Chapter 209 Ma đầu hiện thế (9)

hôm đó, Tỉnh Diệu Ví sau khi nói chuyện điện thoại với Sở Nhân Kiệt suốt 4 tiếng xong thì lại bị hệ thống kéo qua chỗ kia. Khi bị kéo sang, người đang trong thân xác đại ma đầu là Tử Nghiên chứ không phải Dư Nhiên.

Tử Nghiên nhìn thấy linh hồn của Trình Diệu Vi cũng chỉ nhíu mày chứ không làm ra vẻ mặt bất ngờ hay gì khác. Lúc này, Hàn Thanh đang đứng trước.

mặt y, dường như nhận ra y không vui, cúi đầu, tay nắm chặt, sẵn sàng nhận phạt. Tử Nghiên mặc dù nhìn nghịch đồ đã giết mình này thật sự thuận mắt, thế nhưng dường như cũng nghe vào lời khuyên của Trình Diệu Vi, nghiến răng một hồi rồi nói Đã bao lâu rồi ta không dạy kiếm thuật cho ngươi?- Thái độ cực kì lồi lõm, hoàn toàn không giống như sự phụ hỏi thăm đồ đệ.

Đã nửa năm rồi ạ.- Hàn Thanh nói khẽ, dường như đã nhận ra sự khác biệt.

Đương nhiên, Tử Nghiên và Dư Nhiên giống như ngày và đêm, làm gì có chuyện Hàn Thanh không nhận ra.

Tử Nghiên nhíu mày càng chặt hơn, sau đó nói.

Rút kiếm ra. Hôm nay dạy ngươi Dạ?- Hàn Thanh ngạc nhiên, ngẩng đầu lên.

Sau khi xác định sư phụ vẫn là sư phụ mình, ngơ ngác rút kiếm ra.

Tử Nghiên nói dạy là dạy, rất nhanh liền đi một bài kiếm hoàn chỉnh. Hàn Thanh nhìn không rời mắt, hai mắt có nghỉ ngờ, chỉ là vẫn rất chăm chú. Trình Diệu Vi nhìn nhóc con, lại nhìn Tử Nghiên.

Không hiểu dạy kiểu gì mà lại dạy ra đồ đệ thế này được.

Sau khi đi xong, Tử Nghiên để Hàn Thanh lặp lại một lần, sau đó thực sự chỉ ra chỗ sai, chỗ cần chú ý. Mặc dù lời nói toàn là gai, thế nhưng cả Hàn Thanh và Trình Diệu V¡ đều nhận ra được, y là thực tâm quan tâm.

Trình Diệu Vi nhướn mày. Mạnh mồm giống ta nha.

Hàn Thanh tiếp thu, bắt đầu tự mình tập. Tử Nghiên rời khỏi, đi tới bìa rừng gần đó. Đúng lúc này, một phù truyền tin bay tới trước mặt y.

Mấy dòng chữ nhảy ra, đại khái là “Đã điều tra được kẻ ám sát. Là con trai thứ hai của tông chủ Bình Nguyên phái. Mục tiêu là Hàn Thanh, thấy ngươi thì diệt cùng luôn”

Trình Diệu Vi nhướn mày.

Tình hình gì thế này? Không phải nói chỉ có Tử Nghiên thôi sao, sao lại thành hàng đi kèm rồi?

Mục tiêu chính là Hàn Thanh?

Dường như Tử Nghiên cũng có suy nghĩ tương tự, lôi một tấm phù truyền tin khác ra. Một hồi sau, y gửi phù đi, quay lại nói với Trình Diệu Vĩ Sao người lại ở đây?

Không biết. Để chứng kiến chăng?- Trình Diệu Vị thực sự không biết hệ thống phát điên cái gì mà lại đưa cô sang đây.

Ö> Tới tầm này, Tử Nghiên cũng không ngạc.

nhiên về cô nữa.

Vậy chuyện ám sát ngươi là sao thế?- Trình Diệu Vi hóng hớt.

Không biết. Nhưng Bình Nguyên phái là một phái tà tu. Tông chủ của bên đó vừa mới chết vì tẩu hoả nhập ma. Đang tranh giành Trong tình huống tranh giành này, con trai thứ hai của bên đó lại có thừa hơi đi thuê sát thủ đi giết Hàn Thanh. Như vậy không phải là nói rãng có trá sao. Tà tu… Chết vì tấu hoả nhập ma.

Này. Ngươi có nghĩ.

Câm miệng!- Tử Nguyên đột nhiên gầm lên.

Y lườm Trình Diệu Ví, cau chặt mày.

Chuyện này ta sẽ tự điều tra.

Nói xong y bóp nát một cái phù truyền tống, rời đi Trình Diệu Vi cũng không đi theo được, thành ra bị hệ thống kéo về Tưởng là có thể ngủ ngon tới sáng, ai ngờ, tới năm giờ, điện thoại đột nhiên kêu. Trình Diệu Vi mò lấy điện thoại, phát hiện ra là Sở ngốc nghếch gọi tới Cô ấn gọi.

Ừ?

Bảo bối, nên dậy rồi nha..- Giọng của tổng tài bá đạo trầm thấp dụ nhân, chỉ là vào lúc này thì có vẻ không thích hợp lảm.

Mới năm giờ sáng – Trình Diệu Vi gắn giọng.

Cô muốn ngủ Trước kia em luôn dậy lúc năm giờ mà?

