Chương 23
Vào một ngày đẹp trời nào đó sau lần đó ở quán karaoke, Trình Diệu Vị cuối cùng cũng được gặp nữ phụ thứ 3, là người yêu cũ của Sở Vĩnh Dương. Cô ta tên là Mai Lan, cũng là người trong phòng nhân sự, chính là người bắt nạt Trình Ngọc nhiều nhất.
Người này ở trong cốt truyện chính là người đã đổ oan cho Trinh Ngọc trong một vụ làm ăn với một đối tác lớn, khiến cho cô ta suýt chút nữa bị đuổi việc.
Nhưng Trình Ngọc là ai. Sau khi điều tra kĩ hơn, mà người làm chuyện đó không ai khác chính là Tư Dịch và Sở Vĩnh Dương, Mai Lan lập tức bị đuổi việc, còn Trình Ngọc thì được thăng chức.
Từ đó trong phòng nhân sự cũng không có ai đụng vào cô nữa. Dù sao thì sau lưng người ta cũng có bối cảnh. Biết được việc này, Trình Diệu Vì quyết định mặc kệ. Nguyên nhân căn bản là vì dù nếu không có Tư Dịch và Sở Vĩnh Dương, vậy thì ông bà Trinh cũng chẳng thể làm khó Trình Ngọc được.
Điểm lạ ở đây không phải là vì sao Tư Dịch và Sở Vĩnh
Dương lại có thể giải oan cho Trình Ngọc trong khi hai vị đó cũng đang bận sứt đầu mè trán, mà là vi sao mà phòng nhân sự lại dính tới hợp đồng làm ăn với đối tác được, mà chi một nhân viên, sao có thể khiến cho công ty đối phương muốn huỷ cả hợp đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì chứ? đồng? Này là đối phương bị OCD hay là nhân viên kia
Nhưng rất nhanh sau đó thì Trình Diệu Vì liền hiểu ra.
Bộ phận nhân sự của công ty Trình gia chuẩn bị tiếp nhận một đợt training nhân sự có lớn, hợp tác với một công ty lớn của Sở gia và Tư gia. Bên phụ trách là công ty Trình gia, và cái này được đưa thắng tới bàn làm việc của giám đốc nhân sự, sau đó chuyển xuống chỗ của cô.
Công ty Trình gia sẽ phụ trách chỗ ăn ngủ nghỉ cho tổng cộng tám trăm nhân viên trong một tuần training, với các nội dung training bao gồm hội thảo, kỹ năng, teambuilding và các game dành cho doanh nghiệp.
Cái này đương nhiên sẽ được đưa xuống phía dưới, để bên dưới dự trù kế hoạch, ngân sách cùng với nội dung chương trình.
Thế nhưng… Trình Diệu Vị cau mày. Lần này dính tới cả Trình gia và Tư gia, điều này khiến cho mọi thứ phức tạp hơn nhiều. Nếu hai con bỏ kia cũng xuất hiện trong cái tuần training đó, vậy thì lắm drama lắm đây.
Trình Diệu Vì ngồi trong văn phòng một buổi, vẽ ra một bản kế hoạch sơ bộ, sau đó gọi Trần Mạnh lên văn phòng, phổ biến kế hoạch cho anh ta. Cô tin vào khả năng của Trần Mạnh hơn tất cả những người khác.
Trần Mạnh nhìn bản kế hoạch dày năm trang, mới viết ra những thử sơ bộ, hơi cau mày, thế nhưng sau đó anh đẩy đẩy gọng kính, gật đầu.
Tôi sẽ cố gắng.
Đừng để Mai Lan và Trịnh Ngọc dinh vào chuyện này. Tôi muốn họ tập trung tinh thần vào chuyện tuyển nhân sự mới cho công ty. Nếu cả hai có bất kì vấn đề gì, tôi muốn anh trực tiếp báo cáo cho tôi trước tiên.
– Trình Diệu Vì gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn. Để cho hai tên này phụ trách cái gì cô cũng không yên tâm, nhưng không giao việc cho bọn họ thì kiểu gì cũng có chuyện, cho nên thôi trước tiên cứ giao, có gì sai ông đè ra cắt cổ.
Vâng.
– Trần Mạnh gật đầu.
– Tiểu thư còn chuyện gì nữa không? không có. Anh có thể trở về rồi.
– Trình Diệu Vi xua tay.
Trần Mạnh gật đầu, sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Còn lại một mình, Trình Diệu Vì ngồi nhìn vào hư không một lúc lâu, tới độ trợ lý của cô tưởng cô đã ngủ rồi, thế nhưng sau khoảng mười phút, Trình Diệu
Vi lại gọi.
My, em lấy cho chị số của đại thiếu gia Tư Phàm
Dạ?- Trợ lý My giật mình, sau đó lập tức đáp.
