Chapter 79 Câu dẫn thượng tiên (17)
Nếu lúc này Trình Diệu Vi mà biết Mạc Quân không những đang so sánh Lạc Lạc với Tư Tĩnh và với cả cô, cô nhất định sẽ cười dài một tiếng.
Năm đó Thượng Huyền đại tiên nhận nguyên chủ về là bởi vì nguyên chủ có tư chất hơn người, sinh ra trong một gia đình có mẹ là người tu chân, đã dạy cho cô mọi thứ cô cần biết từ lúc còn bé tý.
Còn về phần Mạc Quân, y mẹ nó chính là nam chính, là thiên tài có tích V xanh của thiên đạo, đương nhiên là tốc độ tu luyện nhanh.
Đến lượt Tư Tĩnh thì đó là bởi vì cậu đá được cô đả thông kinh mạch bằng cách đặc biệt, sau đó còn cộng thêm đơn linh căn, cộng thêm cả dòng máu của ma tộc nữa, đương nhiên là tu vi cũng một đường bay lên.
Còn về phần nữ chính, cô chỉ đơn giản là một con bé ăn mày may mản có được đơn linh căn, sau đó được đem lên đây. Khả năng tu luyện của cô có nền tảng ở chỗ được Mạc Quân đả thông kinh mạch cho, sau đó trực tiếp được ngọc bội đưa thẳng vào Luyện khí kỳ. Bên trong ngọc bội có linh thuỷ, linh dịch, giúp cô có thể thanh lọc cơ thể, tu luyện càng lúc càng nhanh.
Mà hiện tại, nữ chính cái gì cũng không có.
Ngày đầu tiên, cô bị Mạc Quân vứt ở đó sau khi y tỷ thí thua với Trình Diệu Vi. Ngày thứ hai, cô không nhặt được ngọc bội. Sau đó, Lạc Lạc chỉ còn là một con nhóc bình thường chưa hề tiếp xúc với chuyện tu tiên lần nào. Mà công đoạn dẫn khí nhập thể ban đầu, đương nhiên là khó khăn nhất.
Nếu là sư phụ bình thường, đương nhiên là sẽ giúp đồ đệ một tay, chỉ cho bọn họ đường dẫn khí vào đan điền. Nhưng Mạc Quân và Trình Diệu Vi chưa bao giờ cần tới Thượng Huyền đại tiên làm việc đó, cho nên bọn họ cũng chẳng biết là có cái việc này.
Kết quả chính là Lạc Lạc phải tự mày mò, hơn nữa lén đọc sách, hai tuần mới thành công dẫn khí nhập thể, đó đã là một thành tựu tốt.
Ở bên này Mạc Quân bực mình, ở bên kia thì Trình.
Diệu Vi tâm tình tốt. Chẳng cần cô làm gì nhiều, Mạc Quân bắt đầu hối hận về việc đưa Lạc Lạc về, hệ thống nói cứ với tiến độ này, nhiệm vụ sẽ hoàn thành trước cả khi có trận tỉ thí giữa các môn phái vào sáu năm sau đấy.
Đúng. Lạc Lạc mười tám tuổi kết đan, đó chính là lúc câu chuyện thực sự bắt đầu. Thế nhưng hiện tại, Mạc Quân đã bắt đầu chán ngán con nhóc cái gì cũng không hiểu này rồi.
Khó trách. Y sinh ra là thiên tài, lớn lên cũng chỉ có Trình Diệu Vi là người bầu bạn, không tiếp xúc với ai, không hiểu được khó khăn của người bình thường. Cho nên khi nhìn thấy người bình thường gặp khó khăn, y liền cho là kém cỏi, không đủ cố gắng, Vậy mới nói, cần phải ra ngoài tiếp xúc xã hội nhiều vào.
Thấy Trình Diệu Vi đắc ý, hệ thống rất muốn nhắc nhở cô là nguyên chủ cũng là một con nhóc mấy năm không muốn bước chân ra khỏi cửa đấy, cô đắc ý cái gì cơ chứ?
Thời gian nửa tháng này, Trình Diệu Vi đã dạy dỗ Tư Tĩnh được một ít nền tảng, bắt đầu đi vào học kiếm pháp.
Tư Tĩnh đối với phương diện này học cũng nhanh, cho nên Trình Diệu Vi cực kì hài lòng. Phải biết, làm một boss phản diện hợp cách, Tư Tĩnh như thế này mới đúng Nhưng điều làm cô hài lòng nhất đó chính là dù đã ở bên cạnh cô nửa tháng, Tư Tĩnh vẫn là bộ dạng tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn đơn thuần, lúc nào cũng hết sức cẩn thận khi ở bên cạnh cô. Không biết là cái này chọc vào dây thần kinh nào của Trình Diệu Vi, cô muốn Tư Tĩnh lúc nào cũng có thể ngoan như vậy thì tốt rồi.
Đương nhiên, Tư Tĩnh không phải lúc nào cũng có thể lẽo đẽo bên Trình Diệu Vi được. Sau khi dạy cậu toàn bộ bài kiếm pháp, Trình Diệu Vi để Tư Tĩnh tự luyện tập một mình, sau đó bế quan, bắt đầu học lại bài, tiện thể luyện kiếm cho chưởng môn.
