Chapter 166 Bạo chúa công lược (6)

Trình Khả Khả giật mình tỉnh dậy từ trên giường, ánh mắt còn chất chứa hoảng loạn cùng với phẫn hận. Nàng ta thở dốc một hồi, sau đó nhìn xung quanh, cảm giác được bất thường, nàng ta lại sờ sờ lên bụng.

Không có vết thương.

Trình Khả Khả lại lần nữa sờ lên cổ. Cũng không có vết thương.

Nàng ta lại nhìn xung quanh. Đây không phải là phòng của nàng ta ở Thừa tướng phủ hay sao?

Tiểu Đào!

Tiểu Đào là tỳ nữ của nàng ta từ lúc nàng ta trở về Thừa tướng phủ, mãi tới lúc chết đi. Trình Khả Khả vừa gọi, Tiểu

Đào đã đi vào.

Tiểu thư, người sao vậy?- Tiểu Đào nhìn một cái đã nhận ra Trình Khả Khả có vấn đề.

Hôm nay là ngày mấy?- Trình Khả Khả hỏi.

Bẩm tiểu thư, hôm nay là ngày 25 tháng 3, năm Vũ

Hạ thứ 13.

Trình Khả Khả ngồi thừ ra trên giường. Bốn năm trước. Nàng ta vậy mà lại sống lại vào thời gian bốn năm trước.

Đi gặp phụ thân.

Trình Khả Khả với lấy ngoại bào đang đặt ở ngay gần đó, Kiếp trước cả phụ thân cùng mẫu thân đều là vì quyết định sai lầm của nàng ta mà bỏ mạng, tất cả mọi người cũng theo đó phải chịu khổ. Mấy vị huynh trưởng không có ai chết toàn thây. Kiếp này nàng ta nhất định không để điều đó xảy ra nữa. nhanh chóng mặc vào.

Giờ này Thừa tướng đại nhân còn chưa trở về sau buổi triều sớm, cho nên Trình Khả Khả tới chỗ mẫu thân trước. Nhưng khi gần tới nơi, nàng ta lại nghe tiếng xì xào vô cùng lớn, một đám hạ nhân cũng chạy ra chạy vào. Tới càng gần hơn, nàng ta còn nghe tiếng mẫu thân ném ly sú.

Có chuyện gì vậy?

Theo như trong trí nhớ của nàng ta, mẫu thân rất ít khi tức giận, thời gian này cũng không nên có thứ gì làm nàng tức giận mới đúng.

Đi vào gần tới nơi, nàng liền nghe tiếng mắng.

Thứ bất hiếu đó đây là ý gì? Nó nghĩ mình lên làm Vương phi liền có thể leo lên đầu ta ngồi hay sao???

Trình Diệu Vi?

Trình Khả Khả nhớ, thời gian này là nửa tháng sau khi

Trình Diệu Vi được gả vào Nhiếp chính vương phủ. Nhiếp chính vương…

Ánh mắt Trình Khả Khả hơi tối lại, nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức đi vào trấn an mẫu thân. Cùng lúc đó, Trình Diệu Vi đang mở hầu bao của Cảnh

Trì ra xem.

Vàng, bạc, một tờ ngân phiếu một ngàn lượng cùng với hai viên thuốc nhỏ được đặt trong một túi vải màu trắng. Trình Diệu Vi đưa lên mũi ngửi thử một chút.

Thuốc giải độc cấp tốc cùng thuốc giải rượu. Kĩ tính nhỉ…

Trình Diệu Vi nhìn vàng bạc vụn trong ví, thu sạch vào trong không gian, sau đó lấy ra mấy thỏi vàng cùng thỏi bạc vuông vắn, dài bằng ngón cái, đặt trở lại túi. Cô còn gấp tờ ngân phiếu lại ngay ngắn, nhét luôn vào. Còn về phần hai viên thuốc, Trình Diệu Vi lấy hai túi vải nhỏ, bỏ riêng ra, sau đó cũng trả về chỗ cũ.

Sau khi đã bỏ xong đồ vào, Trình Diệu Vi lấy ra một cái nhẫn ngọc. Nhẫn ngọc bên trên có những đường vân bằng bạc đẹp vô cùng, bên trên còn có một viên đá màu tím.

Vốn cô định bỏ vào hầu bao luôn, nhưng lỡ bỏ vào Cảnh Trì không đeo thì sao? Tốt nhất là cô vẫn nên tự tay đeo lên thì hơn.

Cái nhẫn này là bảo vật nhà làm của một vị đại sư nào đó ở thế giới Câu dẫn thượng tiên, ngoài công hiệu phát hiện độc, nó còn có thể chặn và phản lại sát thương vật lý. Là hàng tốt.

Vì cái này đeo lên sẽ có tác dụng tốt hơn, cho nên Trình Diệu Vi liền quyết định, ngày mai gặp liền đeo lên cho y. Còn về phần hầu bao, cô lấy một viên ngọc trai bỏ vào. Dù nhìn có vẻ giống, nhưng thứ này không phải là ngọc trai bình thường, ngược lại là vật mà tu chân giới hay dùng để bảo quản đồ vật. Thuốc, ngân phiếu, hầu bao, đều là thứ cần được bảo quản tốt.

