Blackobs: mình đã bỏ bê lâu quá, thật tốt là có một bạn đọc vừa ngỏ ý edit phụ mình, và sau khi trò chuyện, mình đã đồng ý. Từ chương này Riley sẽ edit.
Đến Riley: cảm ơn em.
Đến các bạn đọc: cảm ơn các bạn thời gian qua vẫn đọc và comment cho truyện, mong tụi mình và các nhân vật sẽ gặp nhau thường xuyên trở lại. ; )




/----------Đây là phân cách vào truyện----------------------------------------------/



Phát hiện phản ứng lạ thường của người ngồi xe lăn, Nam Hướng Bắc cúi đầu nhìn Tô Vị Tích, không rõ là có chuyện gì nhưng cô vẫn nắm tay bé con đi đến tươi cười chào nàng, "Thật trùng hợp".


"Ừ, thật trùng hợp". Người phụ nữ lúc này mới thu hồi tầm mắt, nở nụ cười yếu ớt.


"À, cái này trả lại cho chị". Nam Hướng Bắc lấy ra một hạt châu từ trong túi, đưa tới trước mặt nàng, "Hồi sáng em còn suy nghĩ không biết làm sao trả lại cho chị".


Bờ mi run rẩy, người phụ nữ nhìn chằm chằm hạt châu đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Nam Hướng Bắc, lúc sau nàng ngẩng đầu nói, "Nếu em không chê, hãy giữ lấy đi".


"Sao ạ?". Nam Hướng Bắc không nghĩ tới đối phương lại nói như vậy, cô kinh ngạc hỏi, "Không phải nó rất quan trọng với chị sao?".


Người phụ nữ không đáp lời, trái lại nhìn bé con nãy giờ vẫn ngoan ngoãn nắm tay Nam Hướng Bắc, "Đây là...?".


"Là con gái em". Nam Hướng Bắc nhe răng cười, cười đến rạng ngời, Tô Vị Tích cũng híp mắt cười nắm chặt tay cô.


Người phụ nữ có chút thất thần, "Con gái...của em sao...". Nàng thấp giọng thì thào, bàn tay bấu chặt tay vịn xe lăn, hơi cắn môi vài giây lại nhìn sang Tô Vị Tích, "Không ngờ em có con gái lớn vậy, chị thấy em còn trẻ thế mà".


"Haha......". Nam Hướng Bắc bật cười, vươn tay ra trước mặt nàng, "Còn chưa có tự giới thiệu, em là Nam Hướng Bắc".


Người phụ nữ cũng đưa tay ra bắt tay cô, nhẹ nhàng nói, "Chị tên là Lâm Tô...Còn con gái em thì sao, tên là gì?".


"À, Tiểu Tích, nói cho dì nghe con tên gì đi nào". Nam Hướng Bắc cúi đầu nói với Tô Vị Tích. Bé con ngẩng cái đầu nhỏ nhìn dì xinh đẹp ngồi xe lăn trước mặt, lễ phép nói, "Con chào dì, con tên là Tô Vị Tích".


"Chào con". Lâm Tô vươn tay tới Tô Vị Tích, ánh mắt ôn hoà, "Dì có thể gọi con là Tiểu Tích không?".


"Dạ có thể ạ". Bé con ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt nhỏ tò mò nhìn chiếc xe lăn, do dự nhưng không nói thêm gì nữa, trong lòng nó cảm thấy dì xinh đẹp thật đáng thương.


Lâm Tô lại nở nụ cười, yêu thương nhìn Tô Vị Tích, một hồi sau ngẩng lên nói với Nam Hướng Bắc, "Đây là phòng tranh của chị, sau này em thường xuyên dẫn bé con đến chơi nhé".


"Woa, phòng trưng bày tranh của chị?" Nam Hướng Bắc nghe vậy quay đầu nhìn gallery phía sau lưng Lâm Tô, "Chị là hoạ sĩ sao?".


