Chapter 213 Ma đầu trường học (13)

Không chỉ đám học sinh, ngay cả Trình Diệu Vi và Sở Nhân Kiệt cũng cảm thấy người đàn bà này không những tham lam mà còn ngu dốt.

Sở Nhân Kiệt cười cười.

Bà tốt nhất là không nên nghĩ là dù cắt đứt quan hệ bà vẫn có thể tới đòi tiền. Thứ nhất, tôi không phải là bất bình vì bạn học Dư, mà tôi là vì bạn nhỏ nhà tôi mới ra mặt, sau này không liên quan gì tới tôi. Bà có đòi tiền bạn học Dư cũng không có đâu.

Thứ hai, đã cắt đứt quan hệ rồi, nếu bà còn tới tìm bạn học Dư đòi tiền, vậy thì bà đây là đang vi phạm hiệp ước, đánh vào mặt tôi. Tới lúc đó, tôi sẽ là người trực tiếp đứng ra xử lý.

Mấy câu của Sở Nhân Kiệt đã đánh tan ảo tưởng của Chu Uyên. Bà ta trong lòng hoảng sợ vô cùng, suy nghĩ kia cũng theo đó biến mất Chiều nay tôi sẽ cho người tới làm việc với bà và chồng bà. Hiện tại bà trở về đi, đừng làm chậm trễ giờ học của bạn nhỏ nhà tôi. Cảm ơn.

Sở Nhân Kiệt làm tư thế mời. Vệ sĩ lập tức đứng ra, kéo tay bà ta rời đi.

Đám học sinh và giáo viên đứng ở cổng trường lúc này mới hoàn hồn. Vì một trăm triệu mà bán con?

Đây rốt cuộc là loại phụ huynh gì chứ? Bọn họ lại nhìn sang Dư Nhiên. Lúc này cô đang ôm lấy Trình Diệu Vi, cả người run rẩy.

Trình Diệu Vi biết là Dư Nhiên đang khóc, nhưng Dư Nhiên thì biết là mình đang vừa khóc vừa cười Mặc dù đúng là đau buồn vì mẹ mình lại vì tiền mà nhanh chóng chấp thuận bán mình đi như vậy, thế nhưng cô cũng vui vẻ.

Vậy mà lại thực sự thoát được.

Dư Nhiên tưởng rằng cả đời này mình cũng phải gọi hai kẻ kia là cha mẹ.

Cô tưởng mình sẽ vĩnh viễn bị bọn họ bám lấy.

Vi Vị.. Cảm ơn cậu đã xuất hiện..- Dư Nhiên run rẩy nói Trình Diệu Vị vỗ vỗ lưng Dư Nhiên, sau đó cùng Dư: Nhiên đi vào trường.

Những ngày sau đó, thái độ của đám bạn trong.

lớp với Dư Nhiên tốt lên rất nhiều, giáo viên chủ nhiệm mới thậm chí còn thiên vị Dư Nhiên rõ ràng, nhưng không ai dám nói gì Thời gian này, Trì Dực cũng biến đâu mất không thấy. Bảo Nhi mà thấy Trình Diệu Vi và Dư Nhiên ở trong trường thì lập tức đi đường khác, một bộ cực.

Kì tức giận thế nhưng lại không làm gì được.

Tuy nhiên, trong trường vẫn còn một sự kiện khiến Trình Diệu Vi để tâm, đó là không hiểu vì sao, trên diễn đàn trường lại có một cái topic “Bàn về việc ai là “bạn nhỏ” của gia chủ Sở gia”

Ở bài viết đó, đám học sinh vận dụng hết trí tưởng tượng cùng với video quay được ngày hôm đó, trực tiếp chỉ định đó là Trình Diệu Vi. Việc này thì không.

nói, quan trọng hơn chính là bình luận lại chia làm mấy phe. Một bên nói tuổi tác của bọn họ chênh lệch, Trình Diệu Vi bám lên cành cao, không biết xấu hổ. Một bên nói Trình Diệu Vi may mắn, tìm được “bố đường” vừa đẹp trai vừa tài giỏi. Một bên trực tiếp mắng Trình Diệu Vi còn nhỏ tuổi mà đã đi gian díu với nam nhân, ảnh hưởng tới việc học tập, ảnh hưởng tới cả Trình gia.

Trong trường toàn con nhà giàu, chuyện ông bà Trình biết được cũng là sớm muộn. Thế nhưng vào lúc ông bà Trình biết được, vừa định gọi Trình Diệu Vi về nhà, Sở Nhân Kiệt đã đánh tới cửa.

Sau hai tiếng trò chuyện, ông bà Trình bị y tẩy não tới độ lập tức bỏ hết lễ nghĩa, gọi luôn con rể. Lúc Trình Diệu Ví trở về nhà, cô lập tức hoài nghi ai mới là con ruột.

Sở Nhân Kiệt dỗ ông bà Trình tới vui vẻ. Sau khi ăn xong một bữa cơm, Trình Diệu Vi thực sự bị hắt hủi thành con ghẻ.

Cô bất đắc dĩ chấp nhận tình hình này, trở về phòng mình Ai dè vừa vào phòng, Sở Nhân Kiệt lại mò lên.

