Tô Hướng Vãn cũng không ở thành phố Z, hiện tại nàng đang đứng trong đại sảnh đãi tiệc của khách sạn lớn nhất thành phố Y. Phóng tầm mắt nhìn trong hội trường cả nam lẫn nữ đều đang mặc lễ phục dạ tiệc, trên người Hướng Vãn cũng đồng dạng là lễ phục dạ hội hoa lệ đoan trang.


"Đây là Nhan tổng, lần trước con đã gặp qua." Bắc Đường Lạc Anh đứng bên cạnh nàng, mà đối diện cũng là hai người phụ nữ. Một người thoạt nhìn thành thục mà phong tình vạn chủng, Tô Hướng Vãn đã từng gặp một lần, chính là người mà Nam Hướng Bắc gọi "dì Nhan", người kia trẻ hơn, thoạt nhìn trạc tuổi Nam Hướng Bắc.


"Xin chào, Nhan tổng." Bắt tay người nọ, Tô Hướng Vãn ngắn gọn mở lời, Nhan tổng kia rất hứng thú đánh giá nàng, tiếp theo nói với Bắc Đường Lạc Anh, "Con gái không ra trận, vậy mà lại đem con dâu đến ra mắt à?".


Bắc Đường Lạc Anh lạnh nhạt thản nhiên, "Con gái của tôi không được như con gái nhà cậu có tiền đồ như vậy."


"Dì Bắc Đường đùa con." Cô gái đứng ở bên cạnh Nhan tổng lên tiếng, lại mỉm cười, "Con có nghe mẹ kể con gái dì là phi công, đó là nghề nghiệp danh giá."


Cười nhẹ, không đợi Bắc Đường Lạc Anh lên tiếng tiếp, người phụ nữ trẻ tuổi đã dời tầm mắt sang Tô Hướng Vãn, chủ động vươn tay phải, "Xin chào, tôi là Diệp Nhược Thủy."


"Tô Hướng Vãn."


Hai người trạc tuổi nhau, lại có vẻ rất hứng thú với chuyện doanh thương nên rất nhanh liền cùng nhau tán gẫu.


"Người kia nhà cậu đâu rồi?" Thấy Hướng Vãn hòa nhập vào hoàn cảnh rất nhanh thì vô cùng hài lòng, Bắc Đường Lạc Anh xoay qua trò chuyện với bạn tốt.


"Từ sau khi Nhược Thủy lớn lên, có khi nào cậu thấy nàng* đến mấy sự kiện như thế này?" Nhan tổng nhẹ lắc đầu, trong thanh âm lại tràn đầy cưng chiều, "Nàng a, chẳng khác gì con nít."


"Nói cũng phải."


* Trong bản gốc dùng chữ là chỉ "cô ấy, nàng", vậy người bạn đời của dì Nhan là phụ nữ.


---


Nam Hướng Bắc ở bệnh viện cùng bà Tô suốt một đêm, ngày hôm sau xác nhận bà thật sự không có việc gì mới cùng hai ông bà về nhà.


"Được rồi, cô mau về đi." Vừa về đến nhà, bà Tô lập tức đổi thái độ nói với Nam Hướng Bắc, "Mau lên máy bay của cô đi."


"Hơ." Hơi xấu hổ, Nam Hướng Bắc lại lấy tay cào tóc, "Vậy...vậy bác ở nhà nghỉ ngơi."


"Ừ." Bà Tô thờ ơ đáp, thấy cô đứng dậy, lại nói, "Lần sau đến không cần mua mấy đồ này nữa, trong nhà không thiếu."


Giật mình, Nam Hướng Bắc dừng bước, chần chờ một lúc, thấy bà nghiêm túc nhìn mình mới vội vàng gật đầu, "Vâng."


Từ thành phố S trở lại thành phố Z, sau khi xuống máy bay Hướng Bắc liền bị gọi đi họp kiểm điểm, còn bị trừ lương. Cô chỉ báo cáo cô ở thành phố S có sự cố đột xuất làm mình không kịp đến sân bay, nhưng không nói "sự cố đột xuất" là gì.


