Do lệch múi giờ, ở Colombia đang là buổi sáng, Nam Hướng Bắc vốn rất buồn ngủ nhưng lại bị Tô Hướng Vãn trêu chọc đốt lên dục vọng trong lòng, cho dù tắm thêm lần nữa trở ra cô vẫn nằm lăn lộn trên giường không ngủ được, bên tai cứ bị thanh âm câu hồn người quấy nhiễu.


Nam Hướng Bắc bật người dậy, mặt méo xệch, cắn môi một hồi mới cầm điện thoại hạ quyết tâm gọi Tô Hướng Vãn.


Lúc này Tô Hướng Vãn đang ở trong phòng lật xem tài liệu, mấy thứ này là do Bắc Đường Lạc Anh giao cho nàng. Ban đầu nàng có phân vân, nhưng đối phương là mẹ Nam Hướng Bắc thành ra cuối cùng nàng vẫn cầm về nhà nghiên cứu học tập.


Do mới vừa trêu chọc Nam Hướng Bắc nên tâm tình nàng hiện giờ rất tốt rất thoải mái, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. Điện thoại vang lên, nhìn màn hình hiển thị, nàng nén cười nghe máy, "Tiểu Từ Tâm, em muốn chị đến vậy sao?".


Vẻ mặt ngày thường luôn bao dung Tô Hướng Vãn sớm đã không còn, Nam Hướng Bắc tức tối kêu lên, "Chị! Chị phải chịu trách nhiệm!".


Thử hỏi có ai như vậy đâu chứ, cố tình khơi gợi dục vọng rồi lại quăng người ta qua một bên...Nam Hướng Bắc hết sức buồn bực với loại hành vi tra tấn người của Tô Hướng Vãn.


Tô Hướng Vãn phát ra tiếng cười dễ nghe, bỏ cây viết trên tay xuống, nàng chống cằm hứng thú hỏi, "Em muốn chị chịu trách nhiệm thế nào đây hả Tiểu Từ Tâm?".


"......" Nam Hướng Bắc nhất thời im bặt, há miệng nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được rối rắm, sau cùng đành nặng nề thở dài.


Nghe tiếng thở dài, nụ cười trên mặt Tô Hướng Vãn xán lạn thêm vài phần, thanh âm quyến rũ, "Bằng không hay là Tiểu Từ Tâm tự mình giải quyết đi, chị sẽ rên cho em nghe qua điện thoại?".


Nam Hướng Bắc lắp bắp, "Chị...... Chị......". Đây thật sự là đại sư tỷ của cô hả? Làm sao....làm sao lại trở nên yêu nghiệt như vậy a!


"Quyết định vậy đi". Tô Hướng Vãn vén sợi tóc bên tai, tưởng tượng đến bộ dáng quẫn bách đáng yêu của Nam Hướng Bắc, ánh mắt nàng cực kỳ ôn nhu và cũng không khó nhìn ra dục vọng ẩn chứa bên trong. Quả thật đã một đoạn thời gian các nàng không có làm chuyện kia.


"Đại...Đại sư tỷ......". Máu huyết muốn phun trào, khổ cho Nam Hướng Bắc chỉ mới lắp bắp gọi Tô Hướng Vãn một tiếng, còn chưa kịp nói tiếp thì bên kia đã truyền đến tiếng rên rỉ, "Ưmm........".


"A a a a a!!!! Đại sư tỷ em đi ngủ!!!! Ngủ ngon!!!!!" Nam Hướng Bắc gấp rút cúp điện thoại, một lần nữa lên giường nằm, lấy cái chăn trùm qua khỏi đầu, cong người hệt con tôm, giống như là làm vậy sẽ giúp nhiệt độ cơ thể giảm xuống.


Không có tác dụng cô lại vọt vào phòng tắm, mở vòi sen hy vọng nước lạnh sẽ dập tắt ngọn lửa trong người.


