Chapter 193 Bạo chúa công lược (33)
Ngày thứ ba của lễ săn bản, Cảnh Nghiêm vẫn là người có thành tích đáng nể nhất. Y bản được một con nai, hai con cáo, bảy con thỏ cùng ba con gà Kế đó là Trình Phong và Trình Vu. Trình Dã không săn được nhiều, nhưng dường như cũng không để tâm Lúc dỡ lều trại, Trình Dã tới gặp Trình Diệu Vi một lần.
Muội thực sự không sao chứ?- Trình Dã hỏi.
Thực sự có chuyện gì sao?- Trình Diệu Vi không hiểu. Ngày đầu tiên Trình Dã gặp cô đã lo lảng như vậy, hiện tại còn hỏi lại Muội chú ý một chút. Khả Khả đã nhảm tới muội. Còn có, Hoàng hậu cũng để mắt tới muội đấy. Dường như Nhiếp chính vương hôm trước vừa đưa ra một chiếu chỉ gì đó ảnh hưởng tới lợi ích của mẫu gia hoàng hậu. Xem ra là muốn chặt đứt vây cánh của Đại hoàng tử – Trình Dã hạ giọng.
Trình Diệu Vi gật đầu. Xem ra đây là mưu kế của Cảnh Trì và Cảnh Nghiêm. Cô không tham dự vào mấy trò này, thế nhưng cũng hiểu được kha khá.
Muội đã hiểu.
Còn có, ta nghe loáng thoáng được Đại hoàng tử đang trù tính một chuyện gì đó có liên quan tới – Trình Dã cau mày.
Nhị ca, muội không sao.- Trình Diệu Vi mỉm cười trấn an.- Nhưng hiện tại không phải phụ thân đang bắt tay với Đại hoàng tử sao?
Nhắc tới đây, Trình Dã lại cau mày. Chuyện Thừa tướng bắt tay với Cảnh Nghiêm y biết, nhưng đó là để cứu Trình Khả Khả. Y cũng hỏi một lần, nếu thực sự hạ được Cảnh Trì, vậy thì Trình Diệu Ví sẽ như thế nào, Thừa tướng lại không trả lời, còn nói là “Tuỳ duyên”
Đây là thực sự đã vứt bỏ cô rồi Trình Diệu Vi dường như hiểu được câu trả lời, cười khẽ.
Vậy huynh có ủng hộ phụ thân không?
Sao có thể???- Trình Dã mở lớn mắt Năm người bọn ta không có ai ủng hộ phụ thân cả.
Nhưng chúng ta không khuyên ngăn được. Đại ca đang tính toán sẽ liên hệ với Ngũ hoàng tử.
Không được!- Trình Diệu Vi giật mình.
Trình Dã nhíu mày.
Không được. Ba người đừng manh động. Lần này nếu muốn giúp ta, vậy thì ba người cần án binh bất động. Nếu cần, ra tay giúp Vương gia là được.
Địa vị Nhiếp chính vương của y đang lung lay, muội không sợ?
Không sợ– Trình Diệu Vi chắc chắn nói.- Nhị ca, nghe muội Trình Dã mím môi, sau đó gật đầu Được. Để ta báo với huynh trưởng. Muội bảo trọng.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Cảnh Trì được Phó Ngạn đẩy ra từ góc khuất.
Ba vị huynh trưởng rất thương nàng Ừm. Hiếm thấy.
Trình Diệu Vi cảm thán. Loại tình cảm huynh muội.
này trong nhà quan lại đúng là hiếm thấy. Cho nên là cô phải tính toán cho cả ba vị này nữa. Đương nhiên, Trình Diệu Vi không bảo đảm là bọn họ sẽ chấp nhận kế hoạch của cô, chính vì vậy, sau này mà rời đi, cô sẽ không cho bọn họ biết. Đỡ phải giải thích, Nhưng giờ mà tính tới chuyện đó thì còn sớm quá.
Lễ săn bản kết thúc, Trình Diệu V¡ cùng Cảnh Trì trở về Nhiếp chính vương phủ.
Không hiểu có phải là bởi vì đêm hôm đó hay không, từ lúc trở về, dường như lúc nào Cảnh Trì cũng có chút gượng gạo khi ở bên cạnh Trình Diệu Vị, thậm chí Cảnh Trì còn trốn tránh cô nửa ngày.
Trình Diệu Ví thở dài, cảm thấy nếu tình hình này tiếp tục cũng không được hay cho lảm, cho nên chủ động tới tìm y.
Cảnh Trì đang ở trong hoa viên Lúc cô tới, y đang ngồi dưới tán cây đào, nhìn hoa.
đào bay phấp phới. Trình Diệu Ví cười khổ. Không biết là vì cái gì, sau khi cô tưới nước suối cho cây đào này, nó liên tục ra hoa mãi không ngừng. Sáu tháng trời, Cảnh Trì thi thoảng lại thắc mắc không hiểu vì sao nó vẫn còn hoa. Hoa cũ rụng xuống, hoa mới lại mọc ra, lại rụng. Hạ nhân ngày nào cũng phải ra quét cánh hoa rụng xuống, khóc ngất.