---


"Cho nên em là vì đưa mẹ của cô ấy đi bệnh viện mà trễ giờ bay? Cả đêm ở bên đó chăm sóc bà ấy?" Chuyện Nam Hướng Bắc trễ giờ ra sân bay Từ Nhiêu cũng biết, tuy rằng hôm nay là ngày nghỉ cũng vẫn chạy tới công ty tìm Hướng Bắc. Kết quả khi nghe được lý do lập tức ngây ngẩn cả người.


"Vâng." Nam Hướng Bắc gật đầu, hai tay tựa vào lan can, mắt nhìn xa xăm, "Cũng không thể bỏ lại bác gái mà đi về, em không làm vậy được."


"Còn Hướng Vãn đâu?" Từ Nhiêu nhíu mi, "Cô ấy không biết chuyện này?"


"Cô ấy..." Nam Hướng Bắc cười khổ, khẽ lắc đầu, cũng không nói gì.


"Tôi nói đầu óc em cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?" Từ Nhiêu đột nhiên lên giọng, nắm lấy áo Nam Hướng Bắc, "Cả ngày buồn bã như vậy thì người ta sẽ để ý em hả? Hả? Mẹ người ta té bị thương người ta cũng không gấp thì em vội vàng cái gì?"


"Cô ấy không biết mà." Hướng Bắc theo bản năng vẫn vì Hướng Vãn mà giải thích, cô cau mày, "Thấy hai bác có vẻ cũng không định cho cô ấy biết."


"Em là vì lấy lòng cha mẹ nàng mà phạm vào loại sai lầm này!" Tay Từ Nhiêu nắm áo Hướng Bắc càng dùng sức, "Say rượu, rồi còn trễ giờ cất cánh, Hướng Bắc à Hướng Bắc, em định phá hủy sự nghiệp của mình theo cách này sao?"


"Em......" Há miệng thở dốc, muốn tự biện hộ cho chính mình, nhưng nhìn ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Từ Nhiêu, Nam Hướng Bắc đột nhiên không còn sức nói chuyện.


"Trở về nói chuyện với cô ấy cho rõ ràng, còn không thì chia tay đi, hoặc là dẹp mấy chuyện rối rắm này qua một bên, em thế này bết bát quá rồi!" Thả tay áo, Từ Nhiêu vừa nói vừa vuốt lại nếp áo bị nắm nhăn cho Hướng Bắc, "Đi về ngủ đi."


"Vâng." Ủ rũ đáp một câu, Hướng Bắc lê bước chân có chút nặng nề rời đi, trong đầu lặp đi lặp lại lời Từ Nhiêu nói, hoặc là chia tay, hoặc là dẹp bỏ những chuyện rối rắm này.


Về đến nhà, Tô Hướng Vãn không có ở nhà, Tô Lâm đang cùng Tiểu Tích xem phim hoạt hình, thấy cô trở về, ôn nhu hỏi, "Tối hôm qua em không về, có chuyện gì sao?"


Kinh ngạc nhìn người phụ nữ ngồi xe lăn mang nét nhu hòa, trong mắt Hướng Bắc lóe lên chút phức tạp, rất nhanh lại nở nụ cười, "Không có gì, có chút sự cố."


"Ra vậy." Tô Lâm gật đầu, tiếp theo lại nhìn cô một cái, "Hướng Vãn ngày hôm qua cũng không về, là mẹ của em gọi đi ra ngoài."


Nam Hướng Bắc lại ngẩn ra.


"Em ấy gần đây bận bịu suốt, bất quá đều là em ấy thích, nên cũng không quan trọng lắm." Tô Lâm mỉm cười, "Em cũng bề bộn nhiều việc, phải chú ý nghỉ ngơi."


"Tối hôm qua chị ấy bị mẹ em gọi đi sao?" Qua vài giây Nam Hướng Bắc mới mở miệng hỏi.


"Ừ." Tô Lâm cười nhẹ, "Sáng hôm qua em vừa đi sân bay không lâu thì em ấy cũng đi."


Nam Hướng Bắc nhất thời không nói gì, ngơ ngác đứng mất một lúc. Quay đầu nhìn Tô Lâm, thấy chị ấy đang cười dịu dàng với mình, ánh mắt cô đột ngột thoáng chút hoảng hốt.