Dưới ánh đèn, Tô Hướng Vãn giữ điện thoại, bên tai vẫn còn dư âm tiếng hét của Nam Hướng Bắc, ánh mắt lấp lánh ý cười, môi khẽ nhếch, hai gò má nàng cũng đã đỏ lên, thật ra nàng cũng rất muốn người kia.


Nam Hướng Bắc nằm lăn lộn đến khi hai mắt díp lại không cưỡng được cô mới ngủ một mạch tới chập tối.


Chuông cửa vang lên, Nam Hướng Bắc vẫn chìm trong mộng triền miên cùng phúc hắc nữ nhân, hình ảnh kiều diễm làm người cô nóng bừng, hai tay nắm chặt cái chăn, thở hổn hển nhìn qua tưởng rằng cô đang bị bệnh phát sốt.


"Đại sư tỷ......" Cô ú ớ gọi đại sư tỷ, gò má cọ cọ vào chăn, miệng bày ra nụ cười thoả mãn.


Chuông cửa lại bị ấn vang, rốt cuộc cũng làm Nam Hướng Bắc bừng tỉnh, cô giật mình mơ màng ngồi dậy, ổn định nhịp tim của mình. Lại qua một lát, người ngoài cửa gần như không còn kiên nhẫn gõ cửa liên hồi, Nam Hướng Bắc mới đứng lên chạy ra mở cửa.


"Em ngủ gì như chết vậy". Từ Nhiêu liếc mắt đánh giá cô, "Tóc tai sao mà vểnh lung tung thế kia, đừng nói là em gội đầu xong chưa sấy tóc đã đi ngủ nha".


"....". Nam Hướng Bắc nào dám nói ra sự thật, cô đánh trống lãng, "Bây giờ là mấy giờ vậy cơ trưởng Từ?".


"6 giờ tối". Từ Nhiêu bước vào phòng, "Em mau thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn tối".


"Sao ạ?". Nam Hướng Bắc chớp chớp mắt, trong đầu nghĩ cách từ chối.


"Sao cái gì mà sao, nhanh lên đi". Từ Nhiêu doạ, "Nếu em không muốn bị mấy đồng nghiệp khác kéo ra ngoài dạo phố thì em tốt nhất ngoan ngoãn đi theo chị".


"A...." Nam Hướng Bắc quýnh lên, nghĩ đến ánh mắt soi mói tò mò của những người kia, cô không nói hai lời liền cầm quần áo chạy vào phòng tắm. Tuy cô không hiểu nguyên nhân nhưng bị người khác đánh giá bằng ánh mắt kỳ quái thì chẳng thoải mái chút nào, so ra đi với Từ Nhiêu vẫn tốt hơn.


Kết quả sau khi ăn tối, Nam Hướng Bắc âm thầm hối hận vì quyết định của mình. Bởi vì Từ Nhiêu lại dẫn cô đến một quán bar dành cho lesbian.


"Cơ trưởng Từ..." Nam Hướng Bắc tiến vào quán bar liền phát hiện cách không xa có hai cô gái đang nhiệt tình ôm hôn nhau, cô ngừng chân, bất đắc dĩ nói, "Sao chị lại dẫn em đến mấy chỗ này nữa?".


"Cho em mở mang kiến thức". Từ Nhiêu thản nhiên trả lời, không thèm để ý gương mặt nhăn nhó của Nam Hướng Bắc, kéo tay cô tìm một chỗ ngồi xuống, "Nhìn bộ dáng yếu ớt của em cỡ nào cũng thấy em là kiểu dễ dàng bị bạn gái khi dễ".


"....." Nam Hướng Bắc nhớ tới cuộc gọi buổi sáng cùng giấc mộng kia, vẻ mặt liền mất tự nhiên.


Mặc dù không hiểu tại sao trước đó Tô Hướng Vãn tỏ ra xa cách, hai ngày nay bỗng nhiên lại khôi phục trạng thái cũ còn trêu chọc mình nhưng tóm lại tâm trạng Nam Hướng Bắc bởi vì biến hoá sáng nay mà tốt hơn không ít, đêm nay căn bản không cần mượn rượu giải sầu, cô vốn không phải người thích rượu cho nên cô gọi nước trái cây mặc kệ Từ Nhiêu cười nhạo.


