chị mới biết nàng không đi học…” Hạ Chi Cẩn nghiêng đầu, thần sắc đau thương thỉnh cầu Lâm Tiễn: “Chị tới tìm em, nghĩ là… nếu Thời Mãn có liên hệ với em, xin em nói với nàng một tiếng, chị … rất lo lắng cho nàng.”

Lâm Tiễn không cần nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng Hạ Chi Cẩn. Nàng ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Chị… và Mãn Mãn xảy ra chuyện gì sao?” Thời Mãn để ý Hạ Chi Cẩn như vậy, không có khả năng vô duyên vô cớ bỏ nhà đi mà không màng tới Hạ Chi Cẩn.

Hạ Chi Cẩn cười khổ một cái, chán nản nói: “Không có chuyện gì xảy ra.” Cũng chính là bởi, chuyện gì cũng không xảy ra, chuyện gì cũng không thể xảy ra, a…

Lâm Tiễn nhìn thấy vẻ khổ sở nan kham của Hạ Chi Cẩn, cũng không dám hỏi gì thêm.

May mà, đến cuối tiết thứ ba, Thời Mãn bất ngờ trả lời tin nhắn của nàng: “Mình không sao. Chỉ là mấy ngày nay tâm tình không tốt, không muốn lên lớp. Khi nào tập luyện, cậu nhắn cho mình thời gian và địa điểm, mình sẽ đến tìm các cậu.” Thời Mãn đảm nhiệm vai nữ chính của vở tâm lý chính kịch lớp các nàng lần này.

Ban đầu chỉ là đùa giỡn, nhờ Thời Mãn tập thử để xem lời thoại có trôi chảy không. Không ngờ, biểu hiện của Thời Mãn vô cùng xuất sắc, khiến Lâm Tiễn lập tức đập bàn mời nàng biểu diễn. Thời Mãn tự giễu chính mình, không ngờ một người không cha như nàng, diễn vở kịch về phụ tử tình thâm lại ra dáng như vậy. Thật không biết nếu mẹ nàng trông thấy, sẽ cảm thấy như thế nào?

Lâm Tiễn lo lắng cho Thời Mãn, nhận được tin nhắn xong suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho nam đồng học đảm nhiệm vai diễn người cha, hỏi hắn trưa nay có thể bớt chút thời gian cùng Thời Mãn làm quen vai diễn không. Nhận được sự đồng ý của hắn, nàng liền hẹn Thời Mãn: “Trưa nay 12 giờ rưỡi, cậu đến sân sau học viện để tập kịch a.”

Thời Mãn nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Lâm Tiễn do dự một chút, rồi thông báo với Hạ Chi Cẩn: “Mãn Mãn tầm 12 giờ rưỡi sẽ đến sân sau học viện tập kịch, khoảng 1 giờ học tỷ đến đây đi, tập kịch xong em sẽ lưu nàng lại.” Lâm Tiễn có chút thấp thỏm không yên, không biết Thời Mãn có tức giận mình mật báo không? Nhưng nhìn thấy bộ dáng chán nản của Hạ Chi Cẩn, nàng thật sự không đành lòng. Mãn Mãn thích Hạ Chi Cẩn như vậy, hẳn là cũng không nỡ để Hạ Chi Cẩn thương tâm khổ sở đi.

12 giờ rưỡi, Thời Mãn đúng hẹn có mặt. Nàng mặc một chiếc áo len cao cổ khác hẳn với phong cách thường ngày, khoác thêm áo lông dài quá gối, gương mặt trang điểm so với vẻ thanh đạm lúc trước cũng sắc sảo hơn vào phần. Thoáng cái, Thời Mãn như đã thành thục hơn mấy tuổi, mạc danh… mà cũng thêm vài phần ngự tỷ khí tràng. May mà, sắc mặt của nàng dù có thâm trầm hơn, kém đi nét tươi tỉnh ngày thường, nhưng thoạt nhìn vẫn rất có sức sống.

Lâm Tiễn trêu ghẹo nàng: “Thứ sáu là sinh nhật mình hay sinh nhật cậu? Làm sao chớp mắt một cái cậu liền trưởng thành đến thành thục như vậy?”

Thời Mãn vốn còn chút không vui, đôi môi đỏ mọng lập tức khởi cong, cười phá lên: “Cậu nói lời này, một chút cũng không nghe ra là muốn khen mình!” Nàng khẽ đánh hai tay, trước mặt Lâm Tiễn xoay một vòng, tự vấn tự đáp: “Mình mặc như vậy đẹp mắt không? Là mượn của một tỷ tỷ quen được ở quán bar, cảm thấy ngẫu nhiên thay đổi phong cách một chút cũng hay.”

Lâm Tiễn tiếp lời, trêu chọc nàng: “Cậu rút cuộc có tới mấy vị hảo tỷ tỷ a?”

Vừa dứt lời, ý cười trêи môi Thời Mãn trong nháy mắt thu lại sạch sẽ gọn gàng. Lúc này Lâm Tiễn mới cảm thấy, hình như, nàng đạp trúng bom rồi…

Cũng may mà nam đồng học kia đến kịp thời, Lâm Tiễn vội vàng cầm kịch bản trong tay đưa cho Thời Mãn: “Tôn Kỳ tới rồi, Mãn Mãn, cậu nhìn qua kịch bản trước đi, lời thoại có thay đổi vài chỗ.”