"Bắc Bắc!" Tiểu loli nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh Tô Lâm nhịn không được kêu lên. Cô bé vốn nghĩ về đến nhà thì Bắc Bắc nhất định sẽ đến ôm mình một cái, kết quả thế mà lại nói chuyện suốt với dì Hai. Bắc Bắc thật sự rất đáng ghét!


Tức giận nghĩ như vậy, bước chân lại chạy nhanh đến Nam Hướng Bắc, bé con lập tức ôm lấy chân của cô, "Bắc Bắc thật hư!"


"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc có chút không rõ, nhưng vẫn khom người ôm lấy bé con, nở nụ cười xán lạn, "Tiểu Tích."


"Bắc Bắc hư lắm, Bắc Bắc không chơi với con nữa!" Thuận thế để cô ôm lấy, đợi được bồng lên ngang với Hướng Bắc, tiểu loli mới hờn dỗi lấy tay nhéo hai má cô, nhưng không có dùng sức, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Con không để ý Bắc Bắc nữa!"


Úi, edit đến đây thì list nhạc bật bài Côn trùng bay (Chong er fei), bài hát Hướng Bắc từng hát ru tiểu Tích. https://www.youtube.com/watch?v=Eq59mjl9L18


Tâm tình lập tức tốt lên không ít, Nam Hướng Bắc ôm thật chặt bé con, lông mày cong lên, "Là lỗi của Bắc Bắc, thực xin lỗi Tiểu Tích. Con muốn đi đâu chơi Bắc Bắc sẽ dắt con đi nha."


"Hừ!" Rất cá tính xoay mặt qua một bên, tay thả lỏng rồi chuyển qua câu lấy cổ Hướng Bắc, Tô Vị Tích vẫn bĩu môi, trong mắt ánh lên vui sướng, "Con muốn đi chơi xe điện."


"Xe điện?" Nam Hướng Bắc ngẩn người, "Xe điện nào cơ?"


"Là trò chơi trong công viên, có một khu đất rộng cho thuê loại xe điện đó, cho trẻ con ngồi vào chạy chơi." Không đợi Tô Vị Tích mở miệng, Tô Lâm liền giải thích, biểu tình có chút áy náy, "Hôm trước đưa Tiểu Tích đi công viên vẽ hoa cỏ, con bé tựa hồ rất thích thú, nhưng có lẽ là vì chị như vậy nên con bé không dám nói muốn chơi."


"Thì ra là thế." Nam Hướng Bắc gật gật đầu, bắt gặp ánh mắt Tô Lâm có vẻ mất mát, cô muốn mở miệng an ủi chị vài câu lại không biết nói cái gì cho phải, há miệng ra lại thôi, trông cả người có vẻ ngốc ngếch.


"Nếu em muốn đưa Tiểu Tích đi chơi thì đi đi." Chỉ liếc nhìn mặt Hướng Bắc một cái cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, Tô Lâm mở miệng nói, "Giờ này công viên còn cho thuê xe đó."


"Dạ..." Nhíu mày, Nam Hướng Bắc hơi chần chừ, "Còn chị..."


"Chị ở nhà chờ các em." Tô Lâm đưa tay vén sợi tóc, lại lộ ra nụ cười thản nhiên cùng ôn nhu, "Chú ý an toàn."


"Vậy được rồi." Gật đầu, Nam Hướng Bắc ôm Tô Vị Tích định đi, bé con được bồng trong lòng bỗng nhiên thì thầm với cô, "Bắc Bắc, cho con xuống một chút nha."


"Hửm? Được." Tuy rằng không rõ cô bé muốn làm gì, Hướng Bắc vẫn buông Tiểu Tích xuống, tiếp theo nhìn bé con chạy lon ton đến bên người Tô Lâm, ngưỡng đầu nói với Tô Lâm, "Dì Hai, Tiểu Tích đi chơi sẽ mua đồ ăn về cho dì nha."


Bật cười nhẹ, Tô Lâm vươn tay xoa đầu bé con, dịu dàng nói, "Ừ, dì Hai chờ con mang đồ ăn về nghen."


"Dạ!"


Từ trong nhà đi ra, thấy hơi mệt nên Hướng Bắc không dám lái xe, cô nắm tay Tô Vị Tích chậm rãi tản bộ trên đường.


