Chương 50
Tư Phàm nhìn người phụ nữ đã sinh ra và nuôi nấng mình, trong lòng chẳng hiểu là tức giận hay là hả hệ. Nói tóm lại, chính y cũng không dễ chịu.
Y muốn như vậy sao? Muốn. Cũng là không muốn.
Y cũng từng giống như bao đứa trẻ khác, khát khao tình thương của người mẹ. Chỉ là tới khi y có thể nhận thức được, tất cả tình thương của người phụ nữ trước mặt đã luôn đổ dồn vào Tư Dịch.
Trong khi bà ta dùng tình thương và bao dung của người mẹ để nuôi dạy Từ Dịch, những gì mà Tư Phàm nhận được là những lời lẽ cay nghiệt, những ánh mắt chán ghét và đôi khi là những trận đòn. Ông Tư luôn luôn an ủi Tư Phàm, cũng như tự an ủi mình rằng đó là bởi vì bà Tư trông chờ nhiều hơn ở một người thừa kế. Nhưng cả hai người đều tự hiểu trong lòng, bà chẳng qua là chán ghét đứa con đầu lòng của mình. Chán ghét kết quả của một cuộc hôn nhân cưỡng ép.
Bà ta thích tự do, bà ta muốn nổi loạn, muốn chống lại cha mẹ mình, vậy nên bà ta thương yêu Tư Dịch, giống như đỏ là bằng chứng cho thấy bà ta không bị cha mẹ hay gia tộc kiểm soát. Bà ta vùng vẫy trong vũng bùn do chính mình tạo ra, an ủi mình rằng những gì bà ta làm là đúng. Nhưng cũng chính vì cái khao khát tự do, nổi loạn của bà ta, cuộc sống mà đứa trẻ bà ta sinh ra bị huỷ hoại.
Tư Phàm, một phần nào cũng giống như bà Tư. Y không hận bà ta, cũng chẳng căm ghét. Nhờ bà ta, y mới có thể đứng dậy, trở thành Tư Phàm của ngày hôm nay. Nếu là mười năm trước, có thể y vẫn sẽ thừa nhận rằng y hận. Nhưng hiện tại thì không. Tư
Phàm hiện tại, có lẽ cũng hiểu rằng mình chỉ muốn chứng minh cho bà ta thấy rằng y cũng có năng lực, y không thua kém Tư Dịch, y cũng là một đứa con có thể làm được những thứ bà ta muốn.
Nhưng tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Mối quan hệ giữa hai người họ cũng chẳng còn gì có thể cứu vãn được nữa rồi.
Tư Phàm nhìn người mà mình gọi là mẹ suốt bao nhiêu năm, lồng ngực bằng nhiên nhẹ đi. Y đã luôn muốn bà ta nhìn mình như con trai, nhưng hiện tại, y không cần nữa.
Cuộc sống này là của y, y có thể sống theo cách mà mình muốn, chẳng cần phải chứng minh cho người đàn bà này.
Trước kia, toàn bộ đau khổ của y là do bà ta gây ra, hiện tại, y có thể trả lại cho bà ta tất cả.
Đều là do bà ta tự tay chuốc lấy.
Mày. Thử nghiệt chủng. Năm đó tạo quả thực hối hận đã sinh ra mày.
Vậy bà nhét vào rồi sinh lại lần nữa xem. – Hoàng Phụng Hân đột nhiên lên tiếng.
Tư Phàm và cả ông bà Hoàng đều giật mình sửng sốt nhìn Hoàng Phụng Hân. Bọn họ đều không ngờ rằng Hoàng Phụng Hân lại là người nói ra lời đó, lại còn là nói thay cho Tư Phàm.
Bà Tư nhìn Hoàng Phụng Hân. Vốn Hoàng Phụng Hân là hôn thê của Tư
Dịch, hơn nữa còn là con gái của Hoàng gia, bà ta vẫn sẽ nề mặt ba phần, nhưng hiện tại, có cái gì cũng không phải, vậy mà lại dám cãi bà ta. Lúc này, bà ta nhìn cả ba người nhà họ Hoàng đều ngứa mắt không chịu được.
Các người được làm. Rất được. Bà Tư nhìn ba người, sau đó lại nhìn sang Tư Phàm.- Còn mày, mày nghĩ là mày chỉ cần cướp lấy những gì thuộc về em trai mày là sẽ khiến tạo công nhận mày ư? Mày nhầm rồi con ạ. Trước kia, hiện tại, sau này, tao vĩnh viễn không bao giờ coi mày là con tạo. Mày chỉ là thử nghiệt chủng phá hoại đời tao thôi.
