Chương 141

Ngày hôm đó, Trình Diệu Vì hoàn toàn không nhớ mình đã về nhà kiểu gì, cũng không nhớ là mình có làm ra chuyện gì có lỗi với Dederick hay không.

Thế nên khi về nhà, cô hỏi hệ thống.

[Chưa. Cô cứ thế đứng thẳng dậy đi về] Hệ thống thở dài. Lúc trước còn tưởng là đã vớ được một kí chủ lý trí đáng sợ, hiện tại thì có cảm giác giống như thể đang làm y tá trong viện tâm thần. Mỗi ngày đều bị suy nghĩ khùng điện trong đầu ki chủ oanh tac.

không biết khi nào kí chủ sẽ có suy nghĩ phát rồ thật là đáng sợ. Đối với việc lúc đó mình có thể đứng dậy đi về, Trình Diệu Vi cũng phải phục định lực của chính mình.

Từ ngày trở thành nam nhân, cô đã hiểu được vì sao mà nhiều người hay nói đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng nửa dưới.

Một tháng đàn ông, có ai có thể nhịn được khi người trong lòng của mình nói ra những lời đầy dụ dỗ như vậy chứ. Nhưng Trình Diệu Vi không giống, cô tốt hơn vậy.

Cô là hai thằng đàn ông! […]- Hai thắng mịe cô.

Trình Diệu Vi cười khặc khặc một lúc lâu, sau đó thì lập tức bình tĩnh lại, mở máy lên bắt đầu làm việc. [..]- Vậy đấy, vĩnh viễn không thể biết lúc nào kí chủ sẽ phát điện hay sẽ trở về bình thường. Nó cảm thấy nó cũng sáp điên mất.

Những ngày sau đó là thời gian để đảm học viên năm nhất chuẩn bị, Trình Diệu Vì không có việc làm chỉ ngồi trong phòng đọc sách chờ thông báo của học viện.

Ngày hôm trước cô cùng Dederick đã trao đổi phương thức liên lạc, cho nên thi thoảng hai người cũng có nhận tin trao đổi vài câu. Phần lớn là

Trình Diệu Vị trêu chọc Dederick rồi đổi lấy kết quả là bị lợ.

Nhưng Trình Diệu Vĩ cũng khá là chắc rằng Dederick lơ cô không phải là vì ghét cô mà là bởi vì ngượng ngùng, không biết phải trả lời thế nào. Nếu theo tốc độ này, nhiệm vụ của cô cũng có thể hoàn thành được. Chỉ là thời gian…

Mỗi lần bọn họ gặp nhau chỉ có một chút, một lần gặp cách nhau nhiều ngày hoặc có khi là nhiều tuần. Chẳng lẽ mỗi lần gặp cô đều nhào tới bóp mồng người ta.

Mà nói mới nhớ, cái nhiệm vụ bóp mông là cái thứ quái quỷ gì thế?

Thở dài.

Có cảm giác mình đã trở thành một tên biến thái cuồng bóp mộng.

Đổ lỗi cho hệ thống. [..]- Ta có thể làm sao? Chỉ có thể nhận lỗi chứ sao?

Chớp mất vài cái, ngày đi dã ngoại đã tới.

Sáng sớm hôm đó, tất cả học sinh cùng giáo viên tập trung sớm ở sân trường.

Trình Diệu Vi đích thân tới đón Adam, đưa cậu tới trường. Kết quả vừa tới nơi, Bruno đã vọt tới. Trình Diệu Ví nhướn mày.

Cậu có phải năm nhất đầu, tới đây làm cái gì, gây rối hả?

Không phải. Em tới để tạm biệt Adam.- Thái độ của Bruno rất cẩn thận, nhưng phần nhiều chính là đề phòng.

Adam nhìn hai người bọn họ giống như cha vợ và con rể, đứng một bên tủm tỉm cười.

Trình Diệu Vi cũng không muốn làm phiên đôi trẻ, lượn lượn sang bên cạnh. Nhiều giống cái thấy hắn liền vây lấy chào hỏi, Trình Diệu Vi cũng không ngại đáp lời, nhất thời liền thành một đám đông ồn ào.

Ở bên kia, Bạch Thiển nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại mạc danh khó chịu.

Lại là hạn.

Rốt cuộc là có nơi nào mà cô đi không có tên Dinic này không chú?

Lần nào cũng xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của cô. Lần nào cũng thu hút một đám ồn ào. Con người này đúng là không biết xấu hổ. Là người đã có bạn lữ rồi mà còn dây dưa với một đám giống cái như thế

Bạch Thiến cau mày nhìn chăm chăm về phía Trình Diệu Vi.

Dường như Trình Diệu Vì cũng cảm nhận được tầm mắt của cô ta, quay lại nhìn. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Bạch Thiển liên tức tối quay đi, lượn ra chỗ khác.