"Bắc Bắc mệt lắm hả?" Bé con thông minh lại mẫn cảm dễ dàng nhận ra người bên cạnh mệt mỏi, cất giọng lanh lảnh, "Hay là mình mua đồ ăn cho dì Hai thôi rồi về nha?"


"Con không muốn chơi xe điện nữa à?" Nam Hướng Bắc cười cười.


"Mami nói Bắc Bắc mệt lắm, không được vòi Bắc Bắc." Bé con nhu thuận nhanh nhảu đáp, "Có Bắc Bắc bên cạnh chơi với Tiểu Tích là tốt rồi, không ngồi xe điện cũng được."


"Là vậy à." Nghe Tô Vị Tích nói, Nam Hướng Bắc lóe lên một ý nghĩ, vẻ lo âu trong lòng xua tan không ít. Cô khom người bế bé con lên, nghĩ sắp đến cuối tuần rồi liền đi thẳng đến một cửa hàng đồ chơi gần đó, "Đi nào, đi mua xe điện cho tiểu Tích nào."


---


Loại xe điện này cho trẻ em hiện tại rất tiên tiến, trẻ con có thể ngồi tự lái lại còn trang bị thêm điều khiển từ xa, người lớn có thể dùng điều khiển từ xa điều khiển xe, tránh cho trẻ con thao tác chưa thành thạo có thể xảy ra tai nạn. Mẫu mã lại đa dạng, có cả mẫu bắt chước BMW, Mercedes-Benz, và các mẫu xe khác, đừng nói Tô Vị Tích đi vào liền mở to hai mắt mặt mày sáng rỡ, ngay cả Nam Hướng Bắc cũng khá là kinh ngạc.


Xe đồ chơi cô có trước đây đều trông rất xấu và thô.


Hai người rất nhanh đã chọn được một chiếc, đặt cửa hàng giao xe đến tận nhà. Lúc từ cửa hàng đi ra, cách lúc ra khỏi nhà cũng mới hơn nửa tiếng, Nam Hướng Bắc ngáp một cái nói, "Chúng ta đi mua đồ cho dì Hai nào."


"Dạ!" Tô Vị Tích gật đầu thật hăng hái, nghĩ một chút, lỏng đôi tay đang ôm cổ Hướng Bắc, "Bắc Bắc, để con tự đi là được rồi."


Bắc Bắc nhà mình đều mệt đến ngáp ngắn ngáp dài, không thể để Bắc Bắc bồng mình nữa.


Nam Hướng Bắc nghe lời buông bé con xuống, một lớn một nhỏ nắm tay nhau, cứ như vậy chầm chậm đi bộ về nhà. Đèn đường hắt lên hai người tạo thành cái bóng đổ dài, gió đêm cũng trở nên nhu hòa không ít.


---


"Cái người ngốc nghếch kia lại đem Tiểu Tích đi đâu rồi à chị?" Lúc Tô Hướng Vãn trở về, phát hiện trong nhà chỉ có một mình Tô Lâm, nhịn không được mở miệng hỏi.


"Chắc là đi công viên rồi." Tô Lâm nhìn Hướng Vãn nâng tay xoa huyệt thái dương tựa như mệt rã rời, vốn định nói cho nàng biết tối qua Nam Hướng Bắc không về. Nhưng chần chờ một lúc cũng không có nhiều lời, "Hai người các em cũng đã vài ngày không có nói chuyện đàng hoàng rồi, em nên ở cạnh Tiểu Bắc nhiều một chút."


"Đúng là đã mấy ngày." Tô Hướng Vãn bất đắc dĩ cười cười, "Không có cách nào, nếu không cùng lịch bay với nhau thì thời gian quả thật rất khó thu xếp."


"Em ấy kỳ thực là người rất dễ bất an." Tô Lâm lăn xe đến trước mặt Tô Hướng Vãn, giọng nói vẫn ôn nhu như trước, trong thanh âm lại mang theo một quyết định: "Hướng Vãn, em đừng tự tin quá, em nên ở cạnh nhiều hơn, an ủi em ấy đi."


Nhíu đôi mi mảnh, Tô Hướng Vãn cúi đầu nhìn thẳng chị gái đang ngẩng đầu nhìn mình, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play