Máy bay đáp xuống ở sân bay quốc tế John F.Kennedy (New York), như thường lệ, phi hành đoàn lại họp tổng kết, cả đội bay ai nấy trông cũng bơ phờ, riêng Nam Hướng Bắc vẫn còn khá tỉnh táo, cô lén đưa mắt nhìn sang Tô Hướng Vãn, thấy gương mặt nàng mệt mỏi mà thương vô cùng.


Họp xong, mọi người lục đục về khách sạn công ty sắp xếp để nghỉ ngơi. Lúc lên xe, Nam Hướng Bắc có hơi do dự nhưng vẫn quyết định ngồi xuống vị trí cạnh Tô Hướng Vãn, thấy đồng nghiệp xung quanh đều từ từ nhắm mắt dưỡng thần rồi, cô mới lặng lẽ nắm tay Tô Hướng Vãn, nhỏ giọng nói, "Chờ chút nữa đến khách sạn em matxa vai cho chị ngủ nha".


Đây là lần đầu tiên cô bay chặng dài liên tục, tuy có chia hai tổ thay phiên nhau nhưng vẫn cảm thấy cả người uể oải. Rốt cuộc cô cũng hiểu được tại sao mỗi lần Tô Hướng Vãn vừa trở về nhà sau chuyến bay xa là không muốn động tay động chân chi hết, quả nhiên là hút cạn năng lượng người ta mà.


Mỗi lần như vậy, nếu là ở nhà, cô sẽ xoa lưng bóp vai cho Tô Hướng Vãn, chẳng những thế còn ôm nàng đến phòng tắm để nàng thư giãn trong bồn nước ấm. Hiếm có cơ hội được ở cùng đội bay, thấy người thương mệt mỏi thì cho dù là ở khách sạn, cô cũng muốn mang lại cảm giác thoải mái cho nàng như khi ở nhà.


Từ lúc Nam Hướng Bắc ngồi xuống bên cạnh, Tô Hướng Vãn liền cảm thấy khẩn trương không thôi, hiện tại chỉ cần vừa thấy Nam Hướng Bắc là bao nhiêu áy náy bao nhiêu đau lòng đổ ập đến, mà nàng thì vẫn chưa thông suốt suy nghĩ của chính mình, cảm giác hỗn loạn này khiến nàng khó lòng đối mặt Nam Hướng Bắc. Nhưng lúc nghe lời quan tâm dịu dàng, nàng vẫn không nhịn được mà quay qua nhìn Nam Hướng Bắc, nhìn ra mỏi mệt cùng bất an trong đôi mắt vốn luôn sáng ngời ấm áp kia. Mấp máy môi lại như có gì đó nghẹn ở cuống họng, Tô Hướng Vãn nhanh chóng xoay mặt ra ngoài cửa sổ, áp chế cơn xúc động, nếu không nước mắt nàng sẽ rơi xuống mất.


Con tim Nam Hướng Bắc bỗng chốc trở nên yếu ớt lạ thường, con ngươi vốn còn mang chút ánh sáng giờ phút này ảm đạm chẳng cách nào che giấu được, bàn tay cũng buông lỏng rời khỏi tay Tô Hướng Vãn. Cô cắn cắn môi, không nhìn bóng người kia phản chiếu trên cửa xe nữa.


Từ Nhiêu ngồi ở dãy ghế bên kia cũng thức thời thu lại tầm mắt, chậm rãi nhắm mắt, hô hấp đều đều, như là đã ngủ say.


Đến khách sạn, Nam Hướng Bắc cũng không có như lời nói lúc đầu là sẽ matxa vai cho Tô Hướng Vãn mà chỉ yên lặng đi cùng đến trước phòng nàng. Đợi nàng mở cửa xong, cô nhẹ nhàng nói một tiếng "Ngủ ngon" rồi liền đi về hướng phòng mình.


Đang nghĩ không biết có nên kêu Nam Hướng Bắc vào phòng mình luôn hay không, tự dưng lại nghe người kia nói ngủ ngon, ngẩng lên thì bóng dáng thân thuộc đã quay lưng về phía mình cất bước đi, tim nàng như hụt mất một nhịp, chân không tự chủ được mà dợm bước theo Nam Hướng Bắc.


