Sau khi tắm xong, Nam Hướng Bắc tắt đèn, lên giường nằm ôm Tô Hướng Vãn.


Không biết bởi vì làm việc quá mệt mỏi hay là vì mới kể lại chuyện cũ, Tô Hướng Vãn nằm cuộn người trong lòng Nam Hướng Bắc, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, còn Nam Hướng Bắc thì vẫn mở to mắt không ngủ được.


Do tư thế nằm quá sát nhau, Nam Hướng Bắc có thể cảm giác hơi thở Tô Hướng Vãn phả trên cổ mình, dù ôm cơ thể mềm mại kia trong lòng, cô vẫn không hề có một tia tạp niệm.


Thật ra cô còn một ít nghi vấn muốn hỏi rõ ràng.


Tô Hướng Vãn có thể dùng thân phận dì cháu để nuôi dưỡng Tô Vị Tích cơ mà, đàng này trực tiếp nhận Tiểu Tích làm con gái, chẳng lẽ nàng không sợ sau này chị nàng trở về sẽ khó giải thích cho con bé hiểu sao?


Ngay từ đầu cô đã cảm thấy cái tên Tô Vị Tích chứa đựng nhiều tầng ý sâu xa, những lời vừa rồi của Tô Hướng Vãn đã cho thấy cảm giác của cô là đúng tuy nàng không nói tỉ mỉ, tên này...... Có phải đại biểu nàng cũng có cảm giác với chị gái hay không, chẳng qua tự nàng không nhận ra mà thôi?


Theo như lời kể thì Tô Hướng Vãn bị chị gái doạ sợ tới mức vội vàng đi Mỹ, không thể chấp nhận chị nàng, vì nàng đối với chị gái chỉ là tình thân, hay nàng quả thật để ý chuyện người đó cũng là con gái...Nếu là lý do thứ hai, vậy sao nàng hoàn toàn không để ý mình cũng là con gái đây!?


Còn nữa....


Bàn tay vốn đặt trên vai bỗng nhiên trượt xuống ôm chặt eo cô, dòng suy nghĩ của Nam Hướng Bắc cứ vậy bị Tô Hướng Vãn cắt đứt.


Khẽ thở dài kéo nàng vào lòng, Nam Hướng Bắc hơi cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, cô nhắm mắt lại không muốn tiếp tục nghĩ nữa.


Thôi cứ để mọi chuyện từ từ, cô và Tô Hướng Vãn kỳ thật quen nhau cũng chưa bao lâu, không thể quá gấp gáp. Huống chi cô cũng không muốn nhìn lại bộ dạng âu sầu kia, nghi vấn này tạm thời chôn xuống đáy lòng vậy.


Một đêm rất nhanh liền trôi qua, Nam Hướng Bắc ngủ không quá yên giấc, mấy lời Tô Hướng Vãn nói cứ xoay quanh trong đầu cô, lúc cô tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh, trời còn chưa hừng sáng, đồng hồ báo thức cũng chưa vang lên.


Mở mắt, hôn lên trán Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc thật cẩn thận gỡ tay nàng ra khỏi người mình, cô xuống giường chỉnh lại chăn ngay ngắn rồi xoay người vào phòng tắm rửa mặt.


Cửa phòng tắm vừa đóng, cô gái xinh đẹp đang ngủ say trên giường liền mở mắt, nhìn hướng cánh cửa đóng chặt, nàng ôm chăn bắt đầu ngây người.


Nam Hướng Bắc từ phòng tắm đi ra, nhìn đến bộ dáng trùm chăn ngẩn ngơ của Tô Hướng Vãn, không khỏi ngạc nhiên.


"Chào buổi sáng, Tiểu Từ Tâm ~" Vẫn là Tô Hướng Vãn phục hồi tinh thần trước, nàng dịu dàng mỉm cười, cất lên chất giọng nhừa nhựa của người mới ngủ dậy.


"Chào buổi sáng, đại sư tỷ." Đáp lại bằng nụ cười sáng lạn, Nam Hướng Bắc đi đến bên giường, cúi người hôn lên mặt nàng.


Giờ phút này Tô Hướng Vãn không có chút biểu hiện cô đơn bất lực nào như tối qua, nàng chống giường ngồi dậy, hai tay câu lấy cổ Nam Hướng Bắc, "Ôm chị vào phòng tắm đi ~~."


Bị ánh mắt trêu đùa đó làm cho ngượng ngùng, Nam Hướng Bắc nghe lời khom người ôm lấy nàng.


Không nghĩ tới Nam Hướng Bắc thật sự nhấc bổng người mình, Tô Hướng Vãn có phần sợ hãi kêu lên rồi lập tức bật cười, một tay ôm lấy cổ, một tay vuốt má cô, "Em đúng mạnh mẽ ha."


Nghĩ đến buổi tối nàng bị đám người La Khắc giở trò, Nam Hướng Bắc có lẽ cũng bế nàng rời khỏi chỗ đó như vậy, chỉ tiếc nàng đã ngủ mất, bằng không là có thể nhìn đến một mặt khác của kẻ ngốc này rồi.


