Chapter 181 Bạo chúa công lược (21)
Đúng.
Cái người thích hợp nhất làm đế vương trong câu chuyện này, người có khối tài sản khổng Iồ và đầu óc cực kì nhanh nhạy ấy.
Chính người đó Bị nữ chính bóc phốt là thích chơi đấu kiếm hơn chơi điền vào chỗ trống [Con mẹ cô im miệng ngay cho tôi!I] Trình Diệu Ví giật mình.
Ấy quên. Kiếp trước ta cũng chơi đấu kiếm mà Cũng tính là điền vào chỗ trống đấy chứ.
[I!!!U0!)- Hệ thống cảm thấy nó sắp điên rồi. Tại sao? Tại sao kí chủ của người khác đều là một bộ “Miễn xong nhiệm vụ là được: iễn sống qua hôm nay là được”. Còn kí chủ của nó thì lại như tâm.
thần trốn trại thế này. Vì sao suy nghĩ của cô luôn như thế??? Không thể bình thường một chút được sao?
Trình Diệu Ví thở dài Nhưng ngoài Cảnh Nghiêm ra, không có ai thích hợp cả. Cảnh Trì nhà cô thì không thích làm hoàng.
đế, cô cũng không thể lên làm hoàng đế mà Cho nên ngày hôm đó, Trình Diệu Vi đã nói chuyện với Cảnh Trì Cảnh Trì ngày hôm qua đã nghe Trình Khả Khả nói chuyện. Nàng ta thực sự muốn đưa y lên ngai vàng.
Nhưng ngày hôm nay, Trình Diệu Vi lại nói, nếu không phải y, vậy thì chỉ có thể là Cảnh Nghiêm.
Cảnh Trì không quen thuộc với mấy đứa cháu cho lảm, chỉ có thể điều tra mặt ngoài. Mặc dù Cảnh Nghiêm bên ngoài luôn cà lơ phất phơ, nhưng Cảnh Trì cũng biết rằng hẳn không đơn giản. Cho nên khi Trình Diệu Vi nói răng muốn gặp mặt Cảnh Nghiêm, Cảnh Trì lại thắc mắc.
Vì sao phải gặp mặt?
Nếu muốn đưa Cảnh Nghiêm lên ngai vàng, chính y cũng có rất nhiều cách. Hơn nữa, đó là điều mà ngoại tộc của hắn mong còn không được, đâu cần tới bọn họ phải ra tay.
Chàng không hiểu.- Trình Diệu Ví lắc đầu.- Trình Khả Khả nói muốn chàng lên ngôi, tức là nàng ta sẽ làm tất cả mọi cách để loại bỏ chướng ngại vật cho chàng. Trong tay nàng ta nằm giữ rất nhiều bí mật có thể xoay đổi cục diện.
Cảnh Trì nhíu mày.
Y biết là Trình Diệu Vi đề phòng Trình Khả Khả, thế nhưng hiện tại y mới biết nguyên nhân. Nhưng vì sao một nữ tử mười sáu năm không trở về kinh thành lại biết nhiều như vậy? Còn có một thân khí chất kia nữa.
Người đầu tiên mà nàng ta loại bỏ để đưa chàng lên đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất Đại hoàng tử?
Cảnh Trì không tin lảm. Theo như những gì y biết, trước nay chỉ có Cảnh Nghiêm nắm giữ bí mật của người khác, chưa thấy có ai năm thóp được hắn bao giờ.
Chàng biết những người thế nào không thể lên làm đế vương không?- Trình Diệu Ví cười cười Cảnh Trì im lặng.
Y biết Chỉ cần Đại hoàng tử cũng có một khiếm khuyết nào đó, vậy thì hản liền vô duyên với ngai vàng.- Trình Diệu Vi nhếch môi.
Cảnh Trì nhướn mày, Theo y biết là không có Nhưng đó là bên ngoài, còn bên trong… Y đột nhiên nghĩ tới phương diện kia, lại nhìn Trình Diệu Vi. Làm sao nàng biết?
Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Cảnh Trì, Trình Diệu Ví cười khổ.
Hắn… là đoạn tụ.
Đoạn tụ.
Hai chữ này xoay đi xoay lại trong đầu Cảnh Trì, một lúc sau y mới tiêu hoá được.
Với ai?
Y cũng không phản ứng mạnh như Trình Diệu Vi nghĩ.
– __. Có mộtthị vệ luôn đi theo sau hẳn. Hình như tên là… Thiệu Huyền?- Trình Diệu Vi đảo mắt suy nghĩ.
Cảnh Trì đối với người này có chút ấn tượng. Là một nam nhân cao lớn, độ tồn tại không thấp, võ nghệ cũng tốt, trung thành, luôn theo sau Cảnh Nghiêm. Không có gì xấu.
Chàng không phản đối?- Trình Diệu Vi nhướn mày. Không phải người thời này không thích đoạn †ụ sao?
Không cần thiết – Cảnh Trì lắc đầu.- Nhưng dù biết vậy, nàng vẫn muốn đưa hẳn lên?
Phải. Nếu không thì chàng tới?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Ngày mai ta hẹn gặp hắn.- Cảnh Trì đảo mắt liền đáp.