Cũng không biết là do người nước ngoài cởi mở hay vì đây là bar dành cho les nên mọi người bạo dạn như thế, xung quanh nhìn đâu cũng thấy họ quấn quýt ôm hôn nhau, Nam Hướng Bắc xem vẫn có chút không hợp mắt, cô đành yên lặng cúi đầu uống nước trái cây, hết ly này tới ly khác. Từ Nhiêu ngồi uống rượu bên cạnh, thỉnh thoảng lại ứng phó với mấy cô gái đến gần bắt chuyện, bộ dạng đúng là cao thủ tình trường.


"Em uống năm ly nước trái cây rồi đó". Thấy Nam Hướng Bắc tính gọi thêm ly nữa, Từ Nhiêu gõ mặt bàn nói, "Dẫn em tới đây không phải để uống nước trái cây, em muốn thì trở về chị mua cho em cả thùng uống cho đã".


Nghe nói như vậy, Nam Hướng Bắc mới phát giác đúng là cô đã uống quá nhiều, cảm giác cần đi toilet, cô vuốt vuốt tóc đứng lên nói, "Em đi vệ sinh".


Từ Nhiêu hết ý kiến, chỉ gật đầu nói, "Ừ đi đi". Có điều Nam Hướng Bắc vừa đi, Từ Nhiêu lại nhếch miệng cười xấu xa.


Nam Hướng Bắc không có nửa điểm phòng bị, còn chưa đến buồng vệ sinh, cô đã nhìn thấy hai cô gái đứng ôm nhau cứng ngắt trong góc. Cô vội chuyển tầm mắt nhìn thẳng phía trước, mới đi vài bước thì nghe phía sau lưng có thanh âm giống như là đang rên rỉ.


Nam Hướng Bắc chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt nghi hoặc, muốn quay lại nhìn xem nhưng ngượng ngùng chỉ có thể hai ba bước tiến nhanh vào toilet.


Ai biết lúc trở ra, phim hay vẫn chưa kết thúc, Nam Hướng Bắc thấy một cô gái đang ngồi quỳ chui đầu vào váy người còn lại, như là đang làm cái gì?? Mà cô gái đứng dựa tường thì hơi ngửa đầu, hai tay đè lên đầu cô gái bên dưới, không ngừng rên rỉ. Tiếng rên làm Nam Hướng Bắc trố mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm các nàng.


Tựa hồ nhận ra tầm mắt Nam Hướng Bắc, cô gái kia nhìn sang, biểu tình cũng không có gì e thẹn, ngược lại còn đá mắt với cô, đưa lưỡi liếm liếm môi.


Hai má Nam Hướng Bắc đỏ bừng, cô cuống quýt dời tầm mắt, chạy trối chết ra khỏi đó, về đến chỗ ngồi xuống mới thở phào một hơi.


"Làm gì hớt hãi vậy?". Nhìn dáng vẻ cô, Từ Nhiêu tựa tiếu phi tiếu hỏi, "Bộ em gặp quỷ à?".


"Gặp quỷ". Nam Hướng Bắc lầm bầm không biết là tự nói với mình hay là trả lời câu hỏi của Từ Nhiêu, cô ngồi đơ mặt ra chìm vào thế giới riêng.


Từ Nhiêu không thèm quấy rầy, hưng trí dạt dào nhìn biểu tình đối phương, chốc chốc lại hớp một ngụm rượu rồi đưa ánh mắt ái muội với mấy cô gái xung quanh.


"Oh....Nhưng mà tại sao lại phải ngồi quỳ gối a?". Không biết qua bao lâu, Nam Hướng Bắc đột nhiên thì thào một câu, "Không phải đứng thì cũng cho vào được sao....".