Có lẽ dáng vẻ đó không khác lúc hai nàng lần đầu tiên gặp mặt trên máy bay là mấy, chắc hẳn cũng anh khí ngời ngời.


"Là đại sư tỷ quá nhẹ." Nam Hướng Bắc dứt lời, sải bước ôm nàng đi.


Tô Hướng Vãn mỉm cười không nói thêm gì nữa, tùy ý để cô bế nàng vào phòng tắm, trên bồn rửa mặt có một cái cốc đựng bàn chải và kem đánh răng.


"Khăn mặt là mới, bàn chải đánh răng cũng mới luôn đó." Chỉ vào cái khăn treo bên cạnh, Nam Hướng Bắc nói xong liền ra ngoài, mở tủ đồ lấy đồng phục ra thay.


Khi Tô Hướng Vãn rời phòng tắm, Nam Hướng Bắc đã muốn thay xong, thậm chí đã mang cả giày, cô đang đứng trước gương chỉnh lại áo, cà vạt đen thì còn đặt trên giường.


Tiến tới vài bước, ôm lấy Nam Hướng Bắc từ phía sau, chiều cao hai người không sai biệt lắm, Tô Hướng Vãn nở nụ cười, tựa cằm lên vai cô, "Mới sáng sớm mà em đã tính mê hoặc chị bằng đồng phục phi công rồi sao?".


Hai má ửng đỏ, nhìn qua gương thấy ánh mắt trêu chọc của nàng, Nam Hướng Bắc cắn cắn môi, chớp mắt xoay người ôm Tô Hướng Vãn, kế tiếp hôn môi nàng, đầu lưỡi tìm đường tiến vào, hương vị kem đánh răng tươi mát tràn ngập khoang miệng cả hai.


Bị động tác bất thình lình làm cho hoảng sợ, Tô Hướng Vãn lui một bước thì Nam Hướng Bắc tiến lên một bước, hai người chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt.


Tô Hướng Vãn cứ lui về sau đến khi đụng mép giường, nàng ngã ngồi xuống. Nam Hướng Bắc ngã nhào theo, một tay ôm thắt lưng Tô Hướng Vãn, một tay chống giường, môi dán chặt không rời môi Tô Hướng Vãn, nụ hôn kéo dài triền miên, cả hai mải mê trong hương vị ngọt ngào của nhau.


Lúc đôi môi tách rời, hai tay Tô Hướng Vãn vòng qua cổ Nam Hướng Bắc, lý trí dần được kích hoạt trở lại.


"Thật là hiếm thấy." Tay phải nàng từ phía sau chậm rãi di chuyển ra trước, vuốt ve khuôn mặt Nam Hướng Bắc, ánh mắt mang ý cười, "Em không đỏ mặt nữa a?".


Sớm biết đại sư tỷ nhà cô thích nhất khi dễ mình, trong lòng cô luôn nghĩ phải khi dễ nàng một lần mới được, khổ nổi mỗi khi bị nàng trêu là cô liền đỏ mặt, và bây giờ cũng vậy.


Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia lần nữa đỏ lên, Tô Hướng Vãn không khỏi cảm thấy buồn cười, tay buông xuống chống mặt giường muốn thẳng người dậy lại đụng đến cái cà vạt.


Tô Hướng Vãn mỉm cười đầy vẻ hứng thú, nàng cầm cà vạt vòng qua cổ Nam Hướng Bắc, thanh âm ngọt ngào, "Tiểu Từ Tâm, để chị giúp em thắt cà vạt nha?".


"Uhm". Ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, Nam Hướng Bắc không dám nhìn thẳng mắt nàng, cúi đầu đáp một tiếng liền tính đứng lên.


Nhưng Tô Hướng Vãn không cho Nam Hướng Bắc cơ hội, tay nàng vẫn choàng quanh cổ cô, "Không được nhúc nhích".


Nam Hướng Bắc cứng người, thành thành thật thật ngồi xuống, tay trái ôm vòng eo nhỏ của Tô Hướng Vãn, cảm giác đôi tay trên cổ mình đang dần trượt xuống, nhịp tim cô bắt đầu tăng tốc, mặt mày ngày càng đỏ.


"Vì sao trong phòng tắm có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới?" Nói là muốn giúp cô thắt cà vạt thế nhưng cà vạt chỉ tạm thời được vòng qua cổ Hướng Bắc một cách lỏng lẻo, Tô Hướng Vãn dùng tay phải cởi nút thắt cổ áo sơmi, tay trái trượt nhẹ trên mặt cô, giọng nói hết sức êm ái, "Còn người nào đến đây ở chung với Từ Tâm huh?".


