Chương 105

Trình Diệu Vì giật mình, hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào. Nếu có một chuyện Trinh Diệu Vì không muốn xử lý, vậy thì chính là một người khác khác ở trước mặt cô.

Cô thở dài, vươn tay lau đi nước mắt của Tư Tĩnh.

Đừng khóc. – Cô nói một câu vô nghĩa ngang với “Dung buon”.

Quả nhiên, câu đó chẳng có tác dụng quái gì cả.

Từ lúc Từ Tĩnh còn bé tới giờ, Trình Diệu Vi chưa từng thấy cậu khóc. Nhiều nhất chỉ là hơi đỏ mắt một chút, cậu đã đủ khiến cho cô mềm lòng. Hiện tại như thế này, bảo cô phải làm sao bây giờ? […]- Nghe thì có vẻ rất tình tử, nhưng nhìn kĩ thì lại thấy mùi hơi audam.

Tư Tinh nức nở một lát, sau đó cũng dừng lại được. Cầu run run mở miệng, một lát sau mới tìm lại được âm thanh của mình.

Sư phụ… người đừng… đừng vứt bỏ con có được không?

Hà?- Trình Diệu Vì nhướn mày.

Tư Tĩnh nhìn vẻ mặt của cô, hơi chớp chớp mắt.

Không… Không phải muốn bỏ cậu sao?

Trình Diệu Vì nhìn cậu như vậy, đột nhiên bật cười.

Dù không đúng hoàn cảnh lắm, thế nhưng cô vẫn buon cuoi.

Nhóc con nghĩ rằng cô muốn bỏ cậu? Gì? Hiện giờ ta bò người, người còn không hạc hoá trong chớp mắt a? Hơn nữa, bao nhiêu năm nuôi ăn nuôi học như thế, hiện tại bỏ là bỏ thế nào?

Nghĩ vớ vẩn. Vì sư mà bỏ người thì người muốn đi đâu? Đi phá phong ấn à?- Trình Diệu Ví nhéo má Tư Tinh một cái thật mạnh.

Tư Tình ngây người, sau đó lắc đầu liên tục.

Vậy nên sau này, vi sư phải trói chặt người bên người hơn mới đúng. – Trình Diệu Ví bóp bóp má Từ

Tĩnh.

Tư Tỉnh đầu tiên là ngạc nhiên, kế đó, mặt cậu liền đỏ bừng lên, ngay cả nhìn Trình Diệu Vì cậu cũng không làm được.

Trình Diệu Vì cười cười. Đây mới là Tư Tỉnh mà cô biết này.

Trở về ngủ một giấc đi. Ngày mai có khi sẽ có người gây sự đáy. Trình Diệu Vì xoay người, trở về tiểu viên của mình.

Tư Tịnh mìm cười, ngoan ngoãn đi theo cô.

Ở một góc mà cả hai người không nhìn thấy, một người từ từ xuất hiện.

Sáng hôm sau, Trình Diệu Vĩ lại đúng giờ trình diện, theo sau cô là Tư Tỉnh. Vẻ mặt của cả hai hoàn toàn không có gì khác thường, lại càng khiến cho những người không ưa bọn họ khó chịu hơn.

Trình Diều Vi có thể nhìn ra được Bích chưởng môn có bất mãn với cô, nhưng dường như bất mãn đó cũng không lớn lắm. Hỏi ra mới biết, hôm qua khi Băng Tây tỉnh lại, Bích chưởng môn đã hỏi cô ta có chuyện gì, nhưng cô ta ngoài chửi rủa Tư Tỉnh thì cũng không nói ra được gì hữu ích. Thậm chí, cô ta còn vì nộ khí công tâm mà lại lăn ra ngất xỉu.

Từ mấy tháng trước, Bích chưởng môn đã cảm thấy Băng Tâm có vấn đề, càng ngày càng khó nói chuyện, nhưng vì lợi ích của lần tỷ thí lần này, y đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hiện tại tới mức này, y cũng biết bất thường này có phần nào liên quan tới Tư Tĩnh.

Mà hiện tại thì không đụng vào Từ Tĩnh được.

Cho nên bất mãn cái gì được.

Nhưng Bích chưởng môn không bất mãn không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không bắt mản Lúc mọi người đang theo dõi trận tỷ thí, một đề từ nội mòn đi tới chỗ Bích chưởng môn, nói khẽ vào tai y điều gì đó. Bích chưởng môn nhíu chặt mày, sau đó gât dau voi de tu kia.

Các trường lão và chưởng môn vốn đã chán việc ngồi theo dõi mấy đệ tử bên trong kết giới, nên hiện tại vừa phát hiện là có thể có chuyện, bọn họ liền lập tức ngồi thẳng lên nghe ngóng.

Đệ tử kia sau khi nhận lệnh từ Bích chưởng môn liền chạy đi, sau đó dẫn vào một người mà mọi người chẳng xa lạ gì – Lạc Lạc.

Trình Diệu Vị đảo mắt.

Quần què nữ chính. Huỷ linh cần rồi mà éo gì còn dai thiếp

Thế nào? Hiện tại muốn tố cáo tà củng Tư Tỉnh làm bảy hay là to cáo Tư Tỉnh là ma tộc?