"Ừ, coi là vậy đi". Lâm Tô nói xong, lại thấy Tô Vị Tích niễng đầu tựa hồ rất muốn nhìn xem bên trong, nàng nhịn không được mở miệng hỏi, "Tiểu Tích, con muốn vào xem một chút không?".


Tô Vị Tích nghe vậy lập tức ngẩng đầu chờ mong nhìn Nam Hướng Bắc. Nam Hướng Bắc nhẹ mỉm cười, xoa đầu nó, "Hôm nay vốn là dẫn con đi chơi mà, con muốn làm sao cũng đều có thể nha".


Dứt lời Nam Hướng Bắc ôm bé con lên, nói với Lâm Tô, "Liệu có phiền toái gì chị không? Nếu có làm phiền...".


"Không phiền toái, dù sao bây giờ chị cũng không có việc gì". Lâm Tô không đợi cô nói hết đã cắt ngang, nhìn đứa nhỏ trong lòng Nam Hướng Bắc, ánh mắt chợt loé qua chút ảm đạm, nàng xoay người chuyển động xe lăn đi vào phòng tranh.


Đó là một nơi được trang hoàng khá đặc biệt, tuy mặt tiền phòng tranh không tính là quá lớn nhưng đi vào liền cảm nhận được phong cách rất tinh tế. Nam Hướng Bắc vốn không am hiểu về nghệ thuật, thế mà khi vừa nhìn thấy cũng phải bật lên xuýt xoa: "Thật là lợi hại". Tiểu loli cũng không giấu được hưng phấn, thường thường liếc nhìn người ngồi trên xe lăn, ánh mắt hoàn toàn sùng bái.


Nam Hướng Bắc không để ý đến biểu tình và cảm xúc của Tô Vị Tích dành cho Lâm Tô lúc này, vì cô đang bị thu hút bởi một bức hoạ treo ở góc tối bên trong.


Đó là một bức họa đơn giản rất thường gặp, trong tranh là một cô gái ước chừng mười bảy mười tám, ngồi ở trước bàn học đang viết cái gì đó, nàng mặc áo choàng, sườn mặt bị làn tóc dài rũ xuống che đi một phần. Nàng hẳn là đang ở trong phòng ngủ, kế bên bàn học có thể nhìn thấy một góc giường, trên tường đối diện bàn học có một khung cửa sổ, ngoài cửa sổ có một cây đại thụ, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu vào phòng để lại bóng nắng loang lổ.


Không hiểu sao bức hoạ hết sức bình thường này lại có thể hấp dẫn Nam Hướng Bắc đến vậy. Cô cứ đứng đó ngắm mãi, bất giác nghĩ đến Tô Hướng Vãn. Có mấy lần cô nhìn nàng lật xem văn kiện, dáng điệu nàng chuyên chú thập phần tương tự cô gái trong tranh.


"Em rất thích bức họa này?". Lâm Tô mở miệng đánh gãy trầm tư của cô.


"Vâng". Nam Hướng Bắc gật gật đầu, tầm mắt không rời bức họa kia, trong đầu vẫn tràn ngập hình ảnh Tô Hướng Vãn, khoé môi cô không khỏi câu lên một nét cười, "Nó gợi em nhớ đến một người rất đẹp, rất tốt".


"Vậy sao?". Lâm Tô nhẹ giọng nói xong, liền như vậy ngồi trên xe lăn ngửa đầu nhìn bức tranh, nhìn mãi, ánh mắt dần mê man, cũng không biết hồi tưởng cái gì.


"Dì ơi...". Tô Vị Tích đột nhiên kêu nàng một tiếng, Lâm Tô hơi sửng sốt, nhìn qua bé con đang kéo kéo góc áo vẻ mặt thấp thỏm, "Sao vậy con?".


"Đây đều là dì vẽ hết sao?".


"Đúng rồi". Lâm Tô nhẹ nhàng trả lời.


"Vậy dì có thể dạy Tiểu Tích vẽ được không?". Tô Vị Tích mở to đôi mắt đen láy nhìn nàng, "Dì vẽ thật là lợi hại, Tiểu Tích cũng muốn lợi hại như dì".


