Trong phòng khách, bầu không khí giữa Tô Hướng Vãn và Khương Quảng Duy tính ra lại hài hoà.


"Đã lâu không gặp". Không nghĩ tới người này lại có thể nhẫn nhịn như thế khi gặp mình, Khương Quảng Duy lên tiếng trước, ánh mắt nhìn nàng mang theo chút đánh giá thưởng thức.


Trong ấn tượng của hắn, Tô Hướng Vãn vốn là một thiếu nữ chưa trưởng thành, tuy lúc nàng du học từ Mỹ về đã hơn hai mươi tuổi, nhưng trên người nàng tràn đầy hơi thở thanh xuân làm cho hắn cảm thấy nàng vẫn còn rất non. Mà nay ngồi đối diện hắn lại là một cô nàng dáng vẻ điềm đạm độc lập, hiển nhiên nàng đã không còn là Tô Hướng Vãn trong trí nhớ cũ xưa của hắn nữa.


Sắc mặt Tô Hướng Vãn thật khiến người ta khó nắm bắt cảm xúc, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Khương Quảng Duy, giờ khắc này nàng chợt nhận ra phẫn hận trong lòng nàng dường như đã không còn đặc quánh như trước kia, cái loại cảm giác cảnh còn người mất làm cho nàng nháy mắt thất thần, hình ảnh chị gái cuồn cuộn ào về khiến lòng nàng nhói đau.


Thấy nàng không nói lời nào, Khương Quảng Duy cũng trầm mặc, thật lâu sau mới mở túi văn kiện bên người lấy ra tờ chi phiếu cùng cây bút máy tinh xảo đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Tô Hướng Vãn.


Tô Hướng Vãn khôi phục tinh thần, nhìn chằm chằm thứ hắn vừa đưa ra, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn như chờ hắn nói tiếp.


"Coi như là đền bù chi phí cô đã bỏ ra nuôi nấng con bé mấy năm nay". Khương Quảng Duy nâng gọng kính giải thích: "Cô muốn điền bao nhiêu thì cứ điền".


Tô Hướng Vãn lạnh lùng nhìn hắn, không thèm đụng tới tờ chi phiếu kia, ánh nhìn càng phát ra ý mỉa mai.


"Không cần nhìn tôi như vậy". Khương Quảng Duy cũng chẳng mấy để tâm thái độ của nàng, từ tốn nói tiếp, "Nếu tiếp tục ở với cô, con bé chỉ là người bình thường, còn đi theo tôi, tương lai nó sẽ nắm trong tay một tập đoàn kinh doanh tầm cỡ, được mọi người kính trọng, tôi nghĩ cô có thể cẩn thận mà suy nghĩ".


"Nó không cần mấy thứ này". Cuối cùng Tô Hướng Vãn cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm lạnh nhạt kiềm chế sự căm tức bên trong.


"Không đâu, nó sẽ cần". Khương Quảng Duy nhếch mép, "Cô không thể ra quyết định thay cho nó".


Tô Hướng Vãn thoáng giật mình nhìn về hướng phòng Tô Vị Tích, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu.


"Cũng muộn rồi, tôi không quấy rầy mọi người nữa". Khương Quảng Duy đứng lên, lấy danh thiếp đặt lên tờ chi phiếu còn nguyên trên bàn, hắn tự tin nói, "Cô cứ việc suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi thì liên lạc tôi lúc nào cũng được".


Đợi khi Nam Hướng Bắc xong xuôi trở ra, phòng khách chỉ còn một mình Tô Hướng Vãn.


Đi đến ngồi xuống bên cạnh, nhìn vẻ mặt suy tư của nàng, Nam Hướng Bắc nhẹ nhàng cầm tay nàng, tầm mắt rơi xuống mặt bàn, nhìn đến mấy thứ Khương Quảng Duy để lại, cô có chút sửng sốt, lại chuyển ánh mắt dò hỏi sang Tô Hướng Vãn.


"Từ Tâm...." Tô Hướng Vãn thở dài, giống như đã quá mỏi mệt, nàng dựa người vào lòng cô thì thầm, "Chị nghĩ mình không thể lựa chọn thay cho Tiểu Tích".


Nam Hướng Bắc chưa hiểu rõ, ôm nàng hỏi, "Có chuyện gì a?".


"Khương Quảng Duy nói đúng, chúng ta cho rằng Tiểu Tích không cần tập đoàn Khương thị, chứ đâu dám chắc rằng tương lai Tiểu Tích thật sự sẽ không cần". Nhắm mắt lại, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn đều đều nói, "Nếu bây giờ chúng ta thay mặt Tiểu Tích từ chối hắn, chờ khi con bé trưởng thành, nếu nó biết được lại hận chúng ta thì làm sao đây?".


Kỳ thật rất nhiều người trong xã hội này để ý đến tiền tài, huống chi trong thân thể Tô Vị Tích lưu trữ dòng máu Khương gia, tài sản kia nguyên bản lại vốn thuộc về con bé.