Trình Diệu Vi cho rằng nữ chính vô cùng dễ đoán, và trong tình hình hiện tại, cũng chỉ có vấn đề đó là đáng để cho cô ta lết cái thân tàn đó tới đây.

Quả nhiên, cô ta đúng là dễ đoán thật.

Tối hôm qua, chính tại ta nghe được Tư Tỉnh thừa nhận mình là ma tộc.

Dường như thấy bấy nhiều chưa đủ, cô ta còn lấy ra một cái ngọc giản ghi hình, sau đó bóp vỡ để hình ảnh hiện lên.

Từng lời mà tối hôm qua hai người nói đều rơi vào tai những người ngồi ở đây, thêm vào đó là mấy hành động ám muội mà Trình Diệu Vi làm. Nhưng mọi người đều đồng loạt bỏ phần sau đi, chỉ chú ý vào trọng điểm.

Tư Tinh vậy mà lại là ma tộc.

Mà Trình Diệu Vì cũng biết điều đó. Hơn nữa còn biết từ khi cô nhận sáu, bảy năm trước.

Chứa chấp ma tộc, dụng túng ma tộc, đây là tội gì chu?

Ảnh mắt của tất cả mọi người đều đồ dồn vào Trình

Diệu Vi và Tư Tỉnh.

Ta vốn đã cảm thấy có vấn đề. – Bạch chưởng môn đứng dậy. – Trình Diệu Vi, người biết bao che cho ma tộc sẽ dẫn tới hậu quả gì không? Nhân tộc bao lâu nay vẫn luôn là kẻ thù của ma tộc, người hiện tại lại bao cho một ma tộc?

Trình Diệu Vi cười khẩy. Vẫn là lão giả này.

Bạch Vân trưởng lão, nói gì đi chứ?- Khinh Vân ngồi bên dưới kia cũng không nhịn được chen vào.

Bạch Vân, kia… những cải kia đều là bia đặt ngàn bậc thang của Thượng Thanh phải được? – Tạ chưởng môn có chút bối rối. đúng không? Ma tộc… làm sao có thể leo lên năm

Trận pháp trên năm ngàn bậc thang của Thượng

Thanh phải là dùng để chặn những người không có thiên phủ, còn có thể chặn lại ma tộc có ý đồ xâm nhập. Dù là đi, bò, bay hay đào đất, ma tộc cũng không thể nào vào bên trong Thượng Thanh phải được.

Khi đó cậu ta còn chưa thức tỉnh.- Mạc Quân lạnh giọng nói.

Ta chường môn im lặng. Ông chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, thế nên ông cũng không thể nói thêm, nhưng nếu đó là sự thực, vậy thì hiện tại Trình

Diệu Vì nhất định sẽ phải chịu phán xét của đám người này.

Dù có người vẫn còn phân vân, nhưng việc che giấu một ma tộc ở ngay dưới mi mắt của nhiều người như vậy nhất định sẽ biến Trình Diệu Vị thành đối tượng bị chỉ trích.

Bạch Vân trường lão, cô cũng nói một lời đi chứ? Phải đây. Hiện tại cô không phải là nên cho moi người một lời giải thích sao?

Giải thích cái gì? – Trình Diệu Vì nhướn mày.

Mọi người trố mắt nhìn cô bình thản ngồi đó. É? Lúc này cô không nên binh thần như vậy đâu? Không phải là cô nên cãi lại, sau đó xử lý con nhóc đang tố cáo đồ đệ cưng của cô như bình thường sao? Cô làm vậy là đang thừa nhận đấy.

Các người không phải cũng thấy rồi sao? – Trình Diệu Vì nhếch môi. – Thằng nhóc này thực sự là ma tộc, hơn nữa còn là ma tộc bị uy hiếp. Ngọc giản bất kỳ ý định phá hoại phong ấn nào, hơn nữa cũng cũng đã ghi lại rõ ràng, Tư Tỉnh hoàn toàn không có đã dự định sẽ chết. Chưa kể, một ma tộc ở kim đan kỳ, có thể làm được cái gì?

Cải di. Cãi hộ cái. Tầm này thì cãi lý các người cũng không thắng nổi ta.

Đó là lời cậu ta nói thôi, cô làm sao biết là có tin được hay không?- Một vài người vẫn còn cố chấp.

Cho tự nhiên lên kiểm tra. Nếu trên người cậu ta có một tia ma khí nào, cho các người giết luôn. – Trình

Diệu Vi xua tay.

Nhìn thái độ tự tin của cô, rất nhiều người bắt đầu dao động.

Hôm qua cô đã đeo một cái vòng cổ lên người cậu ta, biết đâu đó là để che giấu ma khí. – Khinh Vân vẫn không buông tha cơ hội dìm Trình Diệu Vi. không biết gì về pháp khi thi đứng to mồm

Trình Diệu Vì nhếch môi. – Cái vòng cổ kia là để bất k khi nào Tư Tỉnh nghĩ về việc phá hoại kết giới, nó sẽ siết cổ thắng nhóc tới chết thì thôi.

Mọi người: “.” Cô đây là con mẹ nó đã sớm biết!

Ngay cả pháp khí cũng đã luyện rồi, hiện tại còn ai nói gì được nữa hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play