Trình Diệu Vi mở cửa để y vào, sau đó hỏi.

Anh cũng giỏi quá nhỉ?

Em giận sao?- Sở Nhân Kiệt cười cười đi tới Trình Diệu Vi cười mà không nói. Sở Nhân Kiệt để cô dựa vào tường, sau đó vòng tay bế cô lên, hôn qua.

Trình Diệu Vi cười khẽ một tiếng, sau đó nghiêng người qua ôm lấy gáy y. Sở Nhân Kiệt chỉ hôn một chút liền tách ra Đừng chọc anh..- Y khàn giọng nói A? Anh là người chọc em trước mà?- Trình Diệu Vi nhướn mày, một bộ cực kì khiêu khích.

Sở Nhân Kiệt ở trong lòng kêu khổ, nhưng cuối cùng vẫn là bế cô qua, ngồi xuống giường. Y để cô ngồi lên đùi mình, sau đó lại kéo cô vào lòng, dụi dụi lên vai cô Nhớ em.

À… Vậy chắc là mỗi tối em gọi điện với họ Sở nào chứ không phải anh rồi.- Trình Diệu Vi đảo mắt.

Ngày nào cũng đòi gọi video suốt cả tối. Một người làm việc, một người giải bài tập, không hiểu là có gì hay.

Muốn chạm vào em..- Sở Nhân Kiệt lại nhõng nhẽo.

Không phải đang ôm cứng cả người đây sao?- Trình Diệu Vi nhướn mày. Còn muốn gì nữa? Ta còn chưa đủ mười tám tuổi đâu.

Nhưng cũng không thể làm gì em mà Bất mãn à?- Trình Diệu Ví hơi hạ giọng.

Sở Nhân Kiệt vội vàng lắc đầu, nhưng y cũng vẫn hơi tủi thân Sao lần này em lại mười bảy tuổi chứ?

Nửa năm nữa mười tám rồi.- Trình Diệu Vi đảo mắt.

Nửa năm nữa… Vẫn một bộ bất mãn vô cùng.

Trình Diệu Vi quạu, đột nhiên nói.

Muốn tới vậy hả? Được, để em làm anh Sở Nhân Kiệt ngẩng lên, khoé môi hơi nhếch, ánh mắt lại tỏ vẻ ngây thơ.

Bảo bối, em làm sao làm anh? Em cũng không có… cái kia mà?

À hay lắm Ki thị ta không có con lủng lẳng đúng không?

Anh có thì hay lắm đấyxxxCũng không thể dùngxxxHat [.} Kí chủ là đồ ngốc sao? Trẻ con thế?

Trình Diệu Vi nheo mắt, đột nhiên giơ tay lên, đặt ở cổ Sở Nhân Kiệt, khẽ bóp.

Không có cái kia thì không thể làm anh sao?- Cô cười khẩy.

Sở Nhân Kiệt chớp chớp mắt, vẫn làm vẻ ngây thơ.

Trình Diệu Vi cười cười, khẽ dùng lực.

Không có có thể mua một cái Lúc này, Sở Nhân Kiệt đột nhiên giật mình.

Bảo bối, em còn chưa mười tám tuổi, nói cái gì thế? Anh không muốn làm. Không muốn tẹo nào.

Em đừng nói bậy.

Sợ tới độ nói rõ nhanh.

Nào.- Trình Diệu Vi nghiêng người qua, ấn Sở Nhân Kiệt năm xuống giường.- Không phải nói muốn làm sao? Em chưa đủ tuổi, anh không thể đâm em. Như vậy, để em đâm anh đi. Hiện giờ trên mạng bán nhiều thứ đồ chơi thú vị lắm đấy, chúng ta có thể thử xem, chờ tới khi em mười tám tuổi.

Sở Nhân Kiệt hoảng tới xanh mặt, giơ tay đầu hàng, Anh không nói nhảm nữa. Anh chờ.

Trình Diệu Vi cười khẽ, kéo Sở Nhân Kiệt lên.

Ngoan Sở Nhân Kiệt đại khái là được khai mở cho một đại lục mới về việc nữ sinh cũng có thể đâm mình, hoảng thành một tiểu bảo bảo ngoan ngoãn, không dám làm bậy nữa. Nếu nữ sinh bình thường nói thì Sở Nhân Kiệt nhất định sẽ không coi trọng. Chỉ là Trình Diệu Vĩ nói, y biết, cô thực sự có thể làm ra loại chuyện đó.

Trình Diệu Vi nhìn liền biết Sở Nhân Kiệt nghĩ cái gì. Cô khẽ lắc đầu, sau đó vòng tay ôm y.

Loại chuyện đó, nói thì nói, làm sao có thể tự dưng mà làm được. Không có sự đồng ý từ hai phía, không chuẩn bị kĩ càng, không tìm hiểu kĩ càng, Trình Diệu Ví tuyệt đối sẽ không làm. Cô không phải là loại ngu xuẩn không biết gì, cũng không phải loại chỉ làm mà không nghĩ tới hậu quả. Sao cô có thể làm chuyện đó mà không có sự đồng ý của y chứ.

Riêng đối với Sở Nhân Kiệt, cô không nghĩ tới chuyện đó Doạ y chơi thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play