Chương 138
Cũng may là Trình Diệu Vì không nhìn thấy Dederick cười, nếu không không biết là cô sẽ làm ra chuyện gì chỗ này.
Lúc ra bên ngoài, Trình Diệu Vi còn định dẫn Dederick đi ăn trưa, thể nhưng lại có thông báo gửi tới. Không chỉ Trình Diệu Vi nhận được mà Dederick cũng đồng thời nhận được.
Có điều thông báo của bọn họ là do hai bên khác nhau gửi tới.
Thông báo của Trình Diệu Vì là có một cuộc họp vào đầu giờ chiều nay bàn về chương trình dã ngoại sắp tới cho giống đực và giống cái
Lúc này Trình Diệu Vi mới nhớ ra là năm nay còn chưa có đi. Dã ngoại thời đại này không giống như những gì mà cô biết. Nó chắc chắn không phải là cầm đồ ăn thức uống tới một điểm nào đó vui chơi, mà dã ngoại này là dã ngoại sinh tồn. Cho một ít đồ ăn thức uống, ném lên một chỗ nào đó nguy hiểm, sau đó ai hoàn thành nhiệm vụ hoặc sống được tới cuối sẽ là người thắng cuộc.
Mỗi lần dã ngoại sinh tồn sẽ có giống đực, giống cái và cả giáo viên tham gia. Giáo viên sẽ lái những phi thuyền cỡ nhỏ, ở nhiều khu vực, theo dõi học viên. Nếu có bất kỳ ai có hành động vi phạm hoặc cần cầu cứu, giáo viên sẽ phải lập tức nhảy xuống.
Phiền phức.
Nhưng là sự kiện của trường, không đi không được.
Trong lần đi này, nam chính và nữ chính còn có thể gặp nhau, thúc đẩy cốt truyện kha khá. Nhưng nam chính + nữ chính = rắc rồi, cái phương trình này chưa bao giờ sai, cho nên Trình Diệu Vi cũng phải chuẩn bị đôi chút, nếu không đảm học sinh chắc hoảng tới già.
Còn về phần thông báo của Dederick, dù Trình Diệu Vi cũng có chút tò mò, nhưng cô cũng không thể ngó qua đúng không. Nhưng dường như Dederick cũng không có ý định giấu diểm.
Công việc cần xử lý khi quay lại quân bộ.
Trình Diệu Vi gật đầu. Từ ngày mai là cả hai người họ sẽ đều bận rộn.
Đừng làm việc quá sức.
Sẽ không. Dederick gật đầu.
Trình Diệu Vi mỉm cười.
Đi ăn trưa sớm một chút nhé. Đầu giờ chiều tôi phải rời đi. Trình Diệu Vi mở bản đồ ra, tìm một nhà hàng gần đây.
Dederick nhìn cô chăm chú tìm nhà hàng, lồng ngực lại lần nữa ẩm lên. Rốt cuộc đây là cảm giác gì, Dederick chỉ có thể lờ mờ đoán được. Chỉ là y cũng không ghét.
Nếu sau này có thể luôn như thế này thì tốt
Dederick không nhịn được nghĩ như vậy.
Sau khi ăn trưa xong, bọn họ đi hai nơi khác nhau. Trình Diệu Vì tới trường. Cuộc họp diễn ra đúng theo trí nhớ của Trình Diệu Vi. So với năm ngoái cũng không có bao nhiều khác biệt.
Chọn một hành tinh không mấy nguy hiểm, vừa vặn là hành tinh mà nam chính đang ở. Dự trù số lương thực thực phẩm cho bảy ngày. Phân chia khu vực cho các giáo viên. Cuối cùng là phân chia đội cho học viên.
Học viên tham gia đã ngoại lần này là học viên năm nhất. Năm hai và năm ba thường không phải tham gia cái này mà là làm những thứ khác. Cho nên số người tham gia cũng không nhiều, tầm đầu 500 người. Chia năm người một nhóm thì cũng có 100 nhóm.
Nhiệm vụ chỉ là cải tiến từ năm ngoái, không gian khí cũng có, thực phẩm thì khỏi cần nói. Cơ giáp cùng với những thứ khác học viên tự lo. Cuộc họp không kéo dài lâu lam. Trình Diệu Vị tưởng mình có thể trở về nhà đọc mấy cuốn sách hay vào không gian sắp xếp một chút. Ai ngờ vừa xuống tới tầng 1 đã nghe thấy ôn ào. Cô đi nhanh ra ngoài, lại thấy học sinh đang vây thành một đám, còn liên tục hỗ dừng. Có người cũng bắt đầu chạy đi muốn gọi giáo viên. Thấy cô, mấy học sinh lập tức chạy lại. Lại chuyện gì đây.
