La Khắc không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế, người giống người không nói, đàng này là thanh âm giống hệt nhau.


Nói ra câu đó đơn giản chỉ để thử nàng, diện mạo Tô Hướng Vãn còn mê người hơn Trương Tiểu Nhã, cho dù nàng không phải Tô Mạc Che nhưng có thể mây mưa cùng người đẹp như vậy quả thật không tệ.


Nếu Tô Hướng Vãn chính là Tô Mạc Che thì càng tốt, chơi game bị nhục nhã thảm hại, gặp nhau ở ngoài dĩ nhiên muốn trả thù, về phần phương thức trả thù ...


Sau khi nói với Tô Hướng Vãn, La Khắc nhìn nàng chăm chú, muốn xem sắc mặt và phản ứng của nàng thế nào để xác định nghi vấn trong lòng, có điều hắn phải thất vọng rồi, bởi Tô Hướng Vãn bình tĩnh nhìn hắn, gương mặt tuy đỏ hồng vì rượu nhưng con ngươi vẫn minh mẫn trong suốt, thanh âm thản nhiên không mang theo cảm xúc gì, "Tôi nghĩ ngài La đây có lẽ hiểu lầm, lần đầu gặp mặt, chào anh."


"Hân hạnh." Dò thử không có kết quả, La Khắc cũng không buồn phiền, tóm lại mỹ nhân này sẽ thuộc về hắn đêm nay, nàng có phải là Tô Mạc Che hay không với hắn mà nói không còn quan trọng nữa.


"Tô tiểu thư, uống thêm một ly được chứ?" Miệng hỏi, tay đã cầm chai rượu trên bàn rót vào ly Tô Hướng Vãn, giọng điệu La Khắc tràn đầy tự tin, rót xong hắn lấy danh thiếp đưa cho nàng, "Đây là danh thiếp của tôi."


Ban đầu có chút e sợ, may thay Tô Hướng Vãn đã quen