Chương 67 Câu dẫn thượng tiên (5)

Từ nãy tới giờ Trình Diệu Vĩ luôn luôn đi tới. Cô đều đều bắt mạch cho mỗi người vài giây, sau đó bóp.

bóp tay hai cái, chưa từng ngừng lại. Thế nhưng khi đi tới trước mặt thiếu niên này, lại dừng lại, không động vào nữa. Mạc Quân lập tức cảnh giác. Có bất thường?

Từ Tính theo như những người trước giơ tay ra chờ.

được bắt mạch, thế nhưng thấy Trình Diệu Vì không chạm vào, tâm tình nhảy dựng, hoảng hốt rụt tay về, chùi chùi lên bộ quần áo cũ nát dính đầy bụi Lúc này, Trình Diệu Vỉ mới để ý thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi trước mắt này có một cái đầu bù xù, một gương mặt dính đầy bụi đất cùng một bộ quần áo đã bạc trắng, rách ở khắp nơi, lại toàn bụi băm.

Lúc này, nhóc con lại hoảng loạn cọ cổ tay vào áo, khiến nó có dấu hiệu muốn rách ra, ngay cả tay cũng đỏ bừng lên, một bộ hoảng loạn tới không chịu được. Trình Diệu Vi còn nhìn thấy được dưới mái tóc rối, đôi mắt đen láy của nhóc con hơi đảm nước, đỏ bừng lên.

A? Dễ thương??I!

Ta… a… ta rất bẩn… Người không… không cần bắt mạch cho ta cũng được… Lúc này, thiếu niên lại ấp úng nói, giọng nói run run, có một chút hoảng sợ, chọc người đau lòng.

Trình Diệu Vi mỉm cười, hỏi hệ thống, tượng nhiệm vụ đây đúng không?”

[Đúng}- Hệ thống chỉ đáp một chữ.

Trước chưa nói tới cái nhiệm vụ biến thái kia, nếu đây là đối tượng nhiệm vụ, ta bế về.

Tiểu bảo bối tiểu tâm can đừng khóc, tâm ta không chịu được.

– Biết là cô mềm lòng khi nhìn thấy thiếu niên đỏ mắt khóc lóc, nhưng mà cô lớn tuổi hơn người ta nhiều lắm đó. Cẩn thận bị bắt bỏ tù.

Không nghe thấy tâm tư hệ thống, Trình Diệu Vi vòng tay, bế thẳng Tư Tĩnh lên.

Không chỉ Tư Tĩnh giật mình, toàn bộ trưởng lão đứng phía xa nhìn thấy cũng hoảng tới muốn rớt hết râu tóc ra ngoài Đứa bé này, ta nhận.

Không để ai khác nói gì, cô liền lập tức triệu kiếm của mình tới, ngự kiếm biến thẳng.

Tư Tĩnh còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Trình Diệu Vi đã đáp xuống trước tiểu viện của mình. Lúc về nhanh hơn lúc đi, căn bản vì cô đã quen điều khiển kiếm, cũng biết đường về.

Lúc này, Tư Tĩnh cũng vừa vặn hồi thần. Cậu nhìn thấy cả vạt trước trường bào màu trắng của Trình Diệu Vi đã dinh đầy bụi băm, cơ hồ là thành màu đen. Hơn nữa, chỗ bàn tay cậu đang đặt lên cũng có một dấu tay cực kì rõ ràng. Thiếu niên nhỏ yếu bắt đầu giấy dụa.

Trưởng lão… bẩn… người… thả ta đi.

Khi nói điều này, giọng thiếu niên đã run rẩy tới cực điểm, tựa như có thể bật khóc bất kỳ lúc nào.

Ngoan. Gọi sư phụ.- Trình Diệu Vi khế cười Tư Tĩnh ngây người trong một giây, sau đó run rẩy mở miệng Sư… phụ.

Tốt lảm. Vi sư đưa con đi tảm rửa, sau đó thí nghiệm tư chất.

Nghe tới hai chữ tảm rửa, thiếu niên bắt đầu lắc đầu quầy quậy. Trình Diệu Vi nhướn mày, lập tức.

hiểu cậu đang nghĩ cái gì, cười cười bế cậu vào tiểu viện Nếu ban nấy cô đi ra ngoài khiến các đệ tử nội môn run sợ không dám tin, vậy hiện tại, cô bế một đứa nhóc vừa nhỏ vừa bẩn về càng khiến đám đệ tử như muốn rớt tròng mắt ra ngoài.

Bạch Dương, Tiêu An, hai đứa tới đây, chuẩn bị y phục, dẫn nhóc con đi tắm rửa. Sau nửa canh giờ đưa tới trước mặt ta. Làm tốt có thưởng.

Nói xong, cô lập tức thảy Tư Tĩnh vào tay hai nhóc kia theo đúng nghĩa đen.

Bạch Dương và Tiêu An một người hai bảy, một người ba mươi, tuổi không tính là lớn, hiện đã vào.

