Chapter 185 Bạo chúa công lược (25)

Nửa năm sau Đúng vậy, bạn không nhầm chương đâu, tác giả lại nhảy cóc thời gian rồi Trong nửa năm này, Cảnh Nghiêm và phủ Thừa tướng lui tới càng ngày càng nhiều, động thái rõ ràng tới độ hai vị hoàng tử kia muốn không nhận ra cũng khó.

Các vị hoàng tử cùng đại thần lúc này cũng rục rịch, chia năm xẻ bảy. Những người theo Thừa tướng, đương nhiên cũng lựa chọn Cảnh Nghiêm.

Cộng thêm hẳn dùng một số thủ đoạn khác, uy hiếp.

một vài người, sau đó lịch sự “mời” bọn họ vào dưới trướng của mình. Hiện tại, phe cánh của Đại hoàng tử đột nhiên trở nên lớn nhất, cũng là người có khả năng bước lên ngai vàng nhất.

Nhưng trong thời gian này, Cảnh Trì lại hoàn toàn không tỏ thái độ gì. Không phải là y không biết, mà là y muốn mặc cho các hoàng tử và đại thần xâu xé nhau. Những người khác đều biết điều này, chính vì vậy, bọn họ hận Cảnh Trì tới nghiến răng. Bọn họ.

thì đấu đá, hạ bệ lẫn nhau, y thì lại bình thản ngồi ở trên nhìn bọn họ. Nhiều người không biết y đây là thực sự không quan tâm, hay là đang chờ bọn họ đánh nhau xong để y làm một mẻ hốt gọn, cho nên ai nấy cũng đều đề phòng.

Trong thời gian này, cũng có người đánh chị người Cảnh Trì, thế nhưng chủ ý vừa đưa ra, ngày hôm sau, kẻ đó đã bị mang đi chém vì tội tham ô.

Cũng không biết là Cảnh Trì đào đâu ra chứng cớ nhanh như vậy, hay là y đã có chứng cớ từ trước.

nhưng không thèm dùng, nhưng động tác này của y đã khiến cho đám người kia nhớ ra y thực sự là người thế nào Cho nên họ lại đấu đá nhau, mặc kệ mục đích của Cảnh Trì là gì Dù sao thì cũng chết. Chết muộn một chút cfing được Đó là về phần các hoàng tử.

Còn về phần Trình Khả Khả Trong nửa năm này, nàng ta đã thực sự bá chiếm được hậu cung, thể hiện rổ ràng bản lĩnh của nữ chính. Nàng ta lấy lòng hoàng hậu, tới bên cạnh hoàng thượng, sau đó dùng y thuật của mình cứu hoàng thượng từ trạng thái chỉ còn nửa cái mạng thành có thể ngồi dậy uống thuốc.

Hoàng hậu mừng rỡ vô cùng, trực tiếp để Trình Khả Khả lo liệu thuốc thang và việc chữa trị cho hoàng thượng.

Hoàng thượng có thể ngồi dậy, nhưng vô tâm với triều chính, giao lại toàn bộ cho Cảnh Trì.

Mặc dù số lần Cảnh Trì đi gặp hoàng thượng không nhiều, nhưng Trình Diệu Vi biết được, mỗi lần y tới đều gặp Trình Khả Khả.

Chính Cảnh Trì cũng cảm thấy nghĩ ngờ, thế nhưng sau đó lại nghe thái y nói, hiện tại phần lớn thời gian Trình Khả Khả đều ở bên cạnh Hoàng thượng, cho nên y cũng không nói gì Khiến y phiền lòng nhất có lẽ chính là Trình Khả Khả mỗi lần gặp y đều thể hiện ra một bộ nếu ngươi không hợp tác với ta ngươi sẽ hối hận, khiến cho Cảnh Trì phân vân không biết có nên xiên nàng ta luôn không, nhưng cuối cùng y vẫn nhịn xuống Dù sao thì kế hoạch của bọn họ vẫn còn đó, không thể tuỳ tiện giết Trình Khả Khả được.

Cuối cùng, toàn bộ bực dọc khi nhìn thấy Trình Khả Khả đều mang về trút lên người Trình Diệu Vi.

Mà Trình Diệu Ví lại vô cùng vui lòng nhận lấy, thậm chí còn ôm Cảnh Trì dỗ dành tới tận sáng [.}- Ta thấy cô “dỗ dành” cặp mông của y là nhiều chứ dỗ dành y được bao nhiêu đâu.

Nửa năm trôi qua, sự kiện quan trọng gần như bậc nhất trong năm cũng tới, đó là lễ săn bản.

Lễ săn bản này tổ chức trong cánh rừng ở ngoại thành. Mặc dù tổ chức trong rừng có chút nguy.

hiểm so với một sự kiện có cả nữ nhân tham gia, thế nhưng dù sao tổ tiên lập quốc của bọn họ cũng là thợ săn, nữ nhân ở nơi này học săn bản còn nhiều hơn cả thêu thùa. Không phải lo lảng. Vả lại, trong bãi săn cũng không có động vật gì lớn như gấu hay hổ báo gì đó. To lắm là mấy con nai, cho.

nên cũng không cần lo về phương diện an toàn.

