Chương 44
Trình Diệu Vi rất nhanh đã nhận được tin Trình Ngọc bị đuổi ra khỏi nhà. Mặc dù chuyện trên mạng chưa giải quyết xong, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ thấy được ý định của ông bà Trình. Trình Diệu Vì đúng lúc thu tay, không động tới vấn đề này nữa, để nó tự lắng xuống. Không giống như Trình Ngọc muốn đuổi tận giết tuyệt, cô chỉ đơn giản là muốn sống cuộc sống yên on.
Cuối ngày hôm đó, Trình Diệu Vi lại nhận được một cuộc gọi của bà Trình, muốn cô trở về nhà nói chuyện. Trình Diệu Vi suy nghĩ một lát liền đồng ý. Lúc cô về nhà, cơm nước đã được dọn lên đầy đủ, ông bà Trình đều đang đợi cô.
Vị Vị, con về rồi. Dạo này ở bên ngoài sống có tốt không?- Bà Trình thấy cô liền đứng dậy, đi tới chỗ cô.
Nếu không phải là vẫn còn một chút cố kị, bà đã ôm cô vào lòng.
Con ổn. Mẹ ngồi xuống đi. – Trình Diệu Vi đỡ bà Trình về ghế ngồi.
Thấy thái độ của cô so với trước cũng không có quá nhiều khác biệt, ông bà Trình đều khẽ thở phào một hơi. Hai người bọn họ còn tưởng rằng Trình Diệu Vi sẽ hận bọn họ vì chuyện bọn họ thuận theo tâm ý của Trình Ngọc mà đuổi cô ra khỏi nhà, còn ngừng tài chính của cô. Nhưng hiện tại xem ra, con gái của bọn họ cũng chẳng để ý vấn đề này, trái lại còn sống rất thoải mái.
Vị Vị, thời gian này con ở bên ngoài thế nào? Đang ở đâu? Có thiếu gì thì nói với ba mẹ một tiếng.- Ông Trình quan tâm hỏi.
Cảm ơn ba, con không sao. Hiện tại con ở đâu ba mẹ hẳn là phải biết rồi chứ. Con rất tốt. – Trình Diệu Vi mim cười.
Ông bà Trình nhìn nhau, sau đó ông
Trình lại hỏi.
Con lúc này là đang ở khu biệt thự mà Tư gia xây dựng đúng không? Con làm sao lấy tới tay được? Có phải là Tư Phàm…
Phải. Con bán cho anh ta chút thông tin, đổi lại anh ta sẽ cho con ba căn biệt thự – Trình Diệu Vĩ mim cười, hoàn toàn không có ý tứ che giấu. Đây đại loại chính là nếu ông bà Trình hỏi đúng câu hỏi, cô sẽ không ngần ngại trả lời.
Ông bà Trình hơi nhíu mày. Đối thông tin? Vậy thì thông tin phải quý giá cỡ nào chứ? Mà thông tin quý giá cỡ đó, chắc hẳn sẽ gây oanh động không nhỏ. Oanh động gần đây nhất của nhà họ Tư chính là Tư Phàm lên chức chủ tịch, gần như là cướp quyền kiểm soát trong tay bà Tư. Chẳng lẽ điều này là do Trình Diệu Vi đứng phía sau?
Ông bà Trình không khỏi cảm thấy bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều. Thế nhưng cũng không phải không có khả năng.
Còn chuyện con cùng với Sở gia?- Bà Trình lại hỏi.
Là thật. – Trình Diệu Vi thoải mái thừa nhận. Mặc dù người bên ngoài nói là có cách biệt thế hệ, thế nhưng đối với Trình Diệu Vị, mọi thứ ở thế giới này dù thế nào vẫn cho cô cảm giác hơi phù phiếm. Thứ duy nhất mà cô để ý khi bước vào một mối quan hệ chính là tuổi tác và khả năng chịu trách nhiệm của người kia với mối quan hệ của hai người. Có lẽ là bởi vì đã chết một lần, cô cũng không để ý quá nhiều nữa.
Vậy thì con… cẩn thận một chút – Bà Trình cũng không biết phải nói gì. Nói không xứng, thì có lẽ là cả Trình gia không xứng với Sở Nhân Kiệt thì đúng hơn. Nói lo lắng… con gái của bọn họ cũng đã hai mấy tuổi rồi, còn cần bọn họ lo lắng chuyện này sao, chưa kể, đối tượng còn là Sở Nhân
Kiệt. Bản thân ba chữ này thôi cũng đã đủ dẹp hết mọi mối lo rồi.
Vâng- Trình Diệu Vì nhìn gương mặt hơi bối rối của bà Trình, cũng hiểu bà đang băn khoăn điều gì.
