Đến là thấp thỏm bất an, nhưng ít nhất tâm vẫn còn tồn tại. Khi rời đi, Tiêu Uyển Thanh nặng nề cùng tuyệt vọng, trái tim đang hồi sinh của nàng giống như đã bị thực tại tàn nhẫn bóp nát.

Những lời đã từng nghĩ đến không biết bao nhiêu lần tự hành hạ bản thân, so với chân chính từ người thân thiết tàn nhẫn nói ra, nàng mới biết hóa ra là khác nhau.

Giống như đau hơn.

Từng chữ từng câu, đục thấu xương tủy như có thực chất.

Lần này, ngay cả Ôn Đồng luôn ủng hộ nàng cũng không đứng về phía nàng, không thể hiểu nổi, mâu thuẫn, thậm chí vô pháp tiếp thu chính mình.

Tiêu Uyển Thanh cắn môi lái xe dọc theo đại lộ được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, nhưng nàng cảm thấy chính mình như bị mắc kẹt trong một đường hầm mờ mịt.

Kể từ khi cha mẹ nàng rời đi, cuộc sống của nàng như đi vào bóng tối vô tận, không có phương hướng, không có điểm dừng. Nàng máy móc chạy theo thời gian như một xác chết biết đi, lướt qua, chờ đợi ngày kết thúc.

Đến khi Lâm Tiễn xuất hiện, giống như ngọn lửa nhỏ nàng đột nhiên tìm thấy trong bóng tối này, quanh quẩn nàng. Sau một thời gian dài chìm trong bóng tối, nó trở thành ánh sáng chói lọi nhất trong cuộc đời nàng.

Ánh sáng mờ nhạt, lại chiếu sáng cuộc đời nàng.

Trong miệng có mùi máu tanh, Tiêu Uyển Thanh sau đó mới buông môi đẫm máu bị nàng tra tấn, cảm giác thể xác có chút đau đớn, tâm lý cũng an tâm một chút.

Nếu thân bại danh liệt, mọi người xa lánh, cô độc một mình, có thể để Lâm Mẹ hả giận tiêu tan một chút vậy nàng nguyện ý dùng quãng đời còn lại thê thảm chuộc tội.

Lâm Tiễn đã cho nàng mượn hơi ấm ngắn ngủi, có thể sẽ cùng nàng đi qua mùa đông dài của cuộc đời.

Đây là cái giá mà nàng phải trả.

Nhưng còn vọng tưởng thì sao? Một nên cảm thấy thẹn cùng ấy náy, một bên lại không biết thỏa mãn mà bắt đầu muốn được ôm lấy ánh sáng vĩnh viễn thì phải làm sao bây giờ?

Giống như có một con quỷ sống trong trái tim nàng, được một tất lại muốn tiến thêm một thước, từng bước ăn mòn lý trí cùng liêm sỉ của nàng.

Khi nàng nói ra không cùng Lâm Tiễn lâu dài thì cõi lòng tan nát đau đớn, làm nàng kinh giác chính mình bất tri bất giác sinh ra lòng tham.

Giống như ngay cả bản thân nàng cũng không chấp nhận được.

Tiêu Uyển Thanh không biết làm thế nào mà lái xe trở lại tiểu khu và lái vào bãi đậu xe.

Sau khi đứng ngồi không yên trong bãi đậu xe một lúc lâu, Tiêu Uyển Thanh xem thời gian, cuối cùng lấy chiếc gương nhỏ ra, điều chỉnh cảm xúc, điều chỉnh bộ dáng, trong gương nở một nụ cười thường ngày. Sau đó, coi như không có chuyện gì xảy ra xuống xe về nhà.

Bước chân cuối cùng cũng không còn gấp gáp như trước nữa.

Khi nàng trở về nhà, Lâm Tiễn hiển nhiên như nàng đoán, cô vẫn chưa ngủ, ở phòng khách chờ nàng trở về. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Tiễn nóng lòng đặt sách trêи tay xuống, ba bước hai bước đi tới cửa ra vào, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, cẩn thận nhìn sắc mặt của người yêu.

Khi nàng rời đi, sức nặng trong vô thức của Tiêu Uyển Thanh khiến cô không yên.