"Tiểu Tích...". Không nghĩ tới con bé lại nói thế, Nam Hướng Bắc đầu tiên là ngẩn người, rồi lập tức phản ứng quay qua áy náy cười với Lâm Tô. Cô xoa đầu Tô Vị Tích, "Không được đâu con, dì ấy bề bộn nhiều việc, dì...".


"Có thể". Lâm Tô trực tiếp đáp ứng, thái độ sảng khoái đó làm cho Nam Hướng Bắc kinh ngạc nhìn nàng, "Không phải sẽ phiền đến công việc của chị hay sao?".


"Không phiền, dù sao bình thường chị cũng không có việc gì cả". Mày liễu cùng đôi mắt sáng lộ ra ôn nhu, khóe miệng Lâm Tô vẽ nên nụ cười nhợt nhạt, nàng hướng Tô Vị Tích vươn tay, "Con thích vẽ sao?".


Tô Vị Tích chần chờ ngẩng đầu nhìn Nam Hướng Bắc một cái, thấy cô không tỏ vẻ gì, nó nghĩ nghĩ rồi cũng vươn tay mình ra nắm bàn tay Lâm Tô, không chớp mắt đáp, "Mỗi lần con vẽ Bắc Bắc và mami đều trông rất xấu, con muốn vẽ hai người thật xinh đẹp".


Lâm Tô nghe vậy thì ngây ngẩn còn Nam Hướng Bắc ở bên cạnh tức thời lộ vẻ ngượng ngùng.


Lúc nãy bởi vì sợ Tiểu Tích suy nghĩ nhiều, cho nên cô không chút do dự nói với Lâm Tô đây là con gái của cô, chưa từng nghĩ hiện tại Tiểu Tích sẽ nói ra như vậy, cũng không biết Lâm Tô có đoán được Bắc Bắc chính là cô hay không.


Nhưng mà người ngồi trên xe lăn vẫn lộ ra loại hơi thở bình thản an tường, không có đặt nghi vấn gì, chỉ nhẹ nhàng kéo Tô Vị Tích qua, đánh giá con bé một lát, lại cười cười nói, "Trước hết dì vẽ một bức cho con được không nè".


Ánh mắt sáng lên, Tô Vị Tích dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, miệng vẫn thực lễ phép, "Có thể chứ ạ?".


"Được chứ". Lâm Tô buông lỏng tay bé con, chuyển động xe lăn, "Em và Tiểu Tích đi theo chị".


-------


Đó là một gian phòng nhỏ bên hông gallery, lúc Nam Hướng Bắc mang theo Tô Vị Tích đi vào, Lâm Tô đã tiến đến phía sau bàn làm việc, trên bàn bày giấy trắng, bên cạnh có không ít bút vẽ.


"Như vậy có phải là làm phiền chị quá rồi không?". Đây chỉ mới là lần thứ hai cô cùng Lâm Tô gặp mặt, ngay cả người quen còn chưa được tính mà đã quấy rầy người ta như thế, Nam Hướng Bắc cảm thấy thật không tốt.


"Sẽ không". Lâm Tô dứt lời liền cầm bút lên, nhìn Tô Vị Tích nói, "Tiểu Tích, con đến ghế bên kia ngồi xuống đi".


Tô Vị Tích không có lập tức đi qua, nó níu tay Nam Hướng Bắc, vẻ mặt hỏi ý nhìn cô.


"Đi qua đi". Nam Hướng Bắc mỉm cười căn dặn, "Con nghe lời dì bảo nhé".


"Dạ!".


Thời điểm vẽ Lâm Tô cực kỳ chăm chú, còn Tô Vị Tích cũng phối hợp ngồi yên trên ghế không hề lộn xộn, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn dáng vẻ chuyên nghiệp của dì hoạ sĩ, ngẫu nhiên sẽ quay đầu nhìn Nam Hướng Bắc một cái, tựa hồ muốn xác định xem Bắc Bắc còn ở đó hay không, rồi lại lập tức xoay đầu bảo trì tư thế cũ.


