Chương 47

Thời gian sau đó, Trình Ngọc quả thực được chuyển sang bộ phận khác. Ở nơi đó, mặc dù không có ai dám công khai chỉ trích cô ta nữa, nhưng thái độ của họ cũng chẳng khác gì bên phòng nhân sự. Có thể mỉa mai thì mỉa mai, không có ai tình nguyện lại gần cô ta cả. Điều này khiến cho Trình Ngọc thực sự bức xúc.

Mà bức xúc hơn nữa chính là khi Tư Dịch nghe tin cô ta bị đuổi khỏi Trình gia, thái độ bắt đầu trở nên lạnh nhạt hơn. Từ một ngày cả chục tin nhắn tới hai ngày mới thấy một tin, và ba ngày gần đây thì bắt đầu biệt tăm.

Hỏi thăm một chút mới biết, lúc này Tư Dịch đã bị Tư Phàm ép tới độ chỉ còn lại mỗi cái nhà và cổ phần ở Tư gia, ngoài ra không còn gì. Mà chỗ cổ phần kia, cũng chỉ đủ cho Tư Dịch sống một đời vô nghĩa, còn lại khuấy không lên nổi bọt nước gì.

Trừ khi đem cổ phần bản đi. Nhưng trong tình hình hiện tại, có điên mới đem chỗ cổ phần đó nhả ra. Trình Ngọc nhìn tình hình Tư Dịch như vậy, tâm tình đương nhiên là cũng chẳng đâu vào đầu.

Mà lúc này, cô ta lại nhớ tới nam nhân ngày đó mình gặp ở quán bar. Rõ ràng là không quen không biết, vậy mà lại ra tay cứu cô ta…

Trình Ngọc lác đầu.

Không đúng, vì sao cô ta lại nghĩ tới người đó chứ?

Làm việc làm việc.

Trong lúc Trình Ngọc ở một bên ôm tâm tình rối rằm làm việc, Trình Diệu Vi lại đang ngồi trên máy bay cùng Sở Nhân Kiệt. Cô không ngờ người này tuỳ hứng tới vậy, đang trong giờ làm việc lại có thể ngang nhiên xách cô tới sân bay.

Mà gia tộc nam chính quả thực là gia tộc nam chính, máy bay tư nhân cũng có luôn rồi. Sắp tới là gì? Đưa cô lên đỉnh núi cao 9999m cầu hôn bằng chiếc nhẫn kim cương nặng 2kg à? Trình Diệu Vi liếc nhìn Sở Nhân Kiệt đang ôm máy tính bên cạnh, hỏi. Rốt cuộc là anh muốn làm gì thế?

Không phải nói là cùng nhau đi du lịch sao? Anh dẫn em đi trước khi em đổi ý.- Sở Nhân Kiệt mỉm cười. Không biết là nghĩ tới cái gì, Trình

Diệu Vì lại đột nhiên hỏi.

Anh làm cái gì muốn giấu em à? Sở Nhân Kiệt hơi ngừng động tác gõ bàn phím một chút, sau đó quay sang nhìn cô.

Em không tin anh à?

Mặt của y vô cùng tổn thương, giống như không thể tin được Trình Diệu Vi có thể thực sự hỏi ra câu đó. Mặc dù Trình Diệu Vi rất muốn gật đầu thừa nhận, thế nhưng cô cuối cùng lại thở dài.

Anh không làm gì ảnh hưởng tới em hay Trình gia là được. Còn lại tự do.

Trình Diệu Vi đoán là trong thời gian này, nếu Sở Nhân Kiệt thực sự có làm gì, vậy thì cũng là việc có liên quan tới Trình Ngọc mà không muốn cô biết. Y không phải là Sở Vĩnh Dương, không phải loại cứ không vừa mắt ai là cho nhà người đó phá sản nên Trình Diệu Vi khá là yên tâm. Miền đừng làm ra cái gì quá điên rồ là được.

Sở Nhân Kiệt thấy Trình Diệu Vì thực sự không quá để tâm, thở ra một hơi. Đôi khi y cảm thấy Trình Diệu Vi trên vai gánh quá nhiều thứ, y cũng muốn tới san sẻ với cô một chút. Nhưng có những thứ, vẫn là cô không nên biết thì tốt hơn. Sau này khi hoàn thành rồi thì nói cho cô sau cũng được.

Còn hiện tại, Sở Nhân Kiệt cảm thấy cả hai đang cần gấp một kỳ nghỉ. Đã rất lâu rồi y không được đi đâu nghỉ mát, bây giờ trốn được thì phải tranh thủ trốn ngay và luôn, nếu không không biết bao giờ mới lại có cơ hội. Trình Diệu Vi thì không vã như Sở Nhân Kiệt. Từ sau khi có xác định bản thân dù nhàn hạ cũng có thể tận hưởng cuộc sống, trong công việc cô cũng không đâm đầu liều mạng như trước nữa. Cái gì gấp thì làm trước, cải gì không gấp thì đẩy xuống dưới, cần tăng ca thì tăng, không cần thì không miễn cưỡng, đi về đi ngủ dưỡng già. Cuộc sống của cô hiện tại rất tốt.