Cô có chút sợ hãi, chẳng lẽ Ôn Đồng đột nhiên thổ lộ.

Cô giúp lấy túi của Tiêu Uyển Thanh, để tâm mà dò hỏi nàng: "Ôn a di kêu dì ra ngoài vội vàng như vậy là có chuyện gì a?"

Tiêu Uyển Thanh cúi người tháo quai giày, mím chặt mi, trả lời rất tự nhiên: “Cậu ấy có một số câu hỏi muốn nhờ dì giải đáp.” Nàng thay giày, đi đến gần Lâm Tiễn, chạm vào vành tai cô, đối với cô cười nhẹ, an ủi nói: "Không có chuyện gì lớn."

Rõ ràng là không có nhiều ý tứ, Lâm Tiễn không thể ép buộc. Nhìn lông mày ôn hòa của Tiêu Uyển Thanh, vẻ mặt như thường lệ, nửa tin nửa ngờ nhưng sau cùng cũng có chút yên tâm.

Ngày mai Tiêu Uyển Thanh phải đi làm, tắm rửa thu thập một chút cũng sắp đến giờ nghỉ ngơi.

Lâm Tiễn vội vàng chạy vọt vào phòng tắm tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ hai dây cùng váy, chải tóc trong gương. Cô mím môi, thở ra một hơi, quyết tâm hành động theo những gì mình đang nghĩ.

Khi cô ôm gối đến phòng của Tiêu Uyển Thanh, trong phòng Tiêu Uyển Thanh chỉ còn lại ngọn đèn đầu giường, cửa phòng tắm vẫn đóng, nhưng không có tiếng nước.

Lâm Tiễn rón rén bước đến chiếc giường lớn của Tiêu Uyển Thanh, đặt chiếc gối trong tay xuống, nâng chăn bông, điều hòa nhiệt độ lên rồi phóng vào. Lâm Tiễn thở dài mãn nguyện vào lúc da thịt tiếp xúc gần với chăn bông của Tiêu Uyển Thanh.

Mềm ấm như Tiêu Uyển Thanh. Tựa như được nàng ôm vào lòng.

Không biết đã qua bao lâu, khi Lâm Tiễn chuẩn bị thoải mái chìm vào giấc ngủ, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra một tiếng "cạch", tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Tiêu Uyển Thanh mà cô rất quen thuộc. Lâm Tiễn ước tính thời điểm Tiêu Uyển Thanh đến bên giường, thò đầu ra khỏi chăn bông mở to mắt ngấn nước nhìn nàng.

Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn nói lời chúc ngủ ngon rồi trở về phòng, nụ cười miễn cưỡng biến mất ngay lập tức, trái tim nặng trĩu. Nàng vô thức rửa sạch các ngón tay trong phòng tắm cho đến khi các ngón tay đầy nếp nhăn, rồi sau đó tắt vòi hoa sen mặc quần áo.

Khi trở lại phòng ngủ, nàng vẫn còn thất thần, trước tiên không để ý đến trêи giường phồng lên một chút.

Nàng chỉ quỳ một chân trêи giường, khi nhìn thấy chăn bông chuyển động, nàng không khỏi sợ hãi. Giây tiếp theo, đôi mắt đen trong suốt đang cười của nữ hài đâm nhập vào mắt nàng.

Chỉ một cái liếc mắt, đám mây u ám trong lòng nàng đã bị xua tan. Nhìn Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh không khỏi bắt đầu nhũn ra.

“Tiêu Tiểu Uyển, chăn bông trong phòng của con so với ở khách sạn ngày hôm qua thật mỏng. Con ngủ rất lạnh a.” Nữ hài ôm chăn bông, che đi một phần khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng làm nũng. Lý do rõ ràng là giả, nhưng lý do không quan trọng, quan trọng là thái độ của Tiêu Uyển Thanh.

Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt Lâm Tiễn minh diễm động lòng người không phù hợp với tính khí của cô, khóe môi không khỏi có một độ cong nông, trong đôi mắt đen cùng yên tĩnh có một chút ánh sáng.