Nam Hướng Bắc im lặng trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói, "Em hiểu điều chị đang băn khoăn. Thật ra chị có thể nghĩ kỹ xem, trước mắt Tiểu Tích cần nhất là cái gì, nó mới năm tuổi, liệu con bé có thích và chấp nhận khi bị chúng ta đưa đến nơi ở mới, đối mặt với những người xa lạ, thậm chí nó sẽ bị giáo dục bằng phương pháp khác với nhiều áp lực hơn hay không". Ở vị trí thừa kế tập đoàn, thời thơ ấu phải đối mặt những chuyện gì, Nam Hướng Bắc là người hiểu hơn ai hết, cho dù Bắc Đường Lạc Anh không tạo cho cô quá nhiều áp lực như những tập đoàn gia đình khác, cô vẫn biết được quá trình kia nhất định là khổ, chứ không phải sướng.


"Hơn nữa, Tiểu Tích còn nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, em không tin là nó được chúng ta dạy dỗ đàng hoàng mà khi lớn lên lại trở mặt hận chúng ta". Biết Tô Hướng Vãn vì quá quan tâm nên suy nghĩ rối loạn, Nam Hướng Bắc kiên nhẫn thuyết phục, "Ngược lại nếu hiện tại giao Tiểu Tích cho Khương gia, sau khi trưởng thành nó mà không oán giận chúng ta mới lạ đó. Em nghĩ, với bản tính thông minh, tương lai chắc chắn Tiểu Tích sẽ hiểu cho lựa chọn của chúng ta thôi". Khẽ hôn lên trán Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc nhẹ giọng nói, "Vả lại, Tiểu Tích là con gái em, nếu nó muốn, tập đoàn của mẹ em trong tương lai còn không phải thuộc về nó hay sao?".


Nghe được lời này, Tô Hướng Vãn bật người dậy, cau mày nhìn cô, biểu tình có vẻ ngoài ý muốn.


"Sao vậy?" Nam Hướng Bắc ngờ nghệch hỏi. 


"Em không thể có ý nghĩ đó được". Tô Hướng Vãn đổi nét mặt không còn ôn hoà như vừa nãy, nàng nghiêm túc nhìn cô, "Công ty là của mẹ em, vô luận tương lai em có chịu tiếp nhận hay không thì cũng không liên quan gì đến Tiểu Tích".


Nam Hướng Bắc mấp máy môi nhìn nàng, đáy lòng nhất thời phát lạnh, hồi lâu mới miễn cưỡng nhếch khoé miệng cười cười, "Hình như chúng ta lo xa quá rồi".


"Tóm lại, về sau em đừng nghĩ đến ý tưởng như vừa rồi nữa". Tô Hướng Vãn vẫn nghiêm mặt nói, Nam Hướng Bắc chỉ còn nước gật đầu, "Em biết rồi".


"Chị mệt, mình về phòng thôi". Dứt lời, Tô Hướng Vãn đứng dậy, Nam Hướng Bắc cũng đứng lên theo, nhìn dáng nàng mệt mỏi đi trước về phòng, cô lặng yên thở dài một tiếng trong lòng.


Do mai và mốt là ngày nghỉ, lúc sớm Nam Hướng Bắc luôn nghĩ tối nay có thể làm ít chuyện lãng mạn với Tô Hướng Vãn, ai biết đêm nay chuyện thành ra như vầy, cho nên cô cũng không còn hưng trí, tất nhiên Tô Hướng Vãn cũng vậy.


Tắm xong, hai người lên giường nằm ôm nhau, tắt đèn ngủ đầu giường, căn phòng vô cùng tĩnh lặng. Cả hai không ai nói thêm câu nào, cũng không để ý đối phương đã ngủ hay chưa, bởi vì tâm trí mỗi người đều miên man trong dòng suy nghĩ của riêng mình.


Sáng hôm sau, như thường lệ Nam Hướng Bắc dậy trước Tô Hướng Vãn một bước, cô đánh răng rửa mặt rồi vào bếp làm bữa sáng, sau đó đi nhìn xem Tô Vị Tích đã dậy chưa. Quả nhiên không ngoài dự đoán, bé con dậy còn sớm hơn cô và đang ngồi trên giường chơi đồ chơi.


Nghĩ đến đề tài hôm qua thảo luận cùng Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc do dự bước tới ngồi xuống giường, cầm lấy khối rubic, xoay xoay ở trong tay, "Chào buổi sáng, Tiểu Tích".


"Chào buổi sáng, Bắc Bắc". Tô Vị Tích vui vẻ trao cho cô nụ cười ngọt ngào.


Mặc dù ở nhà ông bà nội vui lắm, ông nội thường xuyên cùng chơi đồ chơi, bà nội thì cùng xem hoạt hình, bất quá đối với Tiểu Tích, được ở chung Bắc Bắc và mami mới là tốt nhất, cho dù hai người không có thời gian chơi cùng cũng không sao.