"Hướng Bắc!"


Nghe tiếng gọi, Nam Hướng Bắc khựng lại, nhận ra có hai cô nàng trong đội tiếp viên đang đi tới, mặt cô lúc này đây chắc rằng không thể nào ngơ hơn được nữa.


"Có thể gọi cậu như vậy không?" Cô gái tóc xoăn đánh tiếng hỏi, không quên kèm theo nụ cười hết sức ngọt ngào.


"...Ừ". Nam Hướng Bắc gật đầu, nhìn hai người hỏi, "Có chuyện gì sao?"


"Ngày mai cùng đi dạo phố nha?" Cô còn lại cũng cười tươi rói phụ họa, "Có mấy đồng nghiệp khác đi chung nữa".


"A, tôi..." Nam Hướng Bắc vốn định từ chối mà lời chưa ra khỏi miệng đã lập tức nuốt trở vào, theo bản năng, cô quay đầu ngược lại, không khỏi ngạc nhiên vì Tô Hướng Vãn vẫn còn đứng ở ngoài...bốn mắt nhìn nhau...Tô Hướng Vãn nhanh dời tầm mắt sang hai em gái kia, đang định lên tiếng tìm lý do từ chối giùm người yêu thì Từ Nhiêu lại không biết ở đâu mà xuất hiện, thân thiết đặt tay lên vai Nam Hướng Bắc, "Được đó, chị thay em ấy đáp ứng, ngày mai chị cũng đi, nhất định sẽ kéo em ấy theo".


Quan hệ giữa Từ Nhiêu cùng các thành viên đội bay vốn khá tốt, nghe nàng nói xong, hai cô gái trẻ không giấu được hứng khởi, sau khi hỏi thăm vài ba câu liền ai về phòng nấy.


"Chị thấy lúc em lái máy bay bình tĩnh lắm, sao giờ lại ngại ngùng vậy chứ hả?" Giống như không để ý đến sự có mặt của Tô Hướng Vãn, Từ Nhiêu một lần nữa thân thiết vỗ vỗ bả vai Nam Hướng Bắc, "Mọi người đều là đồng nghiệp, lại cũng trẻ tuổi ngang ngang nhau, em không cần khách khí, quá mức cả nể làm gì".


"Dạ vâng". Vốn kính trọng tiền bối Từ Nhiêu cho nên Nam Hướng Bắc không có cảm thấy động tác của nàng có vấn đề gì, cô thành thật gật đầu, chỉ có mỗi Tô Hướng Vãn đứng bên cạnh nhìn nãy giờ là cảm thấy cử chỉ của người kia quá chói mắt đi.


"Tiếp viên trưởng Tô cũng đi cùng chứ?" Từ Nhiêu lúc này mới thẳng mắt nhìn Tô Hướng Vãn, mỉm cười nói, "Bất quá tôi nhớ hình như cô cũng không thích đi dạo phố cho lắm".


Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đối diện, Từ Nhiêu cười khẽ, "Muốn đi cùng không? Tôi muốn giúp cô hoà nhập chung bầu không khí với mọi người trong công ty a". Miệng nói vậy mà tay nàng thì vẫn tự nhiên đặt trên vai Nam Hướng Bắc.


"Tôi không đi được". Giọng Tô Hướng Vãn nghe ra chả hứng thú gì, nàng nhìn Từ Nhiêu, lại đưa mắt sang Nam Hướng Bắc, thấy em ấy bất đắc dĩ nhìn mình, tim nàng quả thật không thoải mái nổi, nàng thu hồi ánh mắt, "Tôi về phòng trước, hai người cũng sớm nghỉ ngơi".


Thế là Nam Hướng Bắc bất động với tư thế bị Từ Nhiêu nắm chặt bả vai, trơ mắt nhìn Tô Hướng Vãn bước vào phòng, tiếng cửa sập lại nghe khô khốc.


"Cơ trưởng Từ, em..." Theo Nam Hướng Bắc cảm nhận, Tô Hướng Vãn chắc chắn là nổi giận rồi, trong lòng không khỏi phập phồng không yên, cô vội vàng mở miệng muốn từ chối cuộc hẹn ngày mai, khổ nỗi Từ Nhiêu không cho cô cơ hội, "Được rồi, đừng nói nữa, chắc em cũng mệt, mau về nghỉ đi".