Nàng vén chăn lên giường, cố ý tự hỏi: "Vậy dì giúp con thay một cái chăn dày, được không?"

Lâm Tiễn thấy Tiêu Uyển Thanh lên giường mới hỏi câu kia liền biết nàng ngầm đồng ý cho cô ngủ lại, tâm hoa nộ phóng. Tiêu Uyển Thanh đã ngầm cho phép chính mình xâm phạm lãnh thổ riêng tư của nàng rồi.

Cô triệt để chui ra khỏi chăn bông, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiêu Uyển Thanh đang ngồi, cười nói: "Dì đừng thay, dì ôm con sẽ không lạnh nữa."

Cô nghe thấy Tiêu Uyển Thanh cười khẽ một tiếng. Sau đó nàng đưa tay lên tắt đèn, nằm xuống đặt tay lên eo cô.

Lâm Tiễn hoàn toàn chui vào trong ngực nàng, vùi vào cổ nàng, ngập ngừng hỏi: "Tiêu Tiểu Uyển, dì có bộ ga giường khác không?"

"Có"

Cánh tay trần của Tiêu Uyển Thanh cùng làn da mỏng manh ở cẳng tay của Lâm Tiễn thân mật khăng khít với nhau. Cả Lâm Tiễn và nàng đều không mặc đồ lót. Tiêu Uyển Thanh hậu tri hậu giác nhớ tới.

“Dì có thể cho con một bộ được không?” Nữ hài ngẩng đầu, ɭϊếʍ cằm nàng một chút, dịu dàng nhìn nàng dưới ánh trăng.

Chiếc lưỡi ấm áp của nữ hài nhẹ nhàng lướt qua hàm dưới. Trong nháy mắt, tim Tiêu Uyển Thanh đập như trống. Khoảnh khắc tiếp theo, như có sấm sét bên tai, lời nói thô bạo của Ôn Đồng vang lên trong đầu nàng: "... Chiếu cố tới trêи giường."

Sắc mặt Tiêu Uyển Thanh đột nhiên tái nhợt.

Lâm Tiễn nhạy bén bắt lấy, trái tim cô chùng xuống, đôi mắt tối sầm lại.

“Nếu không dễ tìm thì cũng không sao.” Nữ hài cúi đầu, hiểu chuyện mà cấp bậc thang đi xuống.

Trong nháy mắt, Tiêu Uyển Thanh nhìn tâm trạng nữ hài rõ ràng hạ xuống, ôm thân thể hơi cứng ngắc của cô, cảm giác như bị kim đâm vào tim đau đớn. Nàng muốn đáp ứng cô, nàng muốn nói với cô rằng nàng cũng khát vọng cùng cô chung chăn gối, khát vọng cô ôm ấp.

Nhưng cuối cùng, nàng sợ hãi. Nàng chỉ biết áy náy mà vỗ vào lưng nữ hài, hôn lên vầng trán dỗ dành: "Mau ngủ đi, ngủ ngon."

Nữ hài rầu rĩ trả lời nàng: “Ngủ ngon.” Rõ ràng là khổ sở.

Cô đã làm sai cái gì sao? Kỳ thật, cô vẫn như cũ chưa hoàn toàn lọt vào trái tim của Tiêu Uyển Thanh sao? Tiêu Uyển Thanh thực sự đã rất dung túng cô. Đây là một trong số ít những lời cự tuyệt sau mối quan hệ. Lâm Tiễn nhất thời nghĩ một hồi, khổ sở cư nhiên muốn khóc.

Nhưng cái ôm này quá không muốn rời, Lâm Tiễn dù sao cũng muốn đến gần. Cô cố kìm nén khổ sở, tự động viên bản thân, là cô nóng vội, cô muốn cho Tiêu Uyển Thanh thêm một thời gian nữa.

Sắc trời dần dần quang đãng, Tiêu Uyển Thanb vẫn thức dậy như thường lệ. Nàng yêu thương hôn nhẹ vào má của Lâm Tiễn, sau đó mở chăn bông bước ra khỏi giường.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng động trong phòng khách, Tiêu Uyển Thanh có chút kỳ quái. Vừa mới đi được hai bước, Lâm Mẹ không biết mình từ phương nào tới, tức giận nhào tới dưới đất, tát cô một cái thật mạnh, Tiêu Uyển Thanh có chút không tin che mặt lại. Nàng chưa kịp phản ứng thì vị lão sư luôn yêu thương không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nhổ nước bọt nhìn nàng với ánh mắt chán ghét mà nàng chưa từng thấy, "Ta như thế nào lại có một học sinh vô liêm sỉ như cô."