"Con đói bụng chưa? Bắc Bắc nấu xong bữa sáng rồi đó". Đặt khối rubic qua một bên, Nam Hướng Bắc ôm bé con mà cô hết lòng cưng chiều đứng lên, vừa đi ra ngoài phòng vừa nói, "Con muốn đi đâu chơi không nè, có thì cứ nói, hôm nay không cần đi nhà trẻ, Bắc Bắc dắt con đi chơi".


"Không được". Tô Vị Tích lắc lắc cái đầu nhỏ, "Cô giáo nói bé ngoan thì không thể trốn học".


Nam Hướng Bắc mỉm cười, bồng Tiểu Tích ngồi vào bàn ăn, giơ tay nhẹ véo mũi nó, "Lâu lâu một lần cũng không được sao?".


"Tiểu Tích là bé ngoan, lâu lâu một lần cũng không được". Tô Vị Tích nói chắc nịch, làm cho cái người có ý đồ giật dây xúi con người ta trốn học ngược lại xấu hổ dở khóc dở cười. Hồi xưa cô đâu có được thanh niên nghiêm túc như Tiểu Tích, nghe nói không cần đi nhà trẻ đương nhiên là sướng muốn chết nên sẽ không đi, mẹ cô luôn nghiêm khắc muốn cô đến trường đều đặn mỗi ngày, được cái là thỉnh thoảng ba ba sẽ trợ giúp cho cô nghỉ học . __.


"Uh". Nam Hướng Bắc gật gù, được rồi, nếu con bé đã nói vậy thì cô cũng không miễn cưỡng. Cô đứng dậy đi qua bưng tô cháo trắng cùng vài món điểm tâm đem đến trên bàn, "Ăn sáng xong Bắc Bắc đưa con đi nhà trẻ, tối nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa hoành tráng, chịu không?".


"Dạ chịu!". Tô Vị Tích cười híp mắt, đứng lên ghế, giơ bàn tay nhỏ xoa đầu Nam Hướng Bắc, "Bắc Bắc cũng là bé ngoan".


Bị Tiểu Tích làm động tác vậy, Nam Hướng Bắc mở to mắt ngạc nhiên, nhưng không ý kiến gì, chỉ nhẹ cười cười đưa tay xoa lại đầu con bé, "Mau ăn cơm đi".


"Dạ!".


Ăn sáng xong, để lại mảnh giấy nhắn cho Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc liền dẫn đứa nhỏ lưng đeo balo ra khỏi nhà. Trên đường lái xe đến nhà trẻ, cô bỗng nhiên buộc miệng hỏi, "Tiểu Tích có nghĩ tới sau này lớn lên con muốn làm cái gì không?".


Đứa nhỏ ôm balo ngồi ở băng ghế sau nghe hỏi liền nghiêng đầu sang một bên, cứ như là đang tự hỏi bản thân, qua ít phút nó lắc đầu, giương đôi mắt trong sáng nhìn Nam Hướng Bắc, "Bắc Bắc, sau này lớn lên Tiểu Tích nên làm cái gì?".


"Oh, chuyện này con phải tự nghĩ chứ, Bắc Bắc cũng không biết đâu". Khóe miệng cong lên, cô thấy bản thân thật buồn cười, tự dưng lại đi hỏi đứa nhỏ vấn đề này. Nam Hướng Bắc ngẫm nghĩ rồi lại nhịn không được hỏi tiếp, "Giống như bà nội thì con thích không?".


"Giống như bà nội sao ạ?" Nhắc tới Bắc Đường Lạc Anh, đôi mắt Tô Vị Tích càng sáng ngời, hiển nhiên nó cũng rất thích bà nội.


"Uh, hồi trước bà nội có dẫn con đến chỗ bà nội làm việc đó, giống như vậy ấy". Nam Hướng Bắc vừa lái xe vừa gợi ý.


"A..." Cằm đặt lên balo, giống như vấn đề này làm cho con bé hết sức rối rắm, Tô Vị Tích suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến xe dừng trước cổng nhà trẻ mà nó vẫn chưa nghĩ ra được.


Đi ra mở cửa xe sau, bế Tiểu Tích xuống, Nam Hướng Bắc nhìn mặt con bé rối rắm thấy thương gì đâu nên cô vội nói, "Không nghĩ ra được thì thôi đừng nghĩ nữa nha. Bắc Bắc chỉ là thuận miệng hỏi, con còn nhỏ, không cần suy nghĩ nhiều làm chi".


"Dạ...." Tô Vị Tích ngước đầu nhìn Nam Hướng Bắc, hồi sau ôm lấy cổ cô nho nhỏ nói, "Mai mốt lớn lên Tiểu Tích cũng muốn giống như Bắc Bắc, có thể bảo hộ Bắc Bắc, mami và cả ông bà nội".


Nam Hướng Bắc thoáng ngẩn ngơ vài giây rồi thoải mái nở nụ cười.


Rốt cuộc cô mất công suy nghĩ linh tinh này kia làm gì cơ chứ, chuyện gì cũng đều có cách giải quyết không phải sao, mà hẳn là mẹ cô đã suy tính đến chuyện tương lai giao tập đoàn về tay ai rồi. Việc gì cô phải khổ não lo lắng những chuyện không đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play