Chapter 151 Giống cái đừng chạy (41)
Thử tìm trên tỉnh cầu nông nghiệp A42 xem.- Trình Diệu Vi cười nói.
A422- Dederick nhướn mày.
Ừ. Đó là tỉnh cầu nông nghiệp được khai phá năm năm trước. Người dẫn đầu đoàn khai phá là Aldrick. Vốn nghĩ hành tỉnh đó chỉ cần ba tháng, cuối cùng lại tốn tới nửa năm. Aldrick sau đó bị quở trách một trận.- Trình Diệu Vi nghiêng đầu nhớ lại.- Anh đoán xem ba tháng dư ra đùng dể làm gì?
Em nghi ngờ cậu ta xây dựng căn cứ bí mật trên đó?- Ánh mắt Dederick lập tức trở nên nghiêm túc.
Việc một hoàng tử lén nuôi quân đội trên một tỉnh cầu nông nghiệp có thể có rất nhiều ý nghĩa, nhưng đại khái chính là muốn đảo chính. Hơn nữa âm mưu không phải là mới có. Tội càng thêm tội Ừ.- Trình Diệu Vi gật đầu. Cô không phải là nghỉ ngờ, mà là biết Dù sao thì trong cốt truyện, Aldrick thực sự đã dùng tới quân đội mà hẳn nuôi trên tinh cầu nông nghiệp kia.
Tinh cầu nông nghiệp thường có rất ít người, nhưng lại gần tinh cầu có quân đội đóng quân và có rất nhiều máy móc cùng vũ khí phòng thủ để đề phòng cướp bóc.
Lợi dụng điều này, Aldrick đã động tay động chân với máy móc và khu vực đó trong thời gian khai phá. Quân đội được hắn huấn luyện trong một căn cứ xây bên dưới lòng đất, có tổng cộng hai trăm thú nhân, toàn bộ đều là quân tinh nhuệ được huấn luyện đặc biệt Được. Anh sẽ cho người tới điều tra.- Dederick kéo Trình Diệu Vi vào lòng.- Cảm ơn.
Có thể cảm ơn bằng cách khác không?- Trình Diệu Vi cong mắt, cười cười Dederick mím môi, sau đó kéo Trình Diệu Vi xuống, hôn nhẹ lên môi cô một cái như chuôn chuồn lướt nước, sau đó lập tức quay đi ngay.
Ngại ngùng như vậy sao? Chẳng lẽ môi em có vị mắm tôm à?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Lần nào cũng chỉ chạm một cái rồi tách ra ngay.
Hôn nhau chứ có phải chấm mắm đâu mà mỗi lần chỉ có một chút thế.
Dõi Chậc.
Trình Diệu Vi chán tới độ không còn muốn làm gì nữa, nằm xuống liền muốn ngủ Hình như đã bảy ngày rồi cô không ngủ thì phải Sự thật này vừa mới xuất hiện thì não Trình Diệu Vi lập tức tắt điện.
Thể lực của thú nhân, đặc biệt là thú nhân cấp S cũng đã vượt qua giới hạn của người bình thường, cảm giác giống như tu chân giả vậy. Thế nhưng không giống như tu chân giả đạt tới mức thần thánh, thú nhân vẫn là người, vẫn cần ngủ. Bảy ngày đã là cực hạn của Trình Diệu Vi. Nếu còn thức nữa chắc ngủ thiên thu luôn quá.
Dederick nhìn Trình Diệu Vi mới giây trước còn cùng mình nói chuyện, giây sau đã lăn ra ngủ, khẽ lắc đầu.
Y biết thời gian này rất mệt, đáng ra không nên cùng cô nói chuyện lâu như thế mới phải.
Dederick kéo chăn lên, sau đó cùng nẵm xuống.
Đột nhiên cũng cảm thấy bưồn ngủ.
Trình Diệu Vi ngủ một hơi tới tận sáng hôm sau, tỉnh dậy vì cảm thấy khó chịu. Lúc cô chớp chớp mắt để ổn định tầm nhìn, cô liền cảm thấy tay mình có chút không đúng. Nhìn qua liền thấy Dederick đang năm trên tay cô, đầu dụi vào cổ cô mà ngủ.
Trình Diệu Vi hít sâu một hơi.
Thôi rồi Con mamba của tôi sau mấy ngày không được thả tự do thì giờ nó đang múa may quay cưồng muốn được giải thoát rồi.
Điều đó lý giải vì sao cô lại đột nhiên tỉnh lại mặc.
dù vẫn còn bưồn ngủ.
