Đêm đã khuya, Tô Hướng Vãn che miệng ngáp một cái, nàng nâng tay xoa xoa mắt, thả lỏng thân mình dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi chốc lát, rồi lại ngồi thẳng dậy tiếp tục lật xem tài liệu trên bàn.


Cửa phòng bị gõ, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lâm trên xe lăn, trong tay còn bưng ly này chén nọ, không khỏi sửng sốt, "Chị sao còn chưa ngủ?"


Tô Lâm tiến đến trước mặt Tô Hướng Vãn, đặt ly trên tay xuống bàn, bên trong là sữa ấm, "Em cũng đã ngủ đâu."


"Em còn có tài liệu cần xử lý." Tô Hướng Vãn vừa nói vừa cầm bút đánh dấu vài chỗ trên tài liệu, "Khuya rồi, chị đi ngủ sớm một chút đi."


Tô Lâm ở một bên mặc kệ không lên tiếng, cô nhìn nàng một hồi lâu mới khe khẽ thở dài, "Em hiện tại vừa phải xử lý tài liệu, vừa đi làm ở công ty, làm sao chịu nổi?"


Tô Lâm cũng là gần đây thấy Hướng Vãn bận rộn như vậy mới biết được, thì ra nàng ngoài việc làm tiếp viên hàng không của Vân Phi, còn giúp mẹ Nam Hướng Bắc xử lý sự vụ ở công ty. Nếu Nam Hướng Bắc trở về, vì để Hướng Bắc đi ngủ sớm một chút, nàng sẽ cố gắng về phòng với cô. Còn khi Nam Hướng Bắc không ở nhà, nàng sẽ chong đèn xử lý các loại công việc đến nửa đêm.


"Vẫn tốt." Lật qua một tờ, mi hơi nhíu lại, Tô Hướng Vãn chăm chú nhìn một lúc lại viết vài chữ trên giấy, sau mới khép lại giấy tờ, một lần nữa ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười, "Yên tâm đi."


"Không nghĩ tới chuyện từ chức sao?" Tô Lâm nhìn nàng, trong mắt lộ ra lo lắng, "Em hiện tại coi như là làm một lúc hai công tác, sức khỏe làm sao chịu được... Không bằng nghỉ việc ở hàng không đi, chuyên tâm làm việc cho mẹ Tiểu Bắc."


Tô Hướng Vãn tựa hồ khựng lại một chút, tiếp theo hạ mi mắt, trầm mặc một lúc mới nói, "Em cũng có nghĩ tới việc này, nhưng mà Từ Tâm là vì muốn làm việc chung chỗ với em mới từ bộ đội chuyển đến công ty, em chỉ muốn cùng em ấy bay cùng nhau một thời gian nữa mới từ chức."


Phía Hàng không Vân Phi đối với Nam Hướng Bắc khá coi trọng, rõ ràng trong khoảng thời gian này Nam Hướng Bắc bận rộn không ít, bay ngắn lẫn viễn trình đều được sắp xếp đủ loại, để cô hợp tác qua một lượt với tất cả cơ trưởng của hãng. Mà bên phía Hướng Vãn, Bắc Đường Lạc Anh giao cho mình sự vụ cũng ngày một nhiều, thế cho nên thậm chí nàng còn không rảnh đi lo lắng chuyện ở Vân Phi nữa.
Kỳ thật nếu Lí Hàng không nể mặt mũi Nam gia Bắc gia, nhân viên như nàng chắc đã sớm bị sa thải rồi? Trong công ty người ta ở sau lưng cũng không biết đã bàn tán nàng thành cái dạng gì.


Nàng đương nhiên có nghĩ tới từ chức, Bắc Đường Lạc Anh có vẻ cũng có ý tứ này, nhưng mà Hướng Vãn nghĩ nàng cùng Nam Hướng Bắc bay cùng nhau không được mấy lần, mà giờ phải ra đi như vậy vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Cho nên Hướng Vãn vẫn nghĩ chờ chuyện tình của tập đoàn bên này ổn định một chút, nàng sẽ tính cách điều ban đến cùng đội bay với Nam Hướng Bắc, bay chung thêm vài lần cho thỏa lòng. Đến lúc đó xin nghỉ cũng sẽ không còn nuối tiếc.