Trúc cơ. Bọn họ nhìn Bạch Vân trưởng lão một thân bụi đất vì ôm cậu nhóc này, cảm thấy như vậy thực sự là uỷ khuất cho trưởng lão. Cho nên bọn họ dưới ánh mắt ghen ty của người khác, lập tức khiêng Tư Tĩnh vào nhà tắm.

Nói vì sao những người khác bảo là ghen ty hả?

Con mẹ nó là bởi vì Bạch Vân trưởng lão đã nói là có thưởng đó. Huhu ai mà không biết thưởng của cô có ý nghĩa gì. Trưởng lão, vì người xuống núi đao lên biển lửa tụi con cũng vui lòng, đừng nói là tắm cho một đứa nhóc, ngài để ý tụi con đi mà huhu Nhưng rất tiếc, lúc này Trình Diệu Vi lại không có tâm tư đó. Cô đang ngồi trong phòng, bắt đầu chất vấn hệ thống -__ Nhiệm vụ phụ tuyến kiểu gì thế? Ngươi kêu ta ngày nào cũng đi sờ má người ta hả?

[Đồ đệ của cô mà, ngại cái gì?]

– Hệ thống bật chế độ lưu manh. Nó phát hiện, nếu dùng chế độ tiểu khả ái thì nó sẽ bị kí chủ của nó sốc chết.

Trình Diệu Vi ôm đầu. Đồ đệ cũng không phải có thể sờ má đâu. Mà một ngày sờ tối đa năm lần? Sờ.

nhiều hơn không tính? Như vậy cũng phải sờ hai trăm ngày đó? Người ta sẽ lên một đống mụn rồi chửi ta là đồ huỷ dung đó?

[Tu chân giả không lên mụn.}- Hệ thống bình thản trả lời Nhưng tại sao không phải là nhiệm vụ kiểu như “Công lược boss phản diện” mà lại là đi sờ má?

Ngươi không quả thật không có tiền đồ…- Trình Diệu Vi ôm đầu, ai thán cho tương lai đi bóp má đồ đệ của mình.

[Mời cô đọc lại tên hệ thống. Bổn hệ thống chính là hệ thống KỲ – QUÁI.}- Ta thích giao nhiệm vụ như thế đó được không?

Rất muốn cãi lại nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, rốt cuộc im lặng.

Con đường sau này… quả thực là mẹ nó khó đi.

Khi Trình Diệu Ví bắt đầu thất thần ngồi trong phòng suy nghĩ về tương lai vô định, Bạch Dương và Tiêu An đã dẫn theo Tư Tĩnh tới Trình Diệu Vi ngước mắt nhìn lên, trong nháy mắt suýt chút nữa biển thành tội phạm.

Thiếu niên mặc đồng phục màu xanh lam của môn phái, da dẻ ban đầu rõ ràng hơi đen vì phơi nắng, không hiểu Bạch Dương và Tiêu An cho thuốc gì vào nước, sau khi đìm toàn bộ người của Tư Tĩnh xuống nước, nhấc ra chính là cái dạng này.

Không chỉ làm trắng da, hai tên này còn đổi được thuốc tốt, xoá đi toàn bộ sẹo trên gương mặt và trên thân thể Tư Tĩnh, khiến cho nhan sắc thực sự của cậu Tóc tai được chải và buộc gọn gàng phía sau, gương mặt sáng sủa, đôi mắt đen linh động còn có chút sợ sệt Hoàn toàn là một tiểu mỹ nam nhút nhát.

Cảm giác như tâm tình được chữa lành ngay tức khắc vậy.

Bạch Dương và Tiêu An nhe răng ngẩng đầu.

Không biết trưởng lão có hài lòng không?

Để tân trang lại nhóc con này, bọn họ đã dốc hết vốn liếng đi đổi thuốc tốt của mấy đệ tử khác về đấy. Không được để ý thì thôi, một khi đã được trưởng lão điểm tên, dù có chết bọn họ cũng phải làm trưởng lão hài lòng.

Trình Diệu Vi nhếch môi, cho hai nhóc con này một ngón cái, sau đó thuận tay ném ra hai cái pháp khí, sau đó không để ý nữa, vảy vãy Tư Tĩnh lại đây.

Bạch Dương và Tiêu An không biết là Trình Diệu Vì ném qua cái gì, nhưng cứ là đồ cô ném thì có chết cũng phải bắt được, cho nên họ chộp lấy. Lúc mở ra xem, mẹ nó là hai cái pháp khí bảo mệnh thượng phẩm.

Hai tên nhóc thấy pháp khí như thấy trời xanh, sung sướng vô cùng, vội vàng tạ ơn rồi đi ra ngoài trong ánh mắt hâm mộ ghen ty hận của những người khác. Nhưng đương nhiên, bọn họ cũng không phải nhận được đồ rồi liền phủi đít bỏ đi, ngoan ngoấn ở lại tiếp tục làm công việc dọn dẹp.

Đùa, cái đùi của Bạch Vân trưởng lão, người ta chỉ hận không thể ôm cho chặt, ai đời lại buông ra chứ.

Chưa kể, chuyện bọn họ thực ngưỡng mộ cô cũng là sự thật không thể thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play