Thời Mãn nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng, không thắc mắc gì thêm.

20 phút sau, Thời Mãn cùng Tôn Kỳ tập dợt qua vài lần, lời thoại cùng động tác đã tương đối ăn ý. Lâm Tiễn cảm thấy tạm ổn, liền thả Tôn Kỳ trở về nghỉ trưa.

Lâm Tiễn kéo Thời Mãn đến bộ bàn ghế đá cuối vườn, ngồi nghỉ ngơi dưới ánh nắng mặt trời ấm áp. Thời Mãn lười biếng nằm úp trêи bàn, lơ đãng hỏi han Lâm Tiễn: “Cậu và Tiêu a di có tiến triển gì chưa?”

Lâm Tiễn đang uống nước, bất ngờ được hỏi đến phát sặc, liên tục ho khan vài tiếng, mặt mũi đỏ bừng.

Thời Mãn nhìn bộ dáng chật vật của nàng, một chút cảm thông cũng đều không có, nhẹ giọng cười nhạo: “Cậu thôi đi, dám nghĩ, mà lại không dám để người khác nhắc đến sao?”

Lâm Tiễn đỏ mặt, thẹn quá hoá giận đuổi nàng: “Đi đi đi, có thể tiến triển cái gì chứ.”

Thời Mãn híp mắt nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh nắng, khẽ nói: “Ví dụ như, sờ bàn tay nhỏ, ôm cái eo nhỏ, hôn… cái miệng nhỏ?”

Nàng còn chưa nói xong, liền bị Lâm Tiễn gấp gáp ngắt lời: “Đầu óc chứa đầy tư tưởng tà ác! Còn đòi là mầm non của Xã hội Chủ nghĩa kiểu gì! Hư hỏng! Đáng khinh!”

Thời Mãn nghiêng đầu nhìn nàng dò xét, khinh bỉ nói: “Cậu không nghĩ đến sao? Ai, vậy cậu thật là không có tiền đồ.”

Lâm Tiễn lập tức chột dạ.

Nàng kỳ thực, là có nghĩ tới.

Ngày đó, rút cuộc, Tiêu Uyển Thanh cũng không có cho nàng nhìn áօ ɭót nhỏ.

Vốn dĩ, nàng lúc đó đã sắp sửa thành công rồi. Tiêu Uyển Thanh đã mềm lòng, cúi đầu đưa tay nhẹ nhàng kéo dây buộc áo ngủ, thậm chí còn xốc vạt áo lên một chút. Nhưng cuối cùng, cô đột nhiên vừa lâm trận lại đổi ý.

“Bên trong… không có mặc quần áo.” Cô hai tay ôm chặt áo ngủ, như thể từ nãy đến giờ đang thất thần, giờ phút này bỗng dưng thanh tỉnh, gương mặt trong nháy mắt bừng đỏ.

Lâm Tiễn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tiêu Uyển Thanh, trong lòng như có một con tiểu yêu tinh điên cuồng gào thét “Oa, thật đáng yêu! Aaaa, làm sao có thể đáng yêu đến vậy!”

Đêm hôm đó, trong đầu nàng tua đi tua lại hình ảnh Tiêu Uyển Thanh thẹn thùng phong tình cởi bỏ dây áo ngủ, hưng phấn ôm lấy gối hôn bẹp bẹp mấy cái. Hiện tại, nàng lại một lần nữa hồi tưởng, liền đỏ mặt ngây ngốc cười.

Thời Mãn thấy Lâm Tiễn thẫn thờ, trước mặt nàng vỗ tay mấy cái, hào hứng: “Lâm Tiễn, không được, cậu đang nghĩ gì! Mặt đỏ như vậy…”

Lâm Tiễn lập tức thu hồi nụ cười bất thường. Nàng vừa định mở miệng phủ nhận, nhìn qua thấy sắc mặt âm trầm của Thời Mãn, lập tức rùng mình.

Theo ánh mắt Thời Mãn, Lâm Tiễn nhìn thấy Hạ Chi Cẩn không nhanh không chậm, vững vàng tiến về phía hai nàng.

Tẩu vi thượng sách, Lâm Tiễn lập tức bỏ chạy “Mình đi nhà vệ sinh một chút”, thức thời để lại không gian cho các nàng.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Tác giả có lời muốn nói

Sinh tử khi tốc, khiêu chiến thất bại, gián đoạn một ngày ngày, khóc chít chít. Bởi vì thu được thông tri xác định phỏng vấn thất bại, bị cha mẹ xách đi nói chuyện một chút nhân sinh.

Đúng rồi, hôm nay mới nhớ tới, nhân ngư tuyến cùng áo choàng tuyến không giống nhau, Tiêu a di hẳn là áo choàng tuyến mới đúng. Vừa mới Baidu một chút hình ảnh, quả thực…… A a a! Thổ bát chuột thét chói tai. jpg xuẩn tác giả cũng phải đi tập thể hình!

Ngủ ngon, tiểu khả ái nhóm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play