Lần săn bản này là do Cảnh Trì cùng hoàng hậu chủ trì. Hoàng hậu lo liệu về phía hậu cung và nữ’ quyến, Cảnh Trì lo phía các hoàng tử và quan lại Không những y phải lo về mấy thứ lông gà vỏ tỏi như ăn gì uống gì ở đâu, mà còn phải kiểm soát thú săn, sắp xếp ám vệ và cấm quân để đảm bảo ba vị hoàng tử không giết nhau, sắp xếp thái y và vô vàn những việc khác.

Trong thời gian y bận bịu, Trình Diệu Vi chỉ có thể ôm ôm y, chứ cô cũng chẳng giúp được gì mấy.

Không phải là cô không muốn giúp, mà là Cảnh Trì không cho giúp. Cho nên Trình Diệu Vi chỉ có thể ngồi phía sau ôm y, nhàm chán thì ngủ một giấc.

Ngày đi săn, Cảnh Trì thức dậy từ rất sớm. Y năm trong cái ôm quen thuộc của Trình Diệu Vi một lát, theo thói quen dụi hai cái, sau đó mới tỉnh hẳn. Vừa tỉnh, y đã nghe tiếng của Trình Diệu Vi Tỉnh?

Ừm.

Giờ nào xuất phát?- Trình Diệu Vi hôn lên trán.

Cảnh Trì Giờ Mão.

Hiện tại Hản là giờ Dần.

Ừm.

Trình Diệu Vi suy nghĩ một lát, sau đó thả lỏng tay, để Cảnh Trì ngồi dậy.

Cảnh Trì ngồi trên giường một lát, sau đó xuống giường, đứng dậy lấy y phục ở đang đặt ở bàn gần đó, mang tới cho Trình Diệu Vi.

Trình Diệu Vi mỉm cười nhìn y, nhận lấy đồ. Hai người tự mặc y phục, sau đó gọi Linh Đan và Linh Noãn mang nước vào.

Từ hai tháng trước, Cảnh Trì đã có thể đi lại bình.

thường. Thực ra, khi được Trình Diệu Vi xoa bóp mỗi ngày, sau hai tháng, Cảnh Trì đã có thể đứng lên. Nhưng đứng lên và đi lại lại là hai chuyện khác.

nhau. Quá trình tập đi trở lại của Cảnh Trì cực kì đau đớn và khó khăn. Thời gian đó, Trình Diệu Vi nhìn mà cũng thấy đau lòng. Thế nên ngoài ở bên cạnh ủng hộ y, cô còn tìm hiểu một số chế độ dinh dưỡng, sau đó pha thêm cho y chút linh thuỷ. Thi thoảng, cô còn pha nước ngâm mình cho y băng công thức mà cô có được từ thế giới tu chân.

Sau khi làm tất cả những gì có thể làm, hai tháng trước, Cảnh Trì đã đi lại được như người bình thường. Có điều, điều này chỉ có Trình Diệu Ví, Linh Đan, Linh Noãn và Phó Ngạn biết. Còn lại đều không biết.

Trình Diệu Ví đối với kết cục này rất vừa lòng. Nếu có một điểm không vừa lòng, đó chính là cô vấn chưa xơ múi được miếng nào.

Sau hai tháng xoa bóp, Trình Diệu Vi tốn tiếp hai tháng để giúp Cảnh Trì đi lại được. Nhưng sau khi đi lại được xong, sức khoẻ của y bị tổn hại một chút, trở nên rất dễ ốm, phải dưỡng trở về.

Mất một tháng bồi bổ đủ thứ, Cảnh Trì cuối cùng cũng khoẻ lại, kết cục là chuyện triều chính, chuyện đi săn, chuyện nối ngôi kế tiếp kéo nhau mà tới Ngày nào Trình Diệu Vi cũng nhìn thấy Cảnh Trì cau mày, làm sao cô xuống tay được. Cho nên kết cục.

vấn là ôm y đi ngủ.

Lại một lần nữa cảm tạ trời đất là lần này ta không có con lủng lẳng. Haha. Nếu không ta thực sự sẽ: trở thành cầm thú [.} Tin ta, bình thường cô cũng đã là cầm thú.

Sau khi mặc y phục xong, Cảnh Trì cho người dọn bữa sáng lên. Thời gian dùng bữa sáng, cả hai đều không nói chuyện, chỉ là không khí cũng vẫn hài hoà vô cùng. Trình Diệu Vi thi thoảng lại gắp cho Cảnh Trì mấy thứ đồ y thích ăn Nàng đang cố vỗ béo ta đấy à?

Cảnh Trì mỗi bữa ăn đều ăn đồ Trình Diệu Vi gắp tới no, đột nhiên có suy nghĩ này.

Nuôi béo rồi thịt- Trình Diệu Vi buột miệng Cảnh Trì suy nghĩ hai giây, sau đó im lặng ăn bữa sáng. Trình Diệu Vi nhìn vành tai đỏ bừng của y, vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play