Còn về chuyện trên mạng, lần này quả thực là Trình Ngọc sai, chúng ta nhất định sẽ không để con bé muốn làm gì thì làm nữa. Con đừng là quá tuyệt. – Ông Trình lúc này mới vào chủ đề chính. Ông không phải rất thích dùng internet, thế nhưng trong tình hình này, ông cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chỉ cần Trình Ngọc không động nữa, lại nhận được trừng phạt thích đáng thì con ắt sẽ thu tay. Con chỉ muốn cho cô ta biết, con không phải là người cô ta muốn động thì có thể động mà thôi. Nếu những suy nghĩ kia không sớm bị triệt hạ, vậy thì sau này con không thể sống yên ổn được. Trình Diệu Vì lắc đầu. Cô hiểu thân phận của bản thân. Là một nữ phụ, cô và nữ chính đã được định sản sẽ là kẻ thù truyền kiếp, không phải ngươi chết chính là ta sống, không thể khác được. Nếu có muốn yên ổn, vậy thì điều kiện tiên quyết chính là Trình Ngọc thôi không làm nữ chính nữa, đừng đối đầu vô ích với cô. Nhưng điều đó có vẻ hơi khó. Bởi vì thế giới này, ngoại trừ cô ra, theo một chừng mực nào đó, những người khác vẫn bị cốt truyện chi phối ảnh hưởng.
Đôi lúc, Trình Diệu Vi cũng cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng cuối cùng, vì bản thân mình, vì cuộc sống mà cô hướng tới, cô vẫn phải đứng dậy bước tiếp. Ông bà Trình sau khi nghe cô nói như vậy thì không nói thêm gì nữa. Ba người im lặng ăn cơm. Trình Diệu Vi cũng không ngủ lại mà trở về nhà của mình. Mặc dù bà Trình muốn giữ cô, nhưng cuối cùng vẫn là để cô đi. Lúc Trình Diệu Vị trở về biệt thự, từ xa cô đã thấy đèn phòng ngủ của mình bật sáng. Trình Diệu Vi hơi nhướn mày. Quản gia và người hầu sẽ không vào phòng cô lúc muộn thế này. Nghĩ nghĩ một chút, trong lòng cô bắt đầu có suy đoán.
Quả nhiên, bước vào nhà liền thấy được một đôi giày cùng với mùi hương nước hoa nhàn nhạt quen thuộc. Cô nhìn người hầu, thấy bọn họ đều cúi đầu không nói, lại liếc sang quản gia. Quản gia gật đầu mỉm cười, sau đó nhận lấy áo khoác của cô, rời di.
Trình Diệu Vi lắc đầu, đi lên tầng. Vừa bước vào phòng ngủ, một mùi hương ngọt tới nao lòng đã tràn vào cánh mũi, khiến lồng ngực hơi nao nao.
Một thân hình cao lớn với lồng ngực rộng lớn rần chắc áp tới, ẩn cô lên tưởng. Chưa để cho Trình Diệu Vì ốn định, một nụ hôn hạ xuống, dịu dàng mà triền miên, lại ngập tràn hơi thở xâm lược.
Trong một thoáng, đầu óc Trình Diệu
Vì trống rỗng. Thế nhưng khi đã ổn định lại, cô liền đẩy mạnh người kia ra. Dù sao người kia cũng là một nam nhân khoẻ mạnh cao lớn, sao có thể nói đẩy là đẩy. Nhưng nam nhân lại rất thuận theo ý của Trình Diệu Vi, lùi về sau.
Trình Diệu Vi thuận thế tiến tới, ấn y ngồi xuống giường, sau đó đi lên, khoá ngôi trên người y, một tay luồn ra sau cổ y, khiến y ngẩng đầu lên, chính mình hôn xuống.
Bàn tay nam nhân đặt ở eo cô bắt đầu hơi dùng sức, hơi thở cũng có chút nặng nề. Cuối cùng, y vẫn là người chịu thua trước, hơi tách ra. Nhìn gương mặt ửng hồng vì thiếu khí của y và cánh môi ướt át, Trình Diệu Vì nhếch môi, giọng hơi trầm xuống.
Thế nào? Không phải anh nhào lên trước sao?
Bảo bối, anh là muốn chào mừng em về nhà, không phải là… Sở
Nhân Kiệt bất đắc dĩ nói
Lần sau chào ở dưới nhà.- Trình Diệu Vì xuống khỏi giường. Nếu bạn nãy anh dùng nước hoa khác, vậy thì em đã cho anh một cước.
Sở Nhân Kiệt giật mình, đoan chính khép chân lại, đặt hai tay lên đùi. Trình Diệu Vi liếc nhìn y, sau đó đi tới tủ quần áo.
Anh tới có chuyện gì?
Tới thăm em không được sao?
Sở Nhân Kiệt nằm nghiêng xuống giường: – Anh không chịu được cô đơn, tới làm ẩm giường chờ em về Trình Diệu Vi đã sớm quen trò cợt nhả của y, không đáp lại, mang đồ đi thay. Sở Nhân Kiệt nhìn cô vào tới phòng tắm mới thu lại ánh nhìn, nụ cười cũng nhạt bớt một chút.