Nhưng có người bao đi du lịch, ngu gì không đi. Cho nên cô để Sở Nhân Kiệt muốn làm gì thì làm.

Hơn nữa, cô cũng có cảm giác là cô đã quá lạnh nhạt với Sở Nhân Kiệt.

Trước kia, khi quen với người này, cô đã nghĩ, dù sao mình cũng là người đã chết một lần, có cái gì phải ngại đâu. Chỉ là quen một người vừa giàu vừa đẹp trai, nhân cách còn không tới nỗi nào, cần gì phải băn khoăn nhiều. Đại khái chính là, chết một lần rồi, giờ cái gì cũng như phù du. Và thêm một điều nữa, đó chính là cô không cảm thấy rằng thế giới này là thật.

Mặc dù tất cả mọi chuyện xảy ra đều là thật không thể chối cãi. Những nhân vật trước kia chỉ có trong trang sách hiện tại cũng sống sở sở trước mặt mình, nhưng Trình Diệu Vi cứ có cảm giác rằng cô không thuộc về thế giới này, và mọi thứ xung quanh thì hơi hơi phù phiếm và không ảnh hưởng gì nhiều tới “cô”.

Không hiểu cảm giác đó bắt nguồn từ đâu, thế nhưng Trình Diệu Vị luôn có một suy nghĩ hoang đường, đó chính là một ngày nào đó, khi mọi thứ đã tới cái “điểm chín muồi”, cô thực sự có thể thoát khỏi thế giới này. Cảm giác đó rất mãnh liệt, mãnh liệt tới độ cô cứ thể tin vào nó mà không cần biết vì sao.

Nhưng cũng vì cô luôn nghĩ như thế, cho nên thái độ với mọi thứ cũng nhạt đi rất nhiều. Ví dụ như đối phó Trình

Ngọc, kiếm tiền, hay thậm chí là Sở Nhân Kiệt. Có cảm giác như cô không đủ tôn trọng người “bạn trai này. Dù đó là thái độ vốn có của Trình Diệu Vi, và cô cũng không phải rất muốn thay đổi, thế nhưng Sở Nhân Kiệt có vẻ rất quan tâm tới cô. Nếu lúc nào cô cũng để cho y có cảm giác mình đang mặt nóng úp mông lạnh thì không hay cho lầm. Đó thể hiện việc cô không tôn trọng người ta. Nếu đã không từ chối, vậy thì phải chân thành mà đối đãi. Đó là nền tảng cho tình cảm của hai người.

Nghĩ tới đây, Trình Diệu Vi khẽ cười một cái. Kiếp trước, cô thực sự chưa từng nghĩ về chuyện tình yêu nghiêm túc như vậy. Phần lớn thời gian, cô chỉ nghĩ đó là một chuyện tốn tiền bạc, tổn thời gian. Những lúc mà cô muốn có người yêu nhất là ban đêm cô đơn, năm một mình. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cô lại trở thành con người của công việc, ngay cả tìm người yêu cũng không thèm. Cái vòng lặp đó khiến cho mãi cho tới lúc chết, Trình Diệu Vi vẫn còn độc thân.

Cho nên, thực sự đây là lần đầu tiên cô đồng ý quen một người. Dù không phải rất thành thạo, thế nhưng cái gì cần biết cô đều biết, cũng không tới nỗi nào.

Trình Diệu Vĩ nhìn sang phía Sở Nhân Kiệt, thấy nam nhân đang cau mày gõ bàn phím, vẫn rất tập trung, khẽ nhếch môi.

Coi như vận khí tốt, vớ được nam nhân vàng của cái thế giới này. Không phải nam nhân nào cũng tinh nguyện ném cho bạn gái mấy tấm thẻ ngân hàng của mình trong lần hẹn hò thứ ba đầu.

Trình Diệu Vi nhìn ra cửa sổ, tâm tình coi như không tệ.

Nếu không phải đối phó với Trình

Ngọc nữa thì càng tốt.

Trình Diệu Vi rút điện thoại ra.

Thời gian này cũng không có sự kiện gì có dính dáng tới Trình Ngọc mà cô cần chú ý. Nguyên nhân chính là toàn bộ sự kiện đều phải có điều kiện tiên quyết là Trình Ngọc đang ở trong Trình gia và được ông bà Trình cưng chiều, và có phải là người gây sự. Nhưng giờ thì làm gì có chuyện đó nữa. Cho nên tạm thời an toàn. Đi nghỉ mát thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play