Trình Diệu Vi cười cười, bế y đi dạo.
*.# Vì sao nàng không thể đẩy ta đi như người bình thường chứ?
Ngày hôm sau, Cảnh Nghiêm thực sự tới Nhiếp chính vương phủ. Đi theo sau hẳn, dĩ nhiên còn có nam nhân tên gọi Thiệu Huyền kia. Mặc dù Trình Diệu Vi tự cho là bản thân đã nhìn qua đủ loại mỹ nhân trong thiên hạ, khi nhìn thấy hai người này, trong lòng cũng không nhịn được trầm trồ.
Đại hoàng tử Cảnh Nghiêm thừa kế vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mẫu thân. Đôi mắt đào hoa, ngũ quan tinh xảo. Khoé môi lúc nào cũng khẽ nhếch, căm hơi nâng lên, tạo thành một vẻ bất cần đời. Còn về phần nam nhân tên Thiệu Huyền theo sau y. Đó là một nam nhân với gương mặt than nghiêm cẩn. Ngũ quan sắc bén, mang theo một vẻ cấm dục không nói thành lời. Ngay cả y phục trên người cũng là loại mà đen cài kín tới cổ, khiến người ta vừa nhìn liền muốn cởi ra ấy.
Ehèm Trong lúc Trình Diệu Vi quan sát hai người, Cảnh Nghiêm cũng quan sát cô Không biết hôm nay vì sao lại có cơ hội diện kiến Nhiếp chính vương phi?- Cảnh Nghiêm cất giọng.
Tiểu nhân trong lòng Trình Diệu Vi ôm ngực. Má.
Giọng cũng hay nữa Mặc dù trong lòng đã quản thành một đống, Trình Diệu Vi vẫn mỉm cười.
Trước tiên là vào trong đã. Nhiếp chính vương còn có chút chuyện, chưa thể sang bên này được.
Nếu đại hoàng tử không chê, ta sẽ cùng người trò chuyện một lúc.
Đương nhiên không chê.
Cảnh Nghiêm mỉm cười, đi theo Trình Diệu Vi vào trong, Vốn cứ tưởng sẽ phải tìm chủ đề để nói một hồi, không ngờ vừa đặt mông ngồi xuống, Cảnh Nghiêm.
đã hỏi luôn.
Hôm nay Nhiếp chính vương phi tìm ta, không phải là muốn nói tới chuyện nối ngôi đấy chứ?
Trình Diệu Vi nhìn Cảnh Nghiêm. Hắn vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ không quan tâm sự đời đó, nhưng ánh mắt hẳn nhìn cô lại như chắc chẳn mười mươi rồi, chỉ chờ cô xác nhận nữa thôi Trình Diệu Vi không thể giấu được, đương nhiên cũng không giấu làm gì. Cô gật đầu Phải Cảnh Nghiêm cười cười, suy nghĩ một lát, sau đó nghiêng đầu.
Không phải Nhiếp chính vương phi đã sớm biết rằng ta là đoạn tụ rồi sao? Còn ôm ý tưởng này? Ngươi nghĩ ta là người sẽ vì quyền lực mà từ bỏ người ta yêu?
Nói tới cuối, giọng Cảnh Nghiêm có chút trầm xuống. Trình Diệu Vi cười cười.
Ta tin tưởng ngươi sẽ không. Dù sao thì Đại hoàng tử và ta cũng là cùng một loại người.
Cảnh Nghiêm sửng sốt, không ngờ tới câu trả lời này. Trên gương mặt hẳn thoáng qua một tia khó hiểu, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười.
Nếu đã vậy, Nhiếp chính vương phi còn gọi ta tới đây làm gì? Hay là ngươi nghĩ răng đám người kia sẽ bỏ qua việc ta yêu nam nhân?
Cũng không phải Trình Diệu Vi mỉm cười Cảnh Nghiêm nhướn mày, dường như đang đợi Trình Diệu Ví nói tiếp. Trình Diệu Vi nhấp một ngụm trà, sau đó mới bắt đầu.
Ta không hiểu một chuyện. Rốt cuộc Đại hoàng tử đang sợ hãi điều gì?
Sợ hãi?- Ánh mắt Cảnh Nghiêm hơi tối đi Dù ngươi lúc nào cũng tiêu dao, thế nhưng trong lòng ngươi vẫn có sợ hãi. Sợ hãi thế gian không chấp nhận tình cảm của ngươi. Ngươi sợ nếu chuyện bị phát hiện rồi, người ngươi yêu sẽ phải chịu đựng việc bị người khác phỉ nhổ. Ngươi sợ nếu ngươi lên làm vua, y lên làm hậu, y sẽ phải chịu đựng ánh mắt soi mói của người đời, bị đám đại thần đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Lúc này, ánh mắt Cảnh Nghiêm nhìn Trình Diệu Vĩ chất chứa đề phòng, còn có ẩn ẩn tức giận. Trình Diệu Vi nhếch môi Ngươi sợ hãi vĩnh viễn không phải là bản thân phải đối mặt với những gì, mà là y sẽ phải vì ngươi mà chịu đựng những gì.
Trình Diệu Vi đã nói, Cảnh Nghiêm và cô là cùng một loại người