Chương 149
Bạch Thiển không biết vì sao mọi sự lại ra nông nỗi này. Cô ta vốn chỉ là muốn cứu một con thủ non khỏi bị ăn thịt mà thôi. Cô ta không hiểu vì sao hiện tại bọn họ lại phải đối diện với sự truy đuổi của một con bảo biến dị cao hơn năm mét.
Mẹ kiếp! Bản pháo cầu cứu đi! Một giống đực gào lên trong kênh liên lac.
Bản rồi. Nhưng tốc độ của thứ này quá nhanh. Khi cứu viện tới nơi chúng ta bắn bộ đàm thì cũng bị thứ này thịt mất rồi!
Chậu
Tách ra!- Một người lên tiếng – Như vậy chúng ta có cơ hội sống sót cao hơn. Giáo viên nhất định sẽ chú ý tới nơi có động tĩnh lớn nhất. Nếu gặp phải các nhóm khác, chúng ta cũng có thể cầu cứu.
Được!
Lập tức, ba chiếc cơ giáp tách nhau ra. Con báo chỉ do dự một giây, sau đó lập tức đuổi theo cơ giáp mang theo hai giống cái, chính là cái cơ giáp có nữ chính và Nhạc Minh.
Cốt truyện mà, làm gì còn gì bất ngờ nữa.
Đáng ra lúc này là lúc nam chính phải xuất hiện.
Nhưng không. Chờ tới khi cơ giáp bị con báo đập trúng, giống đực bên trong tàn phế, Nhạc Minh vì bảo vệ
Bạch Thiển mà chết đã
Logic.
Trình Diệu Vị tặc lưỡi.
Bạch Thiển kinh hãi nhìn con báo khổng lồ đang chạy phía sau. Móng vuốt của nó dài tới hơn nửa mét, chỉ cần bị cào trúng thôi thì đừng hỏi cái gì là toàn thấy. Chưa kể, da lông của nó cực kì cứng cáp, có bắn pháo laze hay chém thì nó cũng không hề hấn gì. Sao loại sinh vật này lại tồn tại trong khu dã ngoại dành cho học sinh cơ chứ? Rốt cuộc là cái Học viện kia làm ăn kiểu gì vậy?
Quả thật, để cho loại sinh vật này xuất hiện trong khu có học sinh, đúng hơn, thả học sinh vào khu có loại sinh vật này, thực sự là lỗi của Học viện. Nhưng bọn họ đúng thật là không ngờ tới. Lúc khảo sát địa hình, khoanh vùng khu vực làm gì có thứ nào biến thái như thế này.
Vào khoảnh khắc con thủ vung vuốt, chuẩn bị một đập đập vỡ cái cơ giáp trước mặt, một tia sáng loá mắt xuất hiện.
Không ai thấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe một tiếng nổ ầm trời. Bạch Thiến nghe thấy tiếng con báo gào lên thảm thiết. Lỗ tại cô ta đau đớn, còn Nhạc Minh thì lập tức hôn mê. Cơ giáp dừng lại, quay lại nhìn. Lập tức, trong bộ đàm truyền tới tiếng mắng của Trình Diệu Vi.
Dừng lại để tế à? Cút xa ra!- Có thể nghe được lúc này có bực minh tới mức độ nào.
Giống đực đang lái cơ giáp giật mình, lập tức tiếp tục chạy. Thế nhưng vừa chạy được hai bước, cậu ta lại nghe thấy tiếng Bạch Thiển.
Sao cậu có thể để người đó lại một mình rồi bỏ chạy? Đồ hèn! Giống đực kia trong lòng vốn đang bực mình, lúc này bị mắng thì tức tới bật cười, cũng không thèm đáp lại nữa.
Về ông viết bài bóc phốt mày.
Bây giờ ông nhịn để lấy điểm cái đã. Hít hà.
Bình tĩnh.
Người “bị bỏ lại một minh” là Trình Diệu Vì lúc này đã không bị kẻ nào làm vướng chân, nhìn con báo bị thương ở chân đang điên cuồng muốn đánh mình, tặc lưỡi.
Là mày tự chuốc. Đánh ai không đánh lại đánh nữ chính. Nếu tạo không làm mày bị thương ở chân, lát nữa tháng ngu kia tới thì mày chỉ có nước chết. Về đi, con mày còn cần mày.
Trình Diệu Vì ném lên người nó một cái máy theo dõi sinh vật nguy hiểm, sau đó trước khi nó kịp phản ứng, ném thuốc trị thương vào vết chém ban nãy.
Con báo lập tức yên tĩnh lại, dường như đang quan sát Trình Diệu Vi. Khi thấy vết thương của nó đang lành lại và trên cổ có thêm một thiết bị, nó đạp đạp cái chân xuống đất như thế rất bất mãn, gờ gừ giống như đang căn nhân, sau đó rời đi.
Trình Diệu Vi cười cười lắc đầu Được rồi, hiện tại thì đi hốt thành viên của nhóm Bạch Thiển thôi.