Trình Diệu Vi đi nhanh tới, phát hiện ra một con chó săn và một con báo đen đang cần xé lẫn nhau. Trình Diệu Vi nhướn mày, lại thấy được Adam đang đứng cạnh đó, hai mắt rưng rưng, môi mím chặt. Ở phía đối diện là nữ chính Bạch Thiển đang cau mày. Khi Trình Diệu Vi xuất hiện, cô ta cũng nhìn về đây. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô ta làm ra một vẻ mặt vô cùng ghê tởm, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Trình Diệu Vi lắc đầu. Quả nhiên lại là con hàng kia làm loạn.
Muốn dừng lại hai giống đực đang căn nhau thì phải dùng tới tinh thần lực của một giống đực mạnh mẽ hơn. Trình Diệu Vì không còn cách nào khác, lắc minh một cái liền biến thành một con bạch xà khổng lồ.
Rất nhiều học sinh chú ý về phía này, ồ lên. Ngay cả Bạch Thiển cũng sửng sốt, nhìn chăm chăm Trình Diệu Vi một hồi,
Trình Diệu Vi phóng tinh thần lực về phía hai đứa ngốc đang cần xé nhau kia. Quả nhiên, động tác của chúng dừng lại. Sau đó, không hiểu vì Trình Diệu Vì cố tình hay là tinh thần lực của cô quá mạnh mà cả hai lập tức ngã xuống đất, hôn mê.
Trình Diệu Vi không muốn ở hình dạng rắn quá lâu, trở lại rất nhanh. Cô đi về phía hai con vật đang nằm trên đất, hai tay xách cả hai con lên. Một bên là con chó săn nặng bốn trăm cân, một bên là con báo nặng bảy trăm cân, thế nhưng cô cũng không thèm đổi sac, kéo xênh xách cả hai như hại bao cát – Adam, Bạch Thiển, hai trò đi theo tôi.- Trình Diệu Vì gần giọng. Adam không nói hai lời liền chạy theo. Chỉ có Bạch Thiển là không cam lòng.
Vì cái gì?
Vì cái gì mỗi lần đều là tên này xuất hiện?
Khốn kiếp!
Trình Diệu Vì trước tiên ném hai tên kia ở phòng y tế trước đã, sau đó liên dẫn Adam và Bạch Thiển tới phòng làm việc của mình.
Giải thích. – Trình Diệu Vì nhàn nhạt nói.
Bạch Thiển vốn không ưa Trình Diệu Vì, cái gì cũng không chịu nói, khoanh tay đứng đó. Adam thấy vậy chỉ có thể lên tiếng trước.
Xavier thấy em cùng Bruno, gã ta khơi mào trước – Adam cúi đầu. Trình Diệu Vì nhướn mày. Không liên quan tới Bạch Thiển, đáng ngạc nhiên đấy.
Thấy Trình Diệu Vì nhìn về phía mình, Bạch Thiển giống như bị dẫm phải đuôi, trừng mắt nói.
Tôi không liên quan tới chuyện này. Đều là do cậu ta, mắc mớ gì tôi phải đi theo anh vào đây?
Trình Diệu Vi nhìn sang Adam. Adam gật đầu. Trình Diệu Vì thở dài.
Là lời của tôi. Đáng ra tôi nên hỏi kĩ. Cô có thể đi rồi. – Trình Diệu Vì xua xua tay.
Vốn Bạch Thiển còn định nói gì đó, thế nhưng khi nghe thấy Trình Diệu Vi xin lỗi, cô ta lại sửng sốt. Người ta đã xin lỗi rồi còn muốn bám riết không tha, này là không biết nói lý rồi đấy. Cho nên Bạch Thiển chỉ có thể tức tối đi ra bên ngoài, sập cửa lại rõ là mạnh.
D, em xin lỗi.- Adam cúi đầu.
Em có lỗi gì?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Adam ngẩng đầu lên nhìn Trình Diệu Vì, dường như cô cũng không giận.
Nhìn anh có vẻ giận. nghiêng đầu. – Adam
Anh tưởng là cô ta gây sự với em.- Trình Diệu Vị thở dài. Adam lắc đầu.
Sau lần trước, không hiểu sao cô ta chỉ lườm em từ xa thôi, cũng không làm gì.
Ử. Vậy thì tốt,
Lần này là vì em nên mới loạn như vậy. – Adam thở ra một hơi.
Không sao. Là thắng nhãi Xavier không nói lý thôi. Em không cần phải để ý gã. Em và Bruno thế nào rồi? Trình Diệu Vi hỏi. Thời gian này cô cũng không quan tâm nhiều tới Adam, hiện tại mới thấy có chút tội lỗi.
Rất tốt.- Adam khẽ mỉm cười – Anh ấy rất cẩn thận, lại rất săn sóc So với Xavier kia thì đúng là một trời một vực.
Một con báo lại có thể chăm thỏ con của tôi tới mức này?- Trình Diệu Vi chọc chọc má Adam. Adam khúc khích cười, muộn phiền giống như biến mất.
Trình Diệu Vi chỉ chọc hai cái đã thu tay về. Cô quay sang chỗ khác, ảnh mặt tối tăm.
Thăng nhãi Conner kia vậy mà cũng dám ghen. Xem ra đúng là chán sống rôi.