Vâng, chị có cần ngay không?
Ba tiếng.
– Trình Diệu Vi nhìn đồng hồ.
Theo những gì cô nhớ, vậy thì Tư Phàm là một tên cuồng công việc. Trong giờ làm việc hẳn sẽ không nhận bất kì một cuộc điện thoại riêng nào. Mà bằng đó thời gian cũng đủ cho cô nhớ lại một số thứ cần nho. di. Vàng. My nhanh chóng đi ra ngoài,
Trình Diệu Vì lấy một cuốn sổ ra, ở trong đó có có ghi chép một số thứ mà có tình cờ nhớ ra được về cốt truyện. Những ngày này, bên trong có xuất hiện khả nhiều thứ. Mỗi lần nhớ ra một thứ gì đó, cô ngoài gỗ vào điện thoại thì còn viết cả vào sổ, đề sau này dù đi đâu cô cũng có thể lôi ra được.
Như đã nhắc tới từ trước, nhà họ Tư cũng đầu đá kinh khủng lắm. Hai anh em cũng không phải rất hoà thuận. Thế nhưng vì Tư Dịch là nam phu, là trụ cột nhiên sẽ được buff hơn một tỷ, cuối cùng thì thắng, vững chắc dành cho nữ chính, cho nên anh ta đương đứng lên nắm quyền quản lý cả tập đoàn.
Hiện tại Tư Dịch mới về nước, chuẩn bị vào công ty trò hết tài năng, mà ông anh Tư Phẩm cũng không phải rất muốn nhìn thấy điều đó. Bao nhiêu thứ anh ta xây dựng từ trước tới nay ở công ty mẹ có thể vị Tư Dịch mà sụp đổ bất kì lúc nào. Chỉ cần Tư Phạm lấy được lòng của các cổ đông, lấy lòng ông bà Tư, vậy thì coi như xong. Dù sao thì quyền hành trong công ty vẫn là do các cổ đông nắm, họ muốn ai lên làm chủ tịch thì người đó lên làm chủ tịch, thế thôi.
Hiện tại nếu Trình Diệu Vi không muốn để Trình Ngọc được sống tốt, hoặc ít nhất là đề cô ta đừng chĩa mũi vào chuyện của mình, vậy thì điều đầu tiên đó chính là đạp đổ chỗ dựa của cô ta.
Đạp đổ Trình gia là không có khả năng rồi, bởi vì cô còn đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, làm công cho người ta đây. Nhưng mà đạp đổ Tư Dịch và Sở Vĩnh
Dương thì vẫn có thể.
Sở gia thì có Sở Nhân Kiệt, nhưng hiện tại Sở Vĩnh
Dương cũng đâu có được ông chủ này bảo vệ như trước nữa. Muốn lật cũng là chuyện… ừm… cần phải suy nghĩ thêm vì thằng cha này là nam chính.
Còn về phần nam phụ Tư Dịch… Do không phải am chính và không có thủ với cô, cho nên cô có thể nhẹ tay một chút, đừng khiến người ta đi vào đường cụt. Dù sao cô cũng không giống mấy thằng tổng tài bị điên cử đụng tỷ là muốn nhà người ta phá sản. Khi tập trung làm gì đó thì thời gian trôi qua cũng khá là nhanh. Chỉ một thoáng, trợ lý đã đưa số điện thoại của Tư Phạm tới cho cô. Trình Diệu Vì suy nghĩ một hồi, sau đó bấm gọi
Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, giống như hoàn toàn không muốn phí phạm bất kì một giây nào. (-Alo.]- Giọng nam nhân trầm thấp vang lên, mang theo một chút mất kiên nhẫn.
– Chào anh, tôi là Trình Diệu Vi. Không biết anh có còn hứng thú với vị trí người thừa kế không?- Trình
Diệu Vì biết Tư Phàm là người không thích vòng vo, cho nên cô đánh thẳng vào chủ đề.
Đầu dây kia im lặng một lát mới đáp lời.
I- Không biết Trình tiểu thư có thời gian rảnh hay không?
– Anh quyết định. (- Tối nay, bày giờ, nhà hàng Vạn Phúc]
– Quyết định vậy đi.
– Trình Diệu Vi mìm cười.
Sau khi đã chốt xong, đầu dây kia lập tức tắt máy. Trình Diệu Vì nhướn mày, sau đó đặt điện thoại lên bàn. Quả nhiên vào thẳng chủ đề là đúng đắn. Nếu cô dông dài khoảng hai câu thôi thì chắc chắn bên kia sẽ cho rằng cô đang làm lãng phí thời gian của hắn, sau đó nhét cô vào sổ đen ngay và luôn. Tới lúc đó thì khỏi cần làm lụng quái gì nữa.