Trình Diệu Vì đi theo hướng cái cơ giáp ban nãy rời đi, rất nhanh tóm được giống đực đang mang theo Nhạc Minh cùng Bạch Thiển.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng của Trình Diệu Vĩ qua loa ngoài, mặt Bạch
Thiền liền trở nên vô cùng khó coi, không hiểu là vì lý do gì.
Trình Diệu Vì sau đó dựa theo rada để tìm lại hai thành viên kia. Chỉ khoảng ba mươi phút sau, bọn họ đã bị xách lên phi thuyền. Sau khi ném hai giống đực kia ra khỏi cơ giáp, Trình Diệu Vi vẻ mặt vô cùng khó ở gần giọng.
Đứa ngu nào?- Cô hỏi.
Nhạc Minh điệu bộ có vẻ tội nghiệp, chậm rãi giơ tay. Bạch Thiển giật mình.
Nhạc Minh, cậu đang làm gì? Nhạc Minh lặc lắc đầu, sau đó nhìn Trình Diệu Vị, nói.
Thầy, là em muốn cứu thủ non kia, không liên quan tới mọi người. Thầy đừng phạt bọn họ.
Ô?- Trình Diệu Vi nhướn mày. Mấy người ngồi đó lập tức co rúm cả người. Không cần nói cũng biết hiện tại Trình Diệu Vi đang bực mình tới mức độ nào. Dù hiện tại cô đang ở hình người, bọn họ cũng bắt đầu cảm thấy được uy áp ngạt thở
Cho thêm một cơ hội nữa.- Trình Diệu Vì cười gần.
Là tôi.- Bạch Thiển đứng dậy. Là tôi muốn cứu con non kia.
Bạch Thiển!- Nhạc Minh sửng sốt.
Bạch Thiển nhìn Nhạc Minh, nhíu mày.
Rốt cuộc người này bị làm sao vậy? Cô ta còn không biết có nên tin vào cái bộ dạng này hay không nữa.
Bạch Thiển đẩy tay Nhạc Minh ra đi về phía Trình Diệu Vi.
Là tôi liên luỵ mọi người. Anh có thể phạt tôi.
Trình Diệu Vì cười khẩy.
Phạt cô? Cô nghĩ cô có quyền thương lượng với tôi đấy à?
Ý gì?- Bạch Thiển nhíu mày.
Để tôi nhắc lại cho cô thêm một lần nữa, tôi là giáo viên, cô là học sinh. Lần khảo sát này, tôi phụ trách khu vực của cô, và tôi có quyền quyết định có trượt hay đậu. Tôi là giảm khảo, chứ không phải cô
Anh đây là đang lạm quyền – Bạch Thiển quyết tâm không chịu thua.
Tôi đây là đang làm đúng theo luật. Cuộc thi lần này chủ yếu là teamwork. Cô liên luỵ mọi người, cô đương nhiên bị phạt. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc là đồng đội của cô cũng bị phạt theo.
Anh… Bạch Thiển nghiến răng nghiến lợi.
Thế nào? Tôi không làm theo luật thì cô chửi, hiện tại làm theo luật cô cũng muốn chửi à?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Bạch Thiển hiện tại tức nhưng không có chỗ xả. Hiện tại người đuối lý hơn là cô ta, người không có thẩm quyền gì cũng là cô ta. Đối phương muốn làm sao thì cô cũng chỉ có thể thuận theo.
Nhưng cô ta không cam tâm.
Vì sao mỗi một lần đều là người này?
Vì sao mỗi một lần đều là anh ta?
Bình thường chỉ luôn chú ý tới giống cái giả tạo kia, tới lúc có chuyện lại chăm chăm nhằm vào cô? Càng nghĩ Bạch Thiển càng uất ức. Rõ ràng ban đầu cô cũng chỉ muốn làm bạn với anh ta mà thôi, hiện tại thì nơi nơi bị nhầm vào, hơn nữa còn là loại nhằm vào hoàn toàn không có cơ
Bạch Thiến cần mỗi, đột nhiên rơi nước mắt.
Lồng ngực đau.
Đều là tại tên khốn kiếp trước mặt này.
Bạch Thiển nghiến răng, đạp thắng vào chân Trình Diệu Vi.
Trình Diệu Vị hít vào một hơi, nhíu mày. Má! Lại đánh ta?
Tôi ghét anh!- Bạch Thiển gào lên, sau đó xoay người chạy khỏi phòng.
Trình Diệu Vi ngơ ngẩn nhìn Bạch
Thiển chạy đi, lại nhìn ba giống đực đang ngày ra như phỗng cùng với Nhạc Minh sửng sốt tới không nói nên lời.
Cô thân người ra một lúc, sau đó hỏi hệ thống. “Ệ. Đừng nói nữ chính thích ông nha.” [Ha. Ha. Ha.]- Đậu xanh, sao nó cũng cảm thấy như vậy…