Chương 37
Cuối cùng, Trình Ngọc vẫn là không nhịn được muốn kết thúc nhanh một chút. Cô ta thở dài, sau đó nói.
Sở Vĩnh Dương, chúng ta chia tay đi.
Sở Vĩnh Dương ngừng lại động tác, quay lại, dùng ánh mắt đỏ ngầu có chút ghê rợn nhìn cô ta.
Em nói cái gì?
Giọng gã khàn khàn, hơi thở còn có mùi rượu. Dù đứng xa như vậy, nhưng hiện tại Trình Ngọc cũng có thể ngửi thấy. Lúc trước khi đi vào cô ta không chú ý, nhưng hiện tại cô ta thấy ở dưới đất có vỏ lon bia rượu, vứt la liệt khắp nơi, đã có bọ vây lấy rồi.
Ghê tởm.
Cô ta hít vào một hơi.
Chia tay. Hiện tại, tôi không nhìn nổi anh nữa rồi. Anh nhìn bộ dạng mình xem, có chút nào giống như người đàn ông khi đó đã hứa bảo vệ tôi, cho tôi cuộc sống hạnh phúc không? Hiện tại anh người không ra người, ma không ra ma, lại còn rượu chè. Ngay cả tiền phòng của anh cũng là do tôi trả. Anh nghĩ đi.
Em muốn bỏ anh?- Sở Vĩnh Dương trầm giọng, trong đôi mắt đỏ ngầu toàn bộ đều là phẫn nộ.
Trình Ngọc giật mình, trong lòng cũng bắt đầu có tính toán. Cô ta biết, nếu hiện tại Sở Vĩnh Dương phát điện lên, cô ta sẽ không thể chạy thoát khỏi gã được.
Cô ta lấy bình tĩnh, sau đó bắt đầu đi quanh phòng.
Anh nhìn cái nhà này xem. Bẩn
Anh lại nhìn mình đi, đã bao nhiều ngày anh không tăm rồi. Anh xem em có thể yêu được anh nữa không? Mau đi tắm đi.
Sở Vĩnh Dương đột nhiên như hiểu ra cái gì, sau đó nhếch môi.
Em còn dọa anh nữa à. Được, hiện tại anh đi tắm cho em vừa lòng. Có thể mua gì đó cho anh ăn được không, đã rất nhiều ngày rồi anh chưa ăn gì…
Được. – Trình Ngọc thở dài
Muốn ăn gì.
Em.- Sở Vĩnh Dương sản lại gan.
Người đàn ông trước kia cho cô những rung động không thể chối bỏ, hiện tại vừa sáp lại liên mang theo một mùi rượu và mùi hôi cơ thể nông nặc, khiến Trình Ngọc thực sự muốn lập tức nôn. Nhưng cô ta nhẫn nhịn, bởi vì cánh tay như gọng kìm của Sở Vĩnh Dương đã bắt được cô ta rồi. Khi Sở Vĩnh Dương ôm cô ta lên sofa, người cô ta đẻ phải một vỏ lon, đau điếng, nhưng cô ta không nói gì. Sở Vĩnh Dương không ôn nhu triền miên như trước, mà giống như một kẻ lưu manh, hoàn toàn không cho cô một giây chuẩn bị nào, trực tiếp đâm thẳng vào trong. Trình Ngọc trong lòng cảm thấy kinh tởm, thế nhưng vẫn nhịn xuống. Đau đớn thân thể hiện tại cũng không là gì so với những gì mà cô ta phải chịu đựng.
Cơn giận dành cho Trình Diệu Vi lại lần nữa bùng lên, khiến cho cô ta suýt nữa quên mất Sở Vĩnh Dương. Tới khi gã chạm vào ngực cô ta, cô ta mới rên lên một tiếng, sau đó bắt đầu một quãng thời gian rên rỉ đầy giả tạo để lừa người đàn ông xa lạ đang đè trên người cô ta.
Thống khổ. Khuất nhục. Đau đớn. Đều là do Trình Diệu Vi Best logic.
Trình Diệu Vĩ ở bên kia hắt hơi một cải, sau đó lại tiếp tục rung đùi ngồi nhìn tài sản của mình tăng lên.
Ở bên này, sau khi xong chuyện, Sở Vĩnh Dương mới lết tấm thân vào đi tắm. Mà Trình Ngọc nhấc thân thể mệt mỏi khỏi sofa để lại một tờ giấy sau đó chạy biến.
Sở Vĩnh Dương, người đáng ra nên ở trong nhà tắm, vừa nghe thấy tiếng cửa chính đóng đã mở cửa đi ra. Gã ta thần thờ như một bóng ma, nhìn tờ giấy nhớ ở trên bàn, cười khẩy. Hiện tại, ngay cả Trình Ngọc cũng bỏ gã. Gã thực sự không biết phải tin vào cái quái gì nữa. Người thân, nữ nhân, đều không tin được.
Cuộc đời này thực sự không có thứ gì đáng tin cả.
Sở Vĩnh Dương đạp nát một vỏ lon bia dưới đất, sau đó đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu tắm rửa, cạo râu, khôi phục lại bộ dáng trước kia.
Mặc dù có chút tiều tuỵ, thế nhưng để tính sau đi.
Gã vào trong phòng ngủ, lấy một bộ suit còn sạch, mặc lên, sau đó dùng chút tiền cuối cùng tới công ty mẹ của tập đoàn Sở gia.