Trình Diệu Vi ngây người nhìn Cảnh Trì. Y mặc một thân lam y, ngồi dưới gốc đào ngây người. Gương mặt y nghiêm túc không biểu cảm, ánh mắt tập trung vào những cánh hoa bay phấp phới.
Trình Diệu Ví đi tới, Cảnh Trì nghe thấy tiếng bước chân, giật mình nhìn qua. Khi thấy đó là cô, y vội đảo mắt đi chỗ khác, nhưng dường như sau đó thấy như vậy không ổn lắm, lại nhìn trở về.
Có chuyện gì sao?
Chúng ta cần nói chuyện.- Trình Diệu Ví nói Cảnh Trì mím môi. Trình Diệu Ví đi tới, bế ngang y lên. Cảnh Trì giật mình, vội bám lấy cô.
Nàng làm gì?
Trình Diệu Vi không nói, bế Cảnh Trì vòng quanh hoa viên, vừa đi vừa nói Chàng đang tránh mặt ta sao?
Cảnh Trì mím môi. Mới chỉ nửa buổi sáng, vì sao.
cô lại nhận ra nhanh như vậy chứ?
Là hôm đó ta đã làm chuyện không nên làm sao?- Trình Diệu Vi cau mày, Không phải.- Cảnh Trì đáp ngay.
Trình Diệu Vi thả chậm bước chân, nhìn y. Cảnh Trì thở dài, cảm thấy y như thế này hoàn toàn không giống một Nhiếp chính vương trong lời thiên hạ Ta chỉ là không biết làm sao đối mặt với nàng.- Cảnh Trì thở ra một hơi Trình Diệu Vi nhướn mày. Tức là?
Đêm đó đều là nàng chủ động.- Cảnh Trì cau mày. Vì sao cô còn không hiểu chứ?
Trình Diệu Vi suy nghĩ một lát, đột nhiên cảm thấy là Cảnh Trì rảnh quá cho nên kiếm chuyện để nghĩ.
Chẳng lẽ bọn họ sống hoà thuận quá nên giờ y muốn mâu thuẫn ư?
[..]- Chết mất.
Trình Diệu Vị chỉ nghĩ vậy trong đầu, cũng không hỏi ra thành tiếng. Sau khi bế Cảnh Trì đi một vòng hoa viên, Trình Diệu Vi mang y trở về xe lăn, đầy y về Đông uyển.
Cảnh Trì ngồi trên xe lăn, không biết nghĩ cái gì, mày chưa từng giấn ra.
Khi về tới Đông uyến, đóng cửa phòng lại, Cảnh Trì liền đứng lên, ấn Trình Diệu Vi vào tường.
Trình Diệu Vi giật mình, mở lớn mắt.
Gì?
Muốn đè ta giữa ban ngày sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Cảnh Trì liền hôn xuống.
Trình Diệu Vi không biết trong thời gian cô đẩy y về đây y đã bổ não những gì, thế nhưng đồ ăn dâng lên tới n miệng, cô đương nhiên không từ chối Cảnh Trì nhấc Trình Diệu Vì lên, bế cô tới giường.
Tim Trình Diệu Vi đập thịch thịch vì phấn khích.
‘Ghê. Vật nhỏ ghê nha. Đổi từ chế độ ngượng ngùng và chế độ nam chính hắc hoá nhanh quá nha Cảnh Trì kéo áo ra, sau đó thân thể liền bao trùm lên thân thể Trình Diệu Vi: Trình Diệu Vi cười khẽ, ôm lấy y.
Rốt cuộc trong lúc trở về đã bổ não thứ gì thế?
Nửa canh giờ sau, Trình Diệu Vi gọi Linh Đan cùng Linh Noãn mang nước vào. Hai người cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng lên, dâng nước xong liền chạy thẳng.
Trình Diệu Vi đang định ra ngoài lấy nước, Cảnh Trì lại kéo cô vào ngực, hôn xuống. Trình Diệu Ví bật cười Được rồi. Lau người. Chàng còn muốn thêm một lần à?
Không được?- Cảnh Trì nhướn mày.
Trình Diệu Vi khẽ cười. Rõ ràng ban nấy còn tốt mà, hiện tại làm sao vậy?
Ta mệt.- Trình Diệu Ví từ chối.
Cảnh Trì bĩu môi, ngồi lên Trình Diệu Ví lấy khăn, nhúng nước, vắt khô một nửa, sau đó đưa cho y, chính mình tự lau Cảnh Trì ngồi trên giường, nhìn tấm lưng trần trụi của Trình Diệu Vi có một vài vết cản cùng dấu đỏ khả nghị, vội vàng quay đi, vành tai cũng đỏ lên Nàng… vậy là có thích không?
Y đã làm quá sao?
Cảnh Trì vừa thắc mắc vừa lau người xong, lúc này Trình Diệu Vi đã chỉnh lại quần áo chỉnh tề. Cô đi qua giúp Cảnh Trì mặc y phục. Nhìn vành tai đỏ bừng của y cùng với ánh mắt hơi lo lắng, Trình Diệu Vi đột nhiên hiểu ra cái gì đó, khẽ cười một chút.
Dễ thương.