Nơi luyện khí của nguyên chủ hiện tại Trình Diệu Vi đã chuyển tới phía sau rừng cây, để nếu có lôi kiếp đánh xuống thì đừng có đánh trúng tiểu viện của cô và Tư Tĩnh. Quan trọng hơn nữa đó chính là vì sách ở trong thư phòng cô còn chưa đọc xong, lôi kiếp mà một phát đốt sạch thì cô nghiên cứu cái gì Một lần bế quan này, Trình Diệu Vi bế tới hai tháng.
Một hôm, khi đang luyện kiếm, Tư Tĩnh đột nhiên thấy trời đen ngòm, sau đó sấm sét bắt đầu nổi lên, nhìn vô cùng dữ tợn.
Thấy vậy, Bạch Dương và Tiêu An giật mình, lập tức kéo Tư Tĩnh, ngự kiếm bay sang ngọn núi bên cạnh, còn không quên kích hoạt mấy cái pháp khí bảo mệnh mà Trình Diệu Vi thường tuỳ ý ném cho họ.
Thấy hai người họ như vậy, Tư Tĩnh cũng ném ra một cái pháp khí đỉnh cấp mà Trình Diệu Vi từng đưa cho cậu, nói là dùng để bảo vệ khi có lôi kiếp, Hiện tại hẳn là lôi kiếp.
Mà Tư Tĩnh đoán rất đúng, Sau khi bọn họ ném ra pháp khí không lâu, những ia sét to ngang với một cây đại thụ lập tức xé ngang trời, bổ thẳng xuống nơi luyện khí của Trình Diệu Vi Đứng ở gần, âm thanh và cảnh tượng cực kì khủng bố doạ người. Mặc dù đứng dưới năm tầng kết giới đỉnh cấp, Bạch Dương và Tiêu An vẫn cứ bám chặt lấy Tư Tính.
Ngay cả Tư Tĩnh mặt cũng có chút trắng, thế nhưng trong mắt cậu nhiều hơn là lo lắng Sư phụ Sau tia sét thứ nhất, tia thứ hai rất nhanh đã bổ xuống, uy lực cũng không kém cạnh.
Cứ như thế nửa canh giờ, hai bảy đạo lôi kiếp gần như đã san phẳng đỉnh núi, chỉ còn lại một cái hồ nước trơ trọi và hai cái tiểu viện. Bằng thị lực tốt của mình, Bạch Dương và Tiêu An thấy được vô cùng rõ ràng.
Sư phụ… đặt mấy cái pháp khí bảo vệ ở phòng ngủ của sư đệ và tàng thư các. Vậy mà bảo sư phụ thiên vị thì không tin.- Bạch Dương huých nhẹ vai Tư Tĩnh.
Tư Tĩnh cúi đầu, khẽ mỉm cười một cái, sau đó lại ngẩng lên, nhìn về phía bên kia Chỉ thấy một bóng người đang chậm rãi đi ra khỏi rừng cây. Ba huynh đệ thấy vậy liền giải trừ kết giới của pháp khí, thụ lại, sau đó ngự kiếm quay về. Lúc bay lên họ mới thấy được, một số người chạy không kịp đã ngã la liệt. Có người ngự kiếm bay chưa về được tới nơi, đã ngất xỉu vì dư chấn, đang mắc trên ngọn cây.
Thần linh hỡi, may mà bọn họ dùng pháp khí. Nếu không gần như vậy hẳn là chết không kịp ngáp.
Ba người bọn họ ngự kiếm, vội vàng nhảy xuống chỗ Trình Diệu Vi đang đứng, nhưng chỉ có Tư Tĩnh chạy lại Sư phụ, người có sao không?- Đã hai tháng không được gặp Trình Diệu Ví, nói Tư Tĩnh không nhớ cô chính là giả Trình Diệu Vi quay lại nhìn, thấy đó là Tư Tĩnh, mỉm cười chạm vào má cậu một cái sau đó liền thu về, cái gì cũng không trả lời Tay trái cô cầm một thanh bảo kiếm màu tím than, bên trên chạm khắc những chỉ tiết băng vàng vô cùng tinh xảo. Chuôi kiếm không vừa tay cô lắm, rõ ràng là làm cho người khác.
Nhìn thấy cô chỉ đứng im như vậy, Tư Tĩnh cho rằng cô vừa chặn lôi kiếp mệt nhọc, không muốn trả lời, cho nên ngoan ngoãn đứng im một bên chờ cô hồi sức.
Chỉ có Trình Diệu Vi và hệ thống biết, hiện tại, hai tai của cô đang chơi một bản hoà âm phối khí của những tiếng vo ve vù vù không rõ hàm nghĩa.
Nói chính xác hơn, chính là sau khi chặn lôi kiếp xong, màng nhĩ của Trình Diệu Vi chịu tổn thương, vừa rồi không nghe thấy Tư Tĩnh nói cái gì, cho nên không thể trả lời được.
Đương nhiên, làm sao cô có thể nói là cô quên mất không dùng linh lực bảo vệ tai. Haha, mặt còn cần không?