"Ra là vậy..." Tô Lâm lộ ra vẻ đã hiểu, lại trầm ngâm trong chốc lát, "Em ấy mà biết mỗi ngày em đều bận bịu như thế này, nhất định sẽ càng thương em."


"Nhất định không thể để cho em ấy biết." Tô Hướng Vãn vẻ mặt rất nghiêm trang, như đang nói tới chuyện gì quan trọng, trong giọng nói lại mang theo ngọt ngào tự nhiên, "Cái người kia, săn sóc đến đòi mạng, hận không thể đem giấu em đi mà bảo hộ. Em ấy mà biết mẹ em ấy an bài em làm nhiều chuyện như vậy, thế nào cũng sẽ rối rắm áy náy."


Nàng làm nhiều thế này chính là để cho Nam Hướng Bắc có thể an tâm đi làm việc mình thích, nếu để lộ ra làm em ấy khó xử, vậy đâu còn ý nghĩa gì nữa.


"Ừ." Tô Lâm nhìn nàng thật lâu, nhẹ gật đầu, lại nói chuyện khác, "Bất quá em cũng nên nói chuyện với em ấy rõ ràng. Giống ngày hôm đó, em rõ ràng là đi xã giao với khách hàng, nói thẳng thì tốt rồi, sao lại bảo cái gì mà đưa chị với Tiểu Tích đi công viên vẽ hoa cỏ, không sợ em ấy hiểu lầm sao?"


Tô Hướng Vãn đứng dậy tính đem tài liệu đã phê duyệt xong cất vào giỏ, chuẩn bị ngày mai đưa cho Bắc Đường Lạc Anh, nghe được lời Tô Lâm nói, động tác dừng một chút rồi bật cười, "Sẽ không đâu, nếu thực em ấy hiểu lầm thì còn tích cực giúp em khuyên chị dọn qua đây như vậy làm gì? Em ấy chính là một cô ngốc, nếu để em ấy biết em đi xã giao mới là làm em ấy nổi giận, Nam Hướng Bắc ghét nhất là những chuyện xã giao tiệc rượu này nọ."


Thừa dịp Nam Hướng Bắc không ở nhà, Hướng Vãn đã cùng Tô Lâm nói rõ ràng mọi chuyện. Nay đối mặt với chị của mình, trong lòng nàng chỉ còn lại một chút áy náy cùng đau lòng, chỉ nghĩ làm sao sau này chăm sóc tốt cho Tô Lâm, cho đến khi nào Tô Lâm gặp được một người chân chính có thể làm bạn với chị vượt qua cả đời mới thôi.


Nghe nàng nói vậy, Tô Lâm cũng không nói thêm gì, gật gật đầu, "Chị trở về phòng, lâu rồi mới có ngày em xong việc sớm, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."


"Được." Tô Hướng Vãn lên tiếng, cất tài liệu vào giỏ, "Chị ngủ ngon."


"Ngủ ngon." Tô Lâm ngồi xe lăn tiến ra cửa, nhịn không được quay đầu nhìn em ấy một cái, Tô Hướng Vãn cũng không có nhìn cô, đang mở máy tính.


Trong lòng Tô Lâm âm thầm hít hai tiếng, trở về phòng mình. Nhiều năm không gặp, cô em gái này của cô ở phương diện tình cảm vẫn trì độn như thế. Ngay cả cô cũng phát hiện ra Nam Hướng Bắc có để ý, nhưng Hướng Vãn lại không biết.


Cũng giống như vậy, có lẽ Hướng Vãn thật sự tin tưởng chị gái đối mặt với nàng đã có thể nói chuyện thản nhiên được rồi, nên lúc nàng ngọt ngào kể về Nam Hướng Bắc lại không nghĩ rằng Tô Lâm thực sự vẫn chưa hoàn toàn buông được, rằng Tô Lâm cũng có khổ sở của riêng mình.