Trình Diệu Vi nhìn cái hầu bao. Vải không tốt, đường may cũng không đẹp, nhưng giữ tới hiện tại, nhìn liền biết là đáng quý. Khá là chắc kèo đây là thứ mà mẫu thân của y để lại. [Kí chủ, nơi này là vị diện cấp thấp, cô ít lấy ra mấy thứ đồ của tu chân giới đi. Phá trình tự thế giới, thiên đạo sẽ phạt đấy.]- Hệ thống nhìn cô lấy hết thứ này tới thứ khác ra, không nhịn được nhắc nhở. Trình Diệu Vi cười cười.

Có mà không dùng thì phí quá. [..]- Thôi kệ. Kí chủ sau khi trở về thân xác nữ nhân thì dường như phần lý trí online nhiều hơn. Yên tâm +1. Trình Diệu Vi cũng để ý là khi trở lại thân xác nữ nhân, tính tình của cô đỡ high hơn trước kia. Có thể là bởi vì sinh lý ảnh hưởng, có thể là bởi vì nguyên nhân khác, nhưng rõ ràng là Trình Diệu Vi thích tình trạng hiện tại của mình hơn.

Sau khi tính toán xong vụ hầu bao, Trình Diệu Vi liền nghĩ tới những việc khác để làm.

Trong cốt truyện, “Trình Diệu Vi” vốn không được lòng của hạ nhân, cũng không được lòng của Cảnh Trì, cho nên nữ chính vừa xuất hiện đã rất nhanh rớt đài.

Được lòng của Cảnh Trì, đó là chuyện sau này cô cần phải tính. Trình Diệu Vi liếc nhìn vòng tay của mình. Còn về phần được lòng hạ nhân…

Sáng nay cô đã phạt một hạ nhân mà không thực sự có một lý do gì thuyết phục cả, lại thêm việc cô đem hạt nhân đó ném về Thừa tướng phủ, đã khẳng định rằng cô cũng chẳng phải loại có phép tắc gì. Mặc dù có thể sẽ có hạ nhân hiểu được lý do, nhưng cách xử lý đó chưa chắc đã làm họ phục.

Sợ thì có sợ.

Nhưng được lòng là không thể nào.

Muốn được lòng hạ nhân, trừ khi cô trở thành một Nhiếp chính vương phi đúng nghĩa.

Trình Diệu Vi suy nghĩ một lúc, đổi màu của bộ đồ thành màu xanh dương hơi đậm, bên trên có hoa văn mây trắng. Hoa tại của cô cũng theo đó đổi màu, đổi luôn cả kiểu dáng.

Hệ thống vẫn có chút khó hiểu. Không phải những thứ đang đeo trên người Trình Diệu Vi là pháp khí sao? Như vậy… hiện tại cô là người thường, sao có thể dùng được? Hay là… đây là pháp khí dành cho người thường dùng?

Không đúng. Cái nhẫn cô cầm thì quả thực là cho người thường dùng.

Nhưng bộ đồ cô mặc trên người thì rõ ràng là cho tu chân giá. Hệ thống cảm thấy không đúng lắm, quét thân thể của cô một lần.

Sao thế?- Trình Diệu Vi hỏi. Tự dưng đâu ra ba cái chấm than, thấy ma hay sao? [Cô!!] Hệ thống không dám tin vào dữ liệu của nó nữa.

Hm?- Trình Diệu Vi vẫn không hiểu. Hệ thống dính virus à? [Cô mới dính virus!]- Hệ thống gào.-[Cô nghĩ cái gì mà lại dẫn khí nhập thể ở cái thế giới này hả? Muốn làm siêu nhân chắc?]

Trình Diệu Vi trong lòng sáng tỏ. Thì ra là vấn đề này.

Cái vấn đề này… cô chỉ có thể nói là đúng vậy.

Ngươi không cảm thấy không có thực lực làm cái gì cũng bất tiện sao?- Trình Diệu Vi hỏi ngược lại hệ thống Muốn nghịch tập, trước tiên phải có thực lực cái đã [..] Nguỵ biện. Cứ nguỵ biện đi. Chờ tới lúc thiên đạo đánh cho cô tỉnh ra. Ta offline.

Linh Đan. – Trình Diệu Vi gọi ra bên ngoài. Linh Đan nhanh chóng từ ngoài đi vào, cúi đầu chờ mệnh lệnh.

Hiện tại việc trong nhà là do ai lo liệu?

Linh Đan trong lòng ngạc nhiên, thế nhưng vẫn đáp lời. Bẩm, vốn là do vương phi lo liệu, từ sổ sách tới những thứ khác. Nhưng từ trước tới nay vương phi chưa từng yêu cầu, lại do người trẻ tuổi, cho nên Đại tổng quản vẫn là người quản lý.

Trình Diệu Vì ở trong lòng suy nghĩ một chút. Xử lý sổ sách không phải là việc cô làm tốt nhất.

Nhưng thôi vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play