"Phụt". Từ Nhiêu vừa uống một ngụm nghe vậy liền bị sặc phun nước dính vào mặt Nam Hướng Bắc, làm cho cái người ngơ ngẩn kia phục hồi tinh thần, lấy khăn tay lau mặt.


"Không lẽ em không biết cách dùng miệng hay sao??". Không chút áy náy với chuyện mình phun nước vào mặt Nam Hướng Bắc, Từ Nhiêu trợn tròn mắt không thể tin nhìn cô, "Em bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao Tô Hướng Vãn chịu được em hay thật".


"Chị ấy....". Nam Hướng Bắc mở miệng tính nói, lập tức ý thức được cái gì nên lại nuốt trở vào, sửa miệng hỏi, "Có liên quan gì tới tiếp viên trưởng Tô đâu?".


"Em giả ngu cái gì". Từ Nhiêu bĩu môi, "Tóm lại, có rất nhiều tư thế và phương pháp có thể làm bạn gái thoả mãn, em mà cứ đần độn như vậy coi chừng bị người ta bỏ đó nha".


Nam Hướng Bắc cắn môi nhìn Từ Nhiêu, chịu thua gật nhẹ đầu, "Đã rõ".


Tối đó Từ Nhiêu dẫn theo một cô gái Hoa kiều về khách sạn, dọc đường Nam Hướng Bắc vẫn rất xấu hổ, về đến phòng cô mới như trút bỏ gánh nặng, chưa được bao lâu thì chuông cửa bị ấn vang, cửa vừa mở Từ Nhiêu quăng cho cô một mảnh giấy, "Tốt xấu gì thì coi như chị cũng là một nửa sư phụ của em".


Dứt lời cũng không quan tâm phản ứng đối phương, Từ Nhiêu tiện tay đóng cửa, trở về phòng mình chuẩn bị hưởng thụ đêm xuân tươi đẹp.


Trên mảnh giấy viết địa chỉ một trang web, Nam Hướng Bắc nửa thấp thỏm nửa chờ mong mở máy tính, truy cập vào trang web kia, đầu như muốn bốc khói, bắt đầu một đêm học tập hăng say.


Một ngày sau, giữa đêm Nam Hướng Bắc cùng đồng nghiệp chạy ra sân bay chuẩn bị cho chặng bay về. Từ Nhiêu có chút việc riêng, làm Nam Hướng Bắc cũng bị chậm trễ theo, đến sân bay muộn hơn các đồng nghiệp khác. Khi đến nơi, Từ Nhiêu lại nhận được điện thoại, nghe cách tiếp máy, Nam Hướng Bắc đại khái đoán được ai là người gọi...Rõ ràng là cô gái đêm trước đi chung về khách sạn. Hiện tại cô đã thu hồi sự lo ngại trước đó của mình, vị cơ trưởng Từ này xem ra có tâm hồn phiêu lãng, đến địa phương nào cũng đều có thể kiếm được cho mình một em gái, câu dẫn đủ kiểu nữ nhân, cơ bản sẽ không có hứng thú với cô.


Kéo hành lý đứng một bên chờ Từ Nhiêu, nghe nàng bắn liên tiếp lời ngon tiếng ngọt bằng tiếng Anh cùng cô gái kia, Nam Hướng Bắc uể oải duỗi người, tầm mắt vừa chuyển bỗng nhìn thấy gần đó có một nữ nhân ngồi xe lăn đang tự đẩy xe về hướng này, chị ấy mặc váy dài, tóc đen dài tận thắt lưng, đường nét khuôn mặt rất đẹp, làn da tái nhợt làm khí chất có thêm vài phần mềm mại.


Nam Hướng Bắc nhìn đến gần như xuất thần, bỗng có vài tiếng lách cách phát ra từ xe lăn, cô nhíu mày, ngay sau đó liền nhìn đến bên phải xe lăn có cái gì rơi ra, tiếp theo bánh xe liền sứt ra ngoài.