Sau đó, bối cảnh bắt đầu thay đổi nhanh chóng, nàng lại ở nhà mình ở khu Bắc, Tiêu ba hai mắt híp lại, tay giơ cao, cuối cùng cũng không có rơi vào trêи mặt nàng, mà là chỉ vào cửa: "Đi đi, Tiêu Thự ta không có đứa con gái nào như ngươi."

Đột nhiên, lại ở trong khuôn viên trường, đồng học vây quanh nàng chỉ trỏ, nàng không biết hướng nào đã có một âm thanh chế nhạo: "Đã xem tin đồn của BBS chưa? Mọi người đều đoán nữ thần đồng tính là Tiêu Uyển Thanh. Hù chết mình rồi. Tôi cũng có công việc nghiên cứu trong phòng với cậu ta. Rảnh rỗi buổi tối không có gì làm liền xem phim, cậu ta giống như còn sờ soạng tay mình một chút. Mẹ ơi, bây giờ nhớ lại đều cảm thấy buồn nôn."

Không lâu sau, khung cảnh lại thay đổi. Trong băng tuyết, Lâm Tiễn tựa như đã trưởng thành hơn một chút, cùng Lâm Mẹ từng bước biến mất trước mặt nàng. Một chiếc ô tô lái ra có ba mẹ nàng ngồi trong đó. Mẹ ôm chiếc bánh bao nhân tôm yêu thích của bà vào lòng, còn ba thì cười nhẹ. Bất ngờ, một chiếc ô tô hung hăng lao thẳng vào xe ba mẹ nàng.

Nàng đau lòng hét lên: “Không!” Nhưng nàng như bị nhéo cổ họng, không phát ra tiếng.

Máu dần dần nhuộm đỏ cả một vùng tuyết.

Màu đỏ tươi... một mảnh màu đỏ ... Trong toàn bộ màu đỏ, nàng là người duy nhất không thể trốn thoát, không thể chạy trốn. Máu nhỏ vào mũi cùng miệng của nàng. Bên tai nàng đều đặn vang lên những lời tố cáo: "Câu dẫn, dụ dỗ, biến thái, vô liêm sỉ ..."

"Không, tôi không ..." Nàng hít thở không thông lần này đến lần khác tuyệt vọng trong lòng phủ nhận.

Một đôi tay nhỏ nhắn hữu lực nắm lấy cổ tay nàng, giống như một lưỡi dao sắc bén, phá vỡ đỏ sắc vô biên, để nàng có thể lấy lại hơi thở cùng nhìn thấy mặt trời lần nữa.

“Không phải, dì không phải. Đừng sợ, Tiêu Phán Phán, đừng sợ, con ở đây.” Có một giọng nói dịu dàng, trán an lặp đi lặp lại bên tai nàng.

Nàng muốn xem đó là ai, cố gắng quay đầu lại để xem nguồn phát ra âm thanh. Giây tiếp theo, nàng tỉnh dậy, trước mắt là một mảnh tối.

Khoé mắt ươn ướt.

Một đôi tay dịu dàng vuốt ve má nàng.

“Đừng sợ, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, con ở đây.” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo đau lòng vẫn như cũ trấn an.

Tiêu Uyển Thanh quay đầu lại, thấy Lâm Tiễn đang cau mày quan tâm nhìn nàng. Nàng không mang theo vẻ trưởng thành cùng tuyệt tình như trong giấc mơ. Tiêu Uyển Thanh có thể thấy trong đôi mắt yêu thương của cô phản chiếu tràn ngập bản thân nàng, như thể những vì sao đang tỏa sáng.

“Tiễn Tiễn, ôm dì một chút, ôm dì một chút.” Trong đêm tối, nàng đột nhiên yếu ớt khóc không thành tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play