Trước kia em đi làm.

Không dậy ôn bài sao?

Không ôn. Trượt đại học anh nuôi em.- Trình Diệu Vi lầm bầm.

Ừ.

Vậy thì em ngủ tiếp đây.

Nói xong, Trình Diệu Vi ném điện thoại đi, ngủ thêm một tiếng nữa.

Lúc cô tỉnh dậy, Dư Nhiên đang ngồi ở cuối giường, nhìn cô.

Giật nửa mình.

Có chuyện gì?

Nên dậy đi học rồi.- Dư Nhiên nhỏ giọng nói Ừ- Trình Diệu Ví thở dài Tớ đọc được… Hôm qua Tử Nghiên đấm Trì Dực à?- Dư Nhiên hỏi.

Ừ. Còn lấy được chứng minh thư và giấy khai sinh cho cậu nữa. Cũng gặp một cô gái tên Bảo.

Nhi. Trình Diệu Vì đảo mắt nhớ lại Bảo Nhi là cô gái học cùng lớp với Trì Dực.- Dư Nhiên nhớ lại – Thích Trì Dực. Thị thoảng gây sự với tớ.

Ừ. Cẩn thận. Hôm qua Tử Nghiên chọc cô ta.

Ừm..- Dư Nhiên hơi ủ rũ.

Thế nào? Còn tiếc à2 Không tiếc. Ban đầu cũng không phải rất thích. Chỉ là nghĩ nếu đồng ý rồi Trì Dực sẽ không trêu tớ nữa.- Dư Nhiên nhỏ giọng.

– Ông đi đấm thăng Trì Dực thêm một cái nữa.

Lúc bọn họ xuống lầu, Trình Diệu Vi lại nhận được tin nhắn của Sở Nhân Kiệt, cô nhướn mày, thay vì xuống hầm để xe thì lại đi ra ngoài, phát hiện xe của Sở Nhân Kiệt đang đậu ở đó Tổng tài mà rảnh háng thế này? Không muốn lăn lộn nữa phải không?

Trình Diệu Vi đi tới, thô lỗ mở cửa. Quả nhiên, Sở Nhân Kiệt đang ngồi ở ghế sau. Trình Diệu Vi ra hiệu cho Dư Nhiên lên ghế trước, cô ngồi vào bên cạnh Sở Nhân Kiệt.

Dư Nhiên luống cuống nhìn tài xế, lại nhìn Trình Diệu Vi cùng nam nhân tuấn tú ở phía sau, ngoan ngoãn đặt tay lên đùi nhìn phía trước.

Anh rảnh như vậy?- Trình Diệu Vi nhướn mày.

Giờ làm là 8 giờ- Sở Nhân Kiệt cười cười, dường như tâm trạng rất tốt.

Tối hôm qua anh nhìn em làm bài 4 tiếng.- Trình Diệu Vi cảm thấy y lại ngốc hơn rồi.

Cũng không được ôm em mà..- Một vẻ “anh rất tội nghiệp em yêu thương anh đi”

Trình Diệu Vi thở dài.

Xe đi một chút liền tới trường học. Trình Diệu Vi tháo dây an toàn, nhìn vẻ mặt có chút rầu rĩ của Sở Nhân Kiệt, thở dài thêm một lần nữa.

Ôm đi.

Dư Nhiên lập tức tháo dây an toàn, chạy mất.

Mười lăm phút nữa tới giờ vào học, Sở Nhân Kiệt ôm tới mười phút mới thả Trình Diệu Vi ra. Trình Diệu Vi tâm tình tốt đi vào lớp, lại thấy bên trong ồn ào.

‘Đờ mờ, nữ chính ngôn tình vườn trường lại bị bắt nạt hay lại bắt nạt ai đấy?

Trình Diệu Vi đi vào lớp, đám bạn lập tức tránh ra một con đường. Cô liền nhìn thấy bàn học của cô và Dư Nhiên ngập tràn rác, lại có chữ chửi mắng như “Đi*m” hay “Chó cái”

Trình Diệu Vi đen mặt, tâm tình quả thực là tệ tới cực điểm.

‘Giờ chẳng lẽ lại đi chấp với một con nhãi.

Dư Nhiên nhìn Trình Diệu Ví, chạy tới ôm chầm lấy cô.

Vi Vi, làm sao bây giờ.

Các em tụ tập ở đó làm gì? Vào học rồi Tiếng giáo viên chủ nhiệm vang lên.

Các bạn học lập tức về chỗ. Lớp trưởng đi lên nói chuyện với giáo viên, chỉ về phía bàn của Trình Diệu Vi. Giáo viên chủ nhiệm đi tới, nhướn mày với Dư Nhiên và Trình Diệu Vị Ai làm?

Bọn em không biết.- Dư Nhiên lắc đầu.

Các em đã đắc tội với ai2- Giáo viên chủ nhiệm lại hỏi.

Bọn em không có.- Dư Nhiên uỷ khuất vô cùng. Rõ ràng là bọn họ bị bắt nạt, lại hỏi bọn họ đã đắc tội với ai. Đây là điều một giáo viên nên hỏi sao?

Nếu vậy thì tại sao chỉ bàn các em bị mà bàn của các bạn khác không bị?

Trình Diệu Ví thở dài Ta muốn huỷ diệt cái thế giới này.

Tạo cái mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play