Nam Hướng Bắc không chút chần chờ xông lên phía trước đỡ lấy xe lăn, một chân chống trụ cố gắng giúp người kia ổn định, nhìn động tác đối phương chật vật, cô trực tiếp bế xốc nàng lên, đi vài bước để nàng ngồi xuống băng ghế, theo bản năng hỏi chuyện bằng tiếng Trung, "Chị không sao chứ?".


Có lẽ vừa bị hoảng sợ, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, bất quá nàng rất nhanh trấn tĩnh, mỉm cười dùng tiếng Trung trả lời, "Không có việc gì. Cảm ơn em".


"Không có chi". Nam Hướng Bắc cũng đáp bằng nụ cười nhã nhặn, nghĩ nghĩ lại nói, "Chị là hành khách đi máy bay hay chỉ là đến đưa đón người thân?".


"Về nước". Nàng thoáng đánh giá Nam Hướng Bắc, ngập ngừng hỏi, "Em là phi công sao?".


"Dạ". Nam Hướng Bắc gật đầu hỏi, "Chẳng lẽ là chuyến bay sáu giờ?".


"Đúng rồi....Đừng nói là em lái chuyến đó nha".


Nam Hướng Bắc ngượng ngùng gãi đầu, "Em có phần trong đó".


Nàng nhẹ nhàng cười, "Vậy chuyến bay này chắc chắn là bay rất vững vàng an toàn rồi".


"Cảm ơn chị". Lời này làm Nam Hướng Bắc càng thêm ngượng, nhân viên sân bay cũng đã đẩy xe lăn mới lại đây, Nam Hướng Bắc giúp bọn họ đỡ nàng ngồi lên xe, không biết vướng víu thế nào mà chiếc vòng đeo trên tay nàng bị đứt, mấy hạt châu rơi tán loạn.


"A...", Nàng kêu khẽ, vội vàng muốn đi nhặt, ngặt nỗi cơ thể không cho phép, thấy gương mặt nàng lo lắng, Nam Hướng Bắc và một nhân viên khác nhanh nhẹn giúp nàng nhặt lên, thật vất vả mới nhặt đủ hết trao vào tay nàng. Trong lúc bất cẩn, một hạt châu rơi khỏi tay, văng xuống đất rồi lại tâng lên, Nam Hướng Bắc khom lưng chụp lấy, ví tiền trong túi áo cô rơi ra, nữ nhân ngồi xe lăn đồng dạng khom người muốn bắt hạt châu nên thuận tay nhặt ví tiền Nam Hướng Bắc lên, vô tình nàng thấy được một tấm ảnh chụp.


Trong ảnh, Nam Hướng Bắc ôm Tô Vị Tích, Tô Hướng Vãn quàng cánh tay cô, ba người tươi cười xán lạn, đó là thời điểm cả ba cùng đến công viên trò chơi nhờ người qua đường chụp giúp.


Nữ nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm tấm ảnh, đến khi Nam Hướng Bắc kêu nàng, nàng mới lấy lại tinh thần đưa ví tiền cho cô, "Ảnh chụp...nhìn qua thật ấm áp".


"A..." Nam Hướng Bắc mau chóng cầm ví bỏ lại vào túi áo, "Cảm ơn chị".


"Chị hẳn là nên cảm ơn em mới đúng". Nàng cười cười, không biết vì cái gì nhưng Nam Hướng Bắc cảm thấy nụ cười này có phần miễn cưỡng, cô định mở miệng hỏi có phải không thoải mái chỗ nào hay không thì bả vai bị vỗ lấy. Từ Nhiêu nói, "Tới giờ chúng ta phải đi".


"Em biết rồi". Nam Hướng Bắc đáp lời, nhìn người trước mặt dặn dò, "Chị cần gì cứ gọi nhân viên sân bay giúp chị nhé, lúc lên máy bay cũng có thể nhờ tiếp viên, em phải đi rồi, rất vui được biết chị".


Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Nam Hướng Bắc vài giây, nàng mỉm cười, "Chị cũng rất vui được biết em".