Trình Diệu Vị không hiểu trong đầu nữ chính đã xuất hiện những gì, cho nên cô cũng chẳng để tâm. Khi liếc thấy Bruno đã bị Adam đuổi đi, Trình Diệu Vi quay lại.

Bruno sẽ là một người chồng tốt đấy – Cô cười cười.

Adam nhìn cô, sau đó nhún vai.

Đó là nếu em đồng ý.

Thế nào? Còn phân vân à?- Trình Diệu Vì cũng hơi không ngờ. Cô tưởng Adam đã đồng ý rồi.

Giống loài khác biệt xa như vậy, không đồng ý ngay được. Adam nhàn nhạt nói.

Trình Diệu Vì không ngờ đây là vấn đề về giống loài. Cũng đúng. Bruno là họ nhà báo, đi với Adam thì có vẻ hơi nguy hiểm.

Cứ từ từ xem xét. Cậu ta không làm gì được em. – Trình Diệu Vi nói. Adam nhìn Trình Diệu Vi, dường như hiểu ra được ý cô, lập tức ôm lấy cánh tay cô

Em biết là anh sẽ bảo vệ em. Trình Diệu Vi xoa xoa đầu Adam. Nhóc con. Không bảo vệ em thì bảo vê ai?

Tới giờ khởi hành. Các nhóm 5 người tập trung lại, xếp thành hàng sau đó lần lượt lên phi thuyền.

Lần này Adam được xếp nhóm với bạn thân của cậu Finny và ba giống đực có thực lực được xem là thuộc hàng top của năm nhất. Bạch Thiển được xếp vào một nhóm khác mà Trình Diệu Vì không quan tâm lắm. Nhưng điều khiến cho cô chú ý chính là việc cô ta cứ thi thoảng lại nhìn Adam chăm chăm, nếu không thì cũng là nhìn cô chăm chăm, sau khi bị cô bắt gặp thì quay đi với một vẻ tức toi.

Lần này Trình Diệu Vi cũng là người quản lý phi thuyền của Adam và Bạch Thiến, cho nên cô cũng không quá quan tâm là Bạch Thiển có thể có ý định gì. Chỉ cần cô còn ở xung quanh, vậy thì Bạch Thiển nhất định không thể đụng tới một sợi tóc của Adam. Lúc Trình Diệu Vi chuẩn bị lên phi thuyền, cô lại đột nhiên thấy người của quân đội đi tới. Trình Diệu Vì ngừng bước chân, bởi vì cô thấy một số người khá quen mắt.

Người của hoàng tử William

Trình Diệu Vi đi xuống. Người dẫn đầu thấy cô, lập tức củi đầu. Những người phía sau mặc dù ngạc nhiên, thế nhưng cũng chào cô theo tiêu chuẩn quân đội. Trình Diệu Vì nhìn quân hàm trên vai người kia. Trung tá Trình Diệu Vi nhướn mày. Một Trung tá đi tới nơi này, dẫn theo một đám người là muốn làm cái gì?

Chuyện gì đây?

Theo lệnh của Đại hoàng tử, chúng tôi đi theo để hộ tống – Trung tá Donovan lẻ phép đáp.

Trình Diệu Vi im lặng một lát, sau đó nhếch môi.

Cậu biết là một Trung tá thi không thể bắt một Thiếu tướng chỉ bằng kết quả điều tra chưa xác thực được.

Trung tá Donovan mở lớn mắt nhìn cô. Những người khác cũng ngạc nhiên không kém. Người ổn định lại trước nhất là trung tá Donovan

Tôi biết.

Cậu đây là tránh nghi ngờ?

Vâng.

À. – Trình Diệu Vị đảo mắt.

Hơn nữa, chúng tôi còn có một người khác. Trong trường hợp thực sự tìm thấy bằng chứng, người đó sẽ tiến hành bắt giữ.

Trình Diệu Vi không để ý lắm. Có thể bắt giữ được một thiếu tướng thì ở trên còn nhiều lắm. Dưới trưởng Đại hoàng tử, những người như vậy cũng không thiếu

Nhưng đánh chết cô cũng không nghĩ tới người đó lại là ông anh giai mình.

Anh?- Trình Diệu Vị trợn mắt nhìn Alex đang rung đùi đọc tạp chí 18+ trong phòng được phân cho cô.

Ey- Alex vẫy vẫy tay với cô. Trình Diệu Vi ôm đầu.

Anh tới nơi này làm cái gì. Anh thậm chí có phải người trong quân đội đâu?- Cô có cảm giác lần này đi dã ngoại sẽ không chỉ đơn thuần là đã ngoại nữa mà là đi úp sọt nam chính. Anh đương nhiên không phải Anh chỉ tới đó cho vui thôi – Alex nhún vai.

Giận dỗi với anh dâu à?- Trình Diệu Vi nhướn mày. Alex im lặng, chỉ cười cười mà không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play