Lúc này Sở Nhân Kiệt hẳn là sẽ ở đó.
Lúc ngồi trên xe, Sở Vĩnh Dương đã nghĩ lại những lời mà Sở Nhân Kiệt từng nói.
Không thể ở bên người con gái mình yêu tuổi … sánh với chuyện không có tiền.
Khi đó, gã đã khinh thường nghĩ rằng Sở Nhân Kiệt là kẻ máu lạnh, không biết mùi tình yêu. Nhưng hiện tại, gã đã hiểu. không tiền không quyền, khắp nơi đều là những kẻ chực chờ dụ người vào tròng, đè nghiến người.
Không có tiền, đi một bước cũng cảm thấy khó khăn. Hôm nay ăn cái gì, ngày mai ở chỗ nào, cũng không biết.
Mà đó là Sở Vĩnh Dương vẫn còn đang có cái ăn chỗ ở. Hắn đã từng thấy ngoài đó có những người phải đi bởi rác, làm những công việc bán cả tôn nghiêm vì một mẩu bánh mì.
Đúng.
So với tiền, tình yêu vào lúc này chẳng đáng một đồng
Cũng không mài ra ăn được.
Gã cần phải có tiền, phải có thực lực, phải làm ra được những đồng thuộc về hắn đã.
Tôn nghiêm so với tiền, Sở Vĩnh Dương hiện tại tự biết lựa chọn. Vậy nên gã tới tìm Sở Nhân Kiệt. Không biết Sở Nhân Kiệt nói với nhân viên thế nào, vừa thấy gã, nhân viên tiếp tân đã đưa hắn tới thang máy chuyên dụng, giúp hắn bấm mật mã, sau đó mỉm cười tiến hán lên.
Hai người nói chuyện rất lâu, sau đó Sở Vĩnh Dương liên bị Sở Nhân Kiệt ném tới một công ty giấy tiêu dùng, để hãn ở đó làm tạp vụ, lương ba triệu một tháng. Nhưng lần này Sở Nhân Kiệt nhân từ hơn, cho hàn một căn phòng ở.
Sở Vĩnh Dương nhìn chìa khoá phòng ở thuộc về mình, lại nhìn công việc ghi trên giấy một hồi, cuối cùng thở dài, nằm chặt chìa khoá, sau đó bắt xe rời đi.
Đứng trên tầng cao nhất, nhìn xe buýt lượn lách rời khỏi, Sở Nhân Kiệt cười cười.
Thằng nhãi có tương lai.
Đều là do Sở chủ tịch sáng suốt. –
Một giọng nữ lạnh lùng từ phía sau vang lên.
Sở Nhân Kiệt giật mình, vội vàng quay lại, phát hiện Trình Diệu Vi đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, áo trắng mất một khuy, lộ ra ngay ở chỗ cần lộ. Mặt cô lúc này còn đen hơn cả tấm thẻ cô vừa trộm được ở chỗ Sở Nhân Kiệt.
Anh cũng giỏi quá nhỉ?- Trình
Diệu Vi lạnh lùng nhếch môi.
Bảo bối, anh sai rồi. – Sở Nhân
Kiệt lập tức cụp đuôi, ư ử tới nhận lỗi. Sở Vĩnh Dương nhận sai rồi? – Trình Diệu Vi không để ý tới Sở Nhân Kiệt đang tội nghiệp ôm lấy mình, nhàn nhạt hỏi.
Ừ. Nó bảo là Trình Ngọc ban nãy đã chia tay với nó. Hiện tại não nó online rồi.- Sở Nhân Kiệt gác cầm lên đầu Trình Diệu Vị, cười nói.
Xem ra cũng không tới nỗi não tàn. Em còn tưởng gã sẽ không bao giờ quay lại cầu xin anh cơ. – Trình Diệu Vi cảm thán. Cô đọc nhiều truyện về mấy nhân vật kiểu này lầm. Xem ra nam chính cũng không hổ là nam chính, thực sự có não.
Nó nghĩ là sau này nó thành công leo lên rồi có thể lật đổ được em và anh. Cười vì.- Sở Nhân Kiệt rung rung người, khiến đầu Trình Diệu Vi cũng đau theo.
Bỏ đầu anh xuống. – Trình Diệu Vi nhíu mày. Đau lắm đấy.
Sở Nhân Kiệt lập tức dời đầu ra, hai mắt đầy ý cười nhìn Trình Diệu Vi.
Hiện tại tiếp tục được không?
Tiếp cái gì mà tiếp. Đây là văn phòng: Trình Diệu Vì nhíu mày. Cô tới là để xin tiền, không phải để văn phòng play.
Mà bảo bối, em cần tiền làm gì vậy? Em bây giờ không phải cũng rất giàu sao?
Trình Diệu Vi suy nghĩ một lát, cũng chẳng hiểu mình cần tiền làm gì. Có ăn, có mặc, có nhà, có mèo, không muốn mua gì, cũng chẳng cần đầu tư. Chỉ là đột nhiên cô muốn tới đòi tiền Sở Nhân Kiệt thôi.
Hẳn là kiếp trước con hàng này nợ cô.
Um.
Trình Diệu Vi không muốn trả lời, lập tức kéo cà vạt của Sở Nhân Kiệt, hôn lên môi y.
Sở Nhân Kiệt lập tức quân sạch những gì muốn hỏi, bể Trình Diệu Vi vào phòng nghỉ của mình.
Gì chứ, ai thèm chơi văn phòng play, người ta có giường.