Nam Hướng Bắc nhoẻn miệng, xoay người theo Từ Nhiêu rời đi. Cô không biết rằng nữ nhân phía sau đã thu hồi nụ cười, ở nguyên vị trí nhìn theo bóng dáng cô thẳng đến khi không còn thấy được nữa.


Tô Hướng Vãn mặc đồng phục tiếp viên hàng không, kéo hành lý ra khỏi sân bay, tay giữ điện thoại di động bên tai, "Dạ đúng, con đã ra khỏi sân bay, dạ...có lẽ phải hơn bốn giờ em ấy mới về nhà...Chắc là tụi con không ghé qua, Hướng Bắc về đến nơi hẳn là rất mệt...dạ..."


Trò chuyện cùng Bắc Đường Lạc Anh xong, Tô Hướng Vãn bắt xe về nhà. Trở về phòng ngồi trước bàn trang điểm, nàng không lập tức tháo đồ trang sức mà cau mày suy tư.


Từ New York trở về, Nam Hướng Bắc đi Colombia đã bốn ngày, còn mình sau khi nghỉ ngơi một ngày thì công ty lại xếp cho nàng thêm một hành trình ngắn ba ngày, vốn tưởng hôm nay có thể về chung với Nam Hướng Bắc, ai ngờ nàng họp xong rồi mà chuyến bay của Nam Hướng Bắc còn chưa đáp, nàng đành phải đi về trước một mình.


Trước khi đi New York, nàng tự rối rắm với bản thân cho nên hết lần này tới lần khác làm khó dễ người vô tội kia, chật vật lắm mới suy nghĩ thông suốt thì Nam Hướng Bắc nhận nhiệm vụ không thể không đi Colombia, hai người lại tách ra thêm mấy ngày nữa, Tô Hướng Vãn cảm thấy lần này mình nhớ Nam Hướng Bắc đến chết đi được, chỉ hận không thể mau chóng nhìn thấy đồ ngốc kia.


Ai oán nhìn bản thân trong gương, Tô Hướng Vãn lắc đầu cười khổ, nàng giơ tay cởi khăn lụa buộc ở cổ xuống, kế tiếp bắt đầu tháo trang sức.


"Cuối cùng cũng có vài ngày nghỉ ngơi rồi". Máy bay đáp xuống thành phố Z, Từ Nhiêu vừa đi vừa nói, Nam Hướng Bắc đồng cảm gật đầu, trong lòng chỉ có một ý nghĩ nhanh nhanh gặp mặt Tô Hướng Vãn.


"Chậc chậc nhìn vẻ mặt em kìa". Từ Nhiêu liếc cô xấu xa nói, "Đói khát dữ lắm hả, làm như sợ người ta không biết em phải mau chóng về nhà giải quyết nhu cầu vậy".


Nam Hướng Bắc đỏ mặt quay đầu nhìn Từ Nhiêu, "Làm gì......làm gì có a...".


Cô chỉ đơn giản là muốn gặp đại sư tỷ mà thôi, căn bản không hề có ý nghĩ đen tối.


Họp tổng kết rất nhanh chấm dứt, Nam Hướng Bắc khẩn cấp lái xe về nhà, dọc đường vừa suy nghĩ lung tung vừa trách cơ trưởng Từ không đứng đắn làm mình thành ra như vậy. Nếu không phải tại cơ trưởng Từ thì sao đột nhiên cô có ham muốn mạnh mẽ vậy chứ, họp còn chưa xong cô đã nghĩ tới chuyện về nhà làm gì làm gì với đại sư tỷ.


Tô Hướng Vãn tẩy trang xong lại xoã tóc ra, cởi tất chân, đang định cởi đồng phục đi tắm thì nghe tiếng mở cửa nhà, nàng vui mừng đi ra ngoài liền thấy Nam Hướng Bắc đang đứng ở cửa đổi giày.


"Tiểu Từ Tâm".


Nam Hướng Bắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy tóc Tô Hướng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play