"Em ... Em chỉ là có thói quen mua dư khăn mặt và bàn chải đánh răng thôi mà." Cuối cùng nhịn không được vẫn phải nhìn vào mắt nàng, bị đôi con ngươi kia cuốn hút, Nam Hướng Bắc ngoan ngoãn trả lời, hơi thể có phần dồn dập, "Em...Một tháng đổi bàn chải đánh răng và khăn mặt một lần ......".


"Một tháng đổi một lần ha?" Nhẹ giọng cười, Tô Hướng Vãn hơi ngẩng đầu, hôn cằm Nam Hướng Bắc, "Tiểu Từ Tâm có bệnh sạch sẽ sao?".


Hẳn là không có bao nhiêu người bình thường thay khăn mặt cùng bàn chải đánh răng thường xuyên như thế? Nàng phải nhớ kỹ chuyện này mới được.


"Mẹ nói...... Chuyên gia nói như vậy ." Nam Hướng Bắc không kiềm chế được, hơi thấp đầu, ý đồ hôn môi Tô Hướng Vãn lại bị nàng tránh đi, "Tiểu Từ Tâm thật sự là bé ngoan biết nghe lời mẹ nha."


"Đại sư tỷ......" Không hôn được bờ môi mê người kia, Nam Hướng Bắc nhíu mày, bất mãn kêu một tiếng, cúi đầu muốn hôn thêm một lần, Tô Hướng Vãn lại như chuồn chuồn lướt nước chỉ hôn phớt môi cô, "Không được đâu, đại sư tỷ phải giúp em thắt cà vạt đây".


"......" Nam Hướng Bắc nghẹn đỏ mặt.


Véo má Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn nhìn Nam Hướng Bắc, trong mắt lóe lên tia khác thường, "Tiểu Từ Tâm, chị trở về rồi em sẽ nhớ chị chứ?".


"Đương nhiên nhớ!" Cho dù vừa bị khiêu khích khiến cho máu lưu thông bất ổn, Nam Hướng Bắc vẫn nhanh chóng đáp.


"Aha....." Phát ra tiếng cười khẽ, hai tay bắt đầu nắm lấy cà vạt, hơi dùng sức kéo người Nam Hướng Bắc về trước một chút, Tô Hướng Vãn ngẩng đầu, trực tiếp hôn lên cổ Nam Hướng Bắc, lưu lại dấu hôn đỏ thẫm, sau đó mới nghiêm túc thắt cà vạt (một-cách-không-chuyên-nghiệp).


Xong xuôi lại chỉnh sửa cổ áo cho Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn nghiêng đầu đánh giá, thầm nghĩ về sau nàng nên học cách thắt cho đẹp.


"Đại sư tỷ......" Thoát khỏi trạng thái đơ người, Nam Hướng Bắc nhắm mắt rồi lại mở mắt, thấp giọng kêu Tô Hướng Vãn, "Tại sao....".


"Lưu ấn ký cho em." Tô Hướng Vãn vân vê gò má Hướng Bắc, thích thú nhìn gương mặt cô gần như đỏ tới mang tai, "Không thôi cái đứa ngây ngốc như em lại bị người khác dùng một ngàn cái bánh bao bắt cóc......".


Một tiếng thở nhẹ, Tô Hướng Vãn liền bị Nam Hướng Bắc trực tiếp áp trên giường, chưa kịp nói chuyện, môi đã bị chặn lại.


Nụ hôn đầy tính xâm lược làm người ta gần như mất đi lý trí, đầu lưỡi chặt chẽ quấn nhau, toàn thân Tô Hướng Vãn vô lực tùy ý để Nam Hướng Bắc dẫn dắt mình chìm vào cái hôn sâu sắc.


Vừa rời ra, môi Nam Hướng Bắc thẳng một đường lướt qua cằm và cổ Tô Hướng Vãn, hướng tới vị trí giống hệt dấu hôn của mình, cô đang định lưu lại dấu vết thì cửa phòng bị gõ vang.


"Hướng Bắc, cậu đã dậy chưa?" Giọng Phương Sắc vang lên ngoài cửa, thanh âm phấn chấn, làm cho hai người trong phòng khôi phục lý trí.


Bắt gặp vẻ xấu hổ thoáng hiện lên trong mắt Nam Hướng Bắc, tuy cũng có chút ngượng ngùng, Tô Hướng Vãn vẫn buông lời khi dễ Nam Hướng Bắc, "Tiểu Từ Tâm mới vừa tính làm gì vậy nhỉ?".


Nam Hướng Bắc bĩu môi, thấy nàng cứ trêu mình, cô đơn giản cúi đầu, để lại dấu hôn trên làn da tuyết trắng bóng loáng kia, tiếp đó hôn thêm cái nữa lên môi của đại tỷ đang kinh ngạc trước mặt, cô thì thầm bên tai Tô Hướng Vãn một câu rồi mới đứng lên chỉnh sửa đồng phục bước ra phía cửa.


"Bị em dùng một ngàn cái bánh bao bắt cóc là đại sư tỷ, cho nên, người cần được lưu ấn ký là đại sư tỷ mới đúng".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play