Vì thân thể hai người đang kề sát nhau, cho nên dường như Dederick cũng cảm thấy bất thường. Y giống như thấy cộm, khế cử động một cái, sau đó còn dùng chân đẩy đẩy.
Trình Diệu Vi nằm một bên cản môi, siết chặt tay như thể đang nhắc nhở bản thân không thể manh động, Dù lí trí của cô rõ ràng, thế nhưng nửa dưới của cô thì lại bắt đầu muốn chiếm quyền kiểm soát thân thể.
Hít hà.
Chọn con tim hay là nghe lý trí222 Trình Diệu Ví hít sâu thêm một hơi nữa, sau đó lấy.
hết sức bình sinh, lùi ra khỏi Dederick một chút.
Nhưng trời không chiều lòng người. Dederick lập tức dịch theo, còn bất mãn cọ vào cổ cô hai cái, hầm hừ khẽ trong họng như đang cảnh cáo cô.
Trình Diệu Vi trong lòng kêu khổ, con mamba bên dưới còn kêu dữ dội hơn.
Bình tĩnh.
Ta là hai thãng đàn ông có nghị lực.
Haha.
Huhu.
Khóc.
Người bình thường thì một người một con lủng lắng đã khó lòng kiểm soát được rồi, có khi còn để nó kiểm soát ngược lại. Đừng nói là hiện tại cô có hai con Đấu tranh khó quá Cô có cảm giác nếu cứ thế này một lúc nữa thì con hàng còn lại cũng sẽ xuất hiện luôn đấy. Tới lúc đó thì cảnh tượng sẽ dị không phải chỉ ở mức bình thường thôi đâu.
Dederick.. Trình Diệu Vi khẽ gọi Hm..- Dederick nhíu mày, sau đó từ từ tỉnh lại Y chớp chớp mắt mình mấy lần, sau đó mơ màng nhìn Trình Diệu Vi Anh trước tiên buông em ra, được không?- Trình Diệu Ví bất đắc dĩ nói Dederick đầu tiên là khó hiểu, sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó, nhìn xuống.
Trình Diệu Vi có cảm giác mình chuẩn bị chết luôn được rồi. Đúng lúc này thì Dederick thò tay qua.
Trình Diệu Ví giật cả cái mình, lập tức bật dậy, nhảy.
xuống khỏi giường, đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Còn lại một mình trên giường, Dederick vẫn có chút mơ hồ. Y nhìn tay mình, lại nhìn Trình Diệu Vi, sau đó ngây ngốc năm đó mãi, không biết là nghĩ cái gì Khoảng hai mươi phút sau, Trình Diệu Vi thay một thân quần áo thoải mái ra bên ngoài. Nhìn thấy Dederick, cô quả thật có chút ngượng ngùng, Đi ăn sáng không?- Dederick dường như không nhận ra sự ngượng ngùng đó, hỏi Ừm.
Vậy đợi anh.
Dederick chuẩn bị, thay quần áo mất tâm mười lăm phút. Sau đó, cả hai người đi tới nhà ăn trên phi thuyền. Mặc dù giáo viên có đấi ngộ đặc biệt, cũng không cần phải đích thân tới nhà ăn, thế nhưng Trình Diệu Vi có cảm giác hiện tại cô tốt nhất không nên cùng Dederick ở một mình quá lâu Ở thế này nguy hiểm lắm. Mà thứ nguy hiểm nhất chính là cô và hai con lủng lắng lúc nào cũng chực chờ để chứng minh sự tồn tại của chúng kia kìa.
Sau này xuyên làm ơn đừng xuyên vào mấy thế giới chỉ toàn đàn ông này nữa Rốt cuộc là thäng biến thái nào dựng nên cái thế giới này thế? Rõ ràng đây là thế giới để viết đam mỹ chứ không phải là thế giới để viết ngôn tình mà. Tự dưng cho nữ chính rơi vào đây làm gì để rồi giờ ta phải tới chịu khổ hả?
Vừa nghĩ tới nữ chính, Trình Diệu Vi đã nhìn thấy bóng Bạch Thiển ở ngay cửa nhà ăn hai người Trình Diệu Vi nhướn mày nhìn Alex đang ngồi bên cạnh Dederick. Hôm qua còn vừa mới tức đến muốn cắn người cơ mà? Sao hôm nay lại bình thường rồi?
Trình Diệu Vi nhìn sang Serl như thể muốn hỏi “Anh dỗ kiểu gì thế?”.
Serl cười lại với Trình Diệu Vi.
‘Đè xuống rồi dỗ