Tới gần giữa trưa, có người đến phòng tranh tìm Lâm Tô. Lúc này nàng mới buông bút xuống, đối với Tô Vị Tích còn ngoan ngoãn ngồi trên ghế gật nhẹ, "Tiểu Tích, con có thể đứng dậy đi chơi rồi".


"Dì vẽ xong rồi ạ?". Tô Vị Tích vừa đứng dậy liền chạy qua muốn xem bức hoạ chính mình.


Lâm Tô mỉm cười, thuận tay sờ sờ đầu bé con, ánh mắt ôn hòa, "Còn chưa xong, bất quá phần còn lại dì tự vẽ tiếp được, con không cần ngồi ở ghế đó nữa".


"Dạ!". Tô Vị Tích ngẩng đầu hỏi lần nữa, "Vậy dì có thể dạy con vẽ tranh không?".


"Có thể". Lâm Tô khẳng định với bé con xong thì xoay qua nhìn Nam Hướng Bắc, "Trên cơ bản mỗi ngày chị đều ở đây, em có thể tùy thời mang Tiểu Tích tới tìm chị".


Nam Hướng Bắc há hốc miệng, cô định nói vài lời khách sáo nhưng lại thấy ánh mắt Lâm Tô nhìn Tô Vị Tích rất ôn nhu, trong lòng cảm thấy chị ấy hẳn là thực thích con nít, tâm niệm vừa động liền gật đầu, "Vậy được".


"Cũng không còn sớm, cả hai nhanh đi ăn đi".


"Vâng...". Nam Hướng Bắc lại gật gật đầu, suy nghĩ nói, "Cùng nhau ăn một bữa cơm đi".


"Không được". Lâm Tô không chút do dự từ chối, nàng liếc nhìn Tô Vị Tích, chần chờ nói, "Về chuyện chị dạy cô bé này học vẽ...". Nói đến đây Lâm Tô lại im lặng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng trong ánh mắt nghi hoặc của Nam Hướng Bắc, nàng mới rũ mi mắt nói, "Không có gì".


"Sao cơ?". Nam Hướng Bắc còn muốn hỏi lại nhưng Tô Vị Tích đã chạy đến bên cạnh kéo tay áo cô, "Bắc Bắc, Bắc Bắc".


"Ơi?". Cô cúi đầu nhìn bàn tay bé nhỏ níu lấy áo mình mỗi khi muốn hỏi xin gì đó.


"Chuyện Tiểu Tích học vẽ trước hết đừng nói cho mami biết có được không?". Tô Vị Tích ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt khẩn cầu, "Con muốn chờ đến lúc vẽ được lợi hại như dì, lúc đó làm cho mami hết hồn luôn".


Nam Hướng Bắc ngồi xổm xuống, giơ tay nhéo nhéo mũi bé con, nở nụ cười, "Được, giúp con giữ bí mật".


"Dạ!". Tô Vị Tích mừng rỡ, gương mặt tròn tròn hiển nhiên thập phần vui vẻ.


Người đến tìm Lâm Tô chắc là cũng có việc cần gấp nên trực tiếp đứng ở cửa phòng chờ nàng. Nam Hướng Bắc thấy vậy cũng không tiện tiếp tục quấy rầy, cô đứng dậy ôm Tô Vị Tích lên, "Vậy em đi trước, tạm biệt chị, lần sau nhất định mời chị dùng cơm".


"Được". Lâm Tô tiễn hai người thẳng đến cửa phòng tranh, nhìn Tô Vị Tích hướng về phía mình ra sức vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu, thật lâu không thể thu hồi tầm mắt, mãi cho đến khi thân ảnh một lớn một nhỏ dần dần biến mất.


"Tô... Vị Tích...". Nàng nhẹ giọng nỉ non ba từ này, đầu ngón tay níu chặt thanh vịn xe lăn, thật lâu thật lâu sau, một tiếng thở dài rơi vào thinh lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play