Tư Phàm nhíu mày. Y cứ tưởng là mình đã quen với những lời mà bà ta nói, y cứ tưởng rằng mình đã quen với cách đối xử của bà ta. Thế nhưng cuối cùng, những lời này nói ra từ miệng của chính mẹ mình, cũng thực sự không dễ chịu gì. Nhưng y lại không thể làm gì bà ta được nữa. Dân bà ta tới nước này, Tư Phàm cũng đã tự hứa với lòng sẽ dừng tay. Dù y thực sự có ghét bà ta tới mức nào, bà ta vẫn là mẹ của y. Nếu y còn ép bà ta thêm một bước, vậy thì y sẽ trở thành một kẻ không khác gì bà ta. Tư Phàm không muốn điều đó.
Tư Phàm không đáp lời, trái lại nhìn sang ông bà Hoàng.
Để ông bà thấy điều không nên thấy rồi. Sau này sẽ tạ lỗi với hai người sau.
Hoàng Phụng Hân nhìn Tư Phàm, lại nhìn sang bà Tư đang tức tối đứng kia, lát sau lại quay sang cha mẹ mình.
Khó hiểu. Dứt khoát không nghĩ nữa. Sau khi tiến ông bà Hoàng và Hoàng Phụng Hân đi, Tư Phàm trở vào nhà. Lúc này, xung quanh bà Tư có quản gia và bốn người hầu nam, đều là đang đứng canh chừng bà ta làm ra động tác gì điên khùng. Trước kia, trong lúc bọn họ sơ ý, bà ta đã cầm lên cái gạt tàn, muốn ném thẳng vào đầu Tư Phàm. Lúc đó may mà Tư Phàm phản ứng nhanh, nếu không chắc chắn là phải vào viện năm. Vậy cho nên hiện tại, ai nấy đều không dám lơ là.
Mày cũng giỏi quá nhỉ. Cái gì của Tư Dịch mày cũng dám cướp. Sau này có phải mày muốn lấy cả mạng của nó mới vừa lòng hay không?
Tư Phàm thở dài.
Bà đủ chưa?- Y hỏi.
Mày nói cái gì?
Tôi hỏi bà đủ chưa?- Tư Phàm nhíu mày. Cũng đã nằm mấy tuổi rồi, đừng có suốt ngày nghĩ mình là con nhóc hai mươi tuổi đang làm loạn với cha mẹ nữa. Bà tức giận với ai thì đi mà tìm người đó, đừng có trút giận lên tôi. Trước kia bà đã từng có cơ hội giết tôi ngay cả trước khi tôi ra đời, nhưng bà không làm, là để đày đoạ tôi nửa đời người. Hiện tại cái gì bà cũng không có, bà nghĩ mình còn cái quyền lên giọng với tôi à?
Tao là mẹ mày đấy tháng nghiệt chủng!
Không nhận tôi là con bà, nhưng bà lại nhận mình là mẹ tôi? Có loại nào nực cười như bà không?- Tư Phàm cười khẩy.
Bà Tư nhíu mày, nhưng lại không cãi lại được. Tư Phàm liếc nhìn bà ta, sau đó nói với quản gia.
Đuổi ra ngoài đi. Sau này đừng để bà ta về đây nữa. Mang hết đồ của bà ta ra ngoài luôn đi.
Mày! Mày chán sống rồi phải không? Mày dám đuổi tao ra khỏi nhà tao?- Bà Tư mở lớn mắt. – Để bà ở đây mới là tôi chán sống.
Tư Phàm xoay người lên lầu, để lại bà Tư với ánh mắt căm hận ngồi dưới phòng khách.
Tư Phàm trở về phòng làm việc của mình, thở ra một hơi. Rốt cuộc thi khi nào chuyện này mới kết thúc đây. Tư Phàm mở máy tính lên, suy nghĩ một lát liền mở một thư mục lên. Ở trong đó có một vài tập tin có tên Hoàng Phụng Hân. Tư Phàm bấm vào một cái, một loạt thông tin liên hiện ra.
Hoàng Phụng Hân. Theo như điều tra của thám tử, là một người kiệm lời, không quan tâm tới bất kỳ thứ gì ngoài công việc. Khi huỷ hôn với Tư Dịch đã thẳng thừng nói rằng khi trước chấp nhận hôn ước với cậu ta chỉ là vì gen tốt. Có thể thấy là một người lý trí, không bị tình cảm ảnh hưởng nhiều lầm. Thành tựu trong công việc có rất nhiều, đương nhiên. Một người như cô, có thể lấy bất kỳ người nào mà mình muốn, thậm chí là không lấy chồng cũng có thể sống cuộc đời sung sướng, được cha mẹ bao bọc. Thế nhưng vì sao cô lại hai lần đồng ý kết hôn với một nam nhân mình không quen biết nhỉ? Chẳng lẽ chi vi gen?
Nhưng nếu như vậy, hắn là có không nên có bất kỳ tình cảm gì với y mới đúng? Nếu vậy ban nãy, vì sao cô lại lên tiếng?
Hoàng Phụng Hân… cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?