---
"Hướng Bắc." Lúc máy bay hạ cánh ở thành phố Z, sau khi tổng kết xong, Nam Hướng Bắc đang định về nhà thì nghe một người gọi lại.


"Thầy Lư". Nam Hướng Bắc xoay người, nhìn thấy người đi tới, có chút không rõ.


"Ôi trời, kết thúc huấn luyện rồi còn gọi tôi thầy Lư cái gì?" Thầy Lư vừa nói vừa thuận thế vỗ vỗ bả vai của cô, "Có thời gian nói chuyện chút không?"


"Vâng, có." Nam Hướng Bắc gật gật đầu, đi theo thầy đến một nơi yên tĩnh.


"Công ty thực sự rất coi trọng em." Thầy Lư tươi cười nói, "Các cơ trưởng từng hợp tác với em cũng đối với em rất hài lòng, tôi đoán không bao lâu nữa em sẽ được thông báo tham gia thi thăng chức cơ phó thứ nhất."


"Ôi chao? Nhanh vậy sao ạ?" Nam Hướng Bắc có chút kinh ngạc, bởi vì từ cơ phó thứ hai lên cơ phó thứ nhất cũng là một quá trình cần thời gian. Cô vừa mới thăng bậc không lâu, số giờ bay còn chưa tích đủ.


"Đúng là có chút nhanh." Thầy Lư cười ha ha, "Tôi năm đó cũng không nhanh bằng em."


Hạ mi mắt, Hướng Bắc không rành ứng phó loại chuyện như thế này, cô chỉ biết cười cười phụ họa, cũng không có nói gì.


"Kỳ thật cũng không có gì đâu, chỉ sợ em bị áp lực quá lớn thôi." Thầy Lư bỗng nhiên nghiêm túc nhìn cô, "Tôi nghe nói em thường xuyên đi uống rượu?"


Mặt khựng lại, Nam Hướng Bắc có hơi không dám nhìn vào mắt thầy ấy.


"Em cũng thường đọc tin tức đó, làm nghề này áp lực quả thật không nhỏ, đều cần phải tìm cách giải tỏa, nhưng mà phải tìm cho đúng cách." Thầy Lư bắt đầu nói vào vấn đề, "Đối với một phi công mà nói, say rượu là tuyệt đối cấm kỵ. Không có một thân thể khỏe mạnh thì làm sao lái máy bay? Không có một cái đầu thanh tỉnh, hành khách làm sao dám đem tính mạng của mình giao vào tay em đây?"


Bị thầy nói như vậy, Nam Hướng Bắc nhất thời xấu hổ, gật gật đầu, "Em hiểu được."


"Hiểu là tốt rồi." Thấy cô như thế, thầy Lư lộ ra vẻ mặt hài lòng, lại vỗ vai cô, "Em xem A Nhiêu kia thời tuổi trẻ cũng thực liều mạng, bất quá trạng thái tâm lý thoạt nhìn vẫn rất tốt, em có thể hỏi thăm kinh nghiệm của cô ấy, làm thế nào để giải tỏa áp lực tinh thần."


Khóe miệng run rẩy, Nam Hướng Bắc đành gật đầu, trong lòng nhịn không được rủa xả một câu, cô mới không cần đi tìm phụ nữ chơi đùa tình một đêm đâu. Ai oán qua đi, lòng cô lại nhói lên, bởi vì cô nhớ Hướng Vãn.


"Được rồi, cũng không còn chuyện gì..." Thầy Lư cũng không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, chính là thấy sắc mặt Hướng Bắc bỗng nhợt nhạt, còn tưởng rằng cô quá mệt mỏi, "Em về nghỉ ngơi đi."


"Vâng."


Chào tạm biệt thầy Lư xong, Nam Hướng Bắc trở về bãi đỗ lấy xe. Cô lái về nhà, trong nhà không một bóng người.