"Cơ trưởng..." Buồn bực nhìn bóng lưng người kia đi thẳng về phòng, Nam Hướng Bắc đứng yên một mình lặng lẽ thở dài, chẳng thể làm gì ngoài việc kéo hành lý trở về chỗ mình, thu xếp đồ đạc xong thì đi tắm.


Tuy là thể xác mệt mỏi lắm nhưng không biết có phải do lòng còn trăm mối ngổn ngang chưa giải toả được hay không mà khi Nam Hướng Bắc khoác áo choàng tắm đi ra, cơn buồn ngủ lẽ ra phải ập đến lại kéo nhau bay biến đâu mất.


Nam Hướng Bắc ngẩn người trên giường một hồi, ngẫm nghĩ tới lui quyết định thay quần áo, xỏ dép lê rời khỏi phòng, thẳng bước tới trước phòng Tô Hướng Vãn, hạ quyết tâm gõ cửa. Không biết qua bao lâu, tới khi Nam Hướng Bắc ủ rũ tính xoay người rời đi thì cửa phòng bật mở.


Tô Hướng Vãn đứng bên trong, nép người qua một bên, rõ ràng có ý tứ bảo cô tiến vào, Nam Hướng Bắc lập tức lấy lại tinh thần, hai ba bước đi vào. Nhìn Tô Hướng Vãn đóng cửa phòng lại nghĩ đến cách biệt hai ngày qua, Nam Hướng Bắc có loại xúc động muốn ôm Tô Hướng Vãn nhưng đến tột cùng vẫn là khắc chế đi xuống, cô xớ rớ đứng ở đó, không biết nên nói cái gì cho phải.


Nhận ra vẻ lúng túng của Nam Hướng Bắc, nháy mắt Tô Hướng Vãn lại nhớ về đoạn thời gian tốt đẹp mà các nàng cùng nhau trải qua, tâm trạng càng thêm chùn xuống, cuối cùng vẫn nhịn không được đi đến trước mặt Nam Hướng Bắc, đưa tay áp má cô, "Tắm rửa xong sao không nằm nghỉ sớm?".


Nắm tay có chút run run, Nam Hướng Bắc âm thầm mắng bản thân không có tiền đồ, cô cố gắng làm ra vẻ tự nhiên chớp mắt nói, "Muốn đến nhìn chị,...uhm, chị đã tắm rồi ha?".


Kì thực những lời này là hoàn toàn vô nghĩa, Tô Hướng Vãn đang mặc áo ngủ, tóc còn chưa có sấy, nhìn qua hẳn là vừa mới tắm xong.


"Ừ". Tô Hướng Vãn gật đầu, rõ ràng cả hai là người yêu, vậy mà bây giờ Nam Hướng Bắc lại bị nàng dày vò thành bộ dáng này, thật sự nàng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nàng cắn môi rồi bất ngờ ôm Nam Hướng Bắc, "Chị xin lỗi".


Nam Hướng Bắc đờ người mất vài giây rồi nhanh chóng trấn tĩnh bản thân, xoay người ôm lại Tô Hướng Vãn, cô ngập ngừng muốn nói nhưng sau chót vẫn là im lặng để nàng tuỳ ý ôm mình.


"Được rồi, em mau về nghỉ ngơi đi". Qua thêm một lúc, Tô Hướng Vãn mới rời khỏi lòng Nam Hướng Bắc, trên mặt đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.


Nhìn dáng vẻ người trước mặt, ánh mắt Nam Hướng Bắc thoáng hiện tia thất vọng. Tô Hướng Vãn cũng không nhìn Nam Hướng Bắc, chỉ nhẹ giọng nói hai từ "Ngủ ngon".


Phút chốc lòng dấy lên lửa giận, Nam Hướng Bắc chăm chú nhìn  Tô Hướng Vãn vài giây như muốn đào bới tâm tư nàng rồi xoay người rời khỏi phòng.


Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Tô Hướng Vãn mới ngơ ngẩn đi đến giường ngồi xuống, nàng bụm mặt lại, toàn thân nhè nhẹ run lên.


Làm sao nàng có thể mở miệng nói với Nam Hướng Bắc rằng hồi xưa nàng đã yêu chị gái của mình (chỉ có điều đến bây giờ nàng mới phát hiện ra), rồi làm sao nàng có thể nói cho em ấy nghe là đến giờ nàng cũng không thể phân biệt rõ đến tột cùng là chị gái hay Nam Hướng Bắc là người quan trọng nhất trong tim nàng?!


Nếu một ngày nào đó chị gái bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, có khi nào nàng sẽ không do dự mà rời bỏ Nam Hướng Bắc? Nếu thật sự là như vậy thì trước đây tại sao lại bắt đầu mối quan hệ này? 


Rời khỏi phòng Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc nén giận đi về phòng mình, mới vừa tới cửa, bất chợt có người vỗ vai, cô bực bội xoay người lại thì nhận ra đó là Từ Nhiêu, ngàn dấu hỏi khó hiểu cũng theo đó hiện rõ trên mặt cô.


"Đang định tìm em ra ngoài đi dạo". Không để tâm đến vẻ mặt Nam Hướng Bắc lúc này, Từ Nhiêu mỉm cười nhìn nàng, "Xem ra em cũng đang có hứng đi dạo mà đúng không".


Nam Hướng Bắc tính trả lời "Không được rồi", nhưng giây tiếp theo bởi vì một câu "Đi ra ngoài uống một chén thì sao?" mà cô đã thay đổi ý định, "Cũng được...".


Vào phòng đổi giày rồi theo Từ Nhiêu rời khỏi khách sạn, cả hai đi một đoạn đường ngắn thì đến quán bar, Nam Hướng Bắc căn bản không rảnh tâm trí nhìn xem bên trong quán bar này ra sao, cũng không ngó xem mọi người xung quanh trông như thế nào, cô chỉ lập tức gọi rượu rồi uống một hơi cạn sạch.


Dù gì cũng ở New York cả một ngày đến chiều hôm sau mới bay trở về thành phố Z, cho nên bây giờ uống rượu không tính là vi phạm nội quy được.


Từ Nhiêu cũng không ngăn cản Nam Hướng Bắc, giơ ly cụng nhẹ chậm rãi uống một ngụm, không quên đưa mắt nhìn các cô gái xung quanh đang ái muội tán tỉnh hôn hít nhau, lòng thầm nghĩ không biết khi nào Nam Hướng Bắc mới nhận thức được tình hình nữa đây.


"Ngồi một mình nốc rượu như vậy thật không có gì thú vị nha". Một chất giọng tiếng anh quyến rũ vang lên, Nam Hướng Bắc (lúc này đã uống xong ly thứ ba thứ tư gì đó) mới ngẩng đầu lên, gương mặt ửng đỏ nhíu mày nhìn cô gái Tây phía đối diện đang đi đến gần.


Từ Nhiêu khẽ cười, đứng dậy ôm lấy cô nàng ngoại quốc kia, thấp giọng nói một câu tiếng anh gì đó bên tai nàng ta, cô gái đó liền nở nụ cười duyên, dùng ánh mắt ái muội tia người Nam Hướng Bắc từ trên xuống dưới rồi không dây dưa nữa mà đi qua chỗ khác tìm mục tiêu kế tiếp.


Đến thời điểm này, Nam Hướng Bắc mới nhận ra quán bar có điểm khác thường, những người uống rượu thưởng nhạc trong đây đều là chị em phụ nữ, không có lấy một gã đàn ông, đáng nói hơn là trong bar có không ít các cô gái đang âu yếm hôn nhau.


Nam Hướng Bắc quay đầu trợn tròn mắt nhìn Từ Nhiêu, không giấu được vẻ ngạc nhiên.


"Đúng vậy, đây là bar dành cho les". Từ Nhiêu cầm ly rượu lên, cụng nhẹ vào ly Nam Hướng Bắc, nhếch khoé miệng nói tiếp, "Như em thấy, chị thích phụ nữ...mà theo chị đoán là em cũng vậy".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play