Hôm nay cũng không phải cuối tuần, cho nên Tô Vị Tích lúc này khẳng định là ở nhà trẻ, về phần Tô Lâm cùng Tô Hướng Vãn... Cô không muốn nghĩ nhiều như vậy, tắm rửa một cái xong liền ngã vào giường kéo chăn phủ qua đầu, rất nhanh liền ngủ.


Lúc Tô Hướng Vãn từ ngoài trở về, phát hiện Nam Hướng Bắc đã ngủ say, nàng không có đánh thức cô. Hướng Vãn chỉnh sửa lại chăn cho cô, dù sao phủ chăn lên mặt ngủ như vậy không tốt cho sức khỏe. Dịu dàng hôn một cái lên mặt Nam Hướng Bắc xong, nàng mới cầm tài liệu nhẹ chân rời phòng ngủ đến thư phòng.


Có lẽ là do quá mệt mỏi, cả thân lẫn tâm đều mệt, Nam Hướng Bắc không có cảm giác gì ngủ thẳng đến sáng hôm. Khi cô tỉnh lại sắc trời còn chưa sáng hẳn, Tô Hướng Vãn nằm ở bên cạnh cô ngủ rất sâu. Cô đứng dậy tắm rửa thay đồng phục, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà lại vội vàng chạy tới sân bay.


Đợi đến lúc Tô Hướng Vãn tỉnh dậy thì trên giường đã chỉ còn một mình nàng.


Từ phòng ngủ đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bữa sáng tươm tất trên bàn ăn, Hướng Vãn thở dài. Nghĩ đến ngày hôm qua vậy mà không nói được với em ấy câu nào, trong lòng khó ngăn được có chút buồn bực, lại không biết phải làm sao.


Có lẽ chờ mọi chuyện đi vào quỹ đạo, Nam Hướng Bắc thăng chức, nàng cũng sẽ thích ứng được cuộc sống bận rộn của hai bên, hẳn là sẽ có nhiều thời gian hơn.


"Hướng Vãn." Tô Lâm trong phòng đi ra, nhìn thấy nàng đứng ở bên cạnh bàn nhìn bữa sáng đến bần thần, nhẹ kêu một tiếng.


Từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, Tô Hướng Vãn múc cho chị và Tô Vị Tích bát cháo mà Nam Hướng Bắc đã nấu, xong mới ngồi xuống, "Ăn sáng đi."


"Ừ." Tô Lâm gật đầu. Tô Vị Tích thì lại mếu máo, có chút không vui, "Bắc Bắc đâu?"


Mày cau lại, Tô Hướng Vãn nhìn bé con, biểu tình có chút nghiêm khắc, "Không phải nói với con rồi sao? Bắc Bắc đi làm rất mệt rồi, không được vòi Bắc Bắc chơi với con hoài."


Cái miệng nhỏ nhắn mếu lên, Tô Vị Tích ngồi xuống cạnh bàn, ngoan ngoãn cầm muỗng xúc cơm, trên mặt vẫn rầu rĩ không vui.


Bắc Bắc đã lâu không có đưa mình đi chơi, trước kia không có như vậy đâu... Rõ ràng trước kia trở về nhà đều ôm mình một cái, hiện tại cái gì cũng không.


Nghĩ nghĩ, nước mắt lập tức chảy ra, Tô Vị Tích hít hít cái mũi, ngẩng đầu nhìn Tô Hướng Vãn, "Mami ơi, có phải Bắc Bắc với dì nào đó ở bên ngoài có em bé khác rồi nên không cần Tiểu Tích nữa phải không?"


Tiểu Ny mấy ngày hôm trước cũng khóc với cô bé nói rằng ba của bạn ấy đã cùng với dì mà ba hôn sinh ra một em trai, cho nên không còn cần bạn nữa.


Bắc Bắc có phải cũng giống như vậy hay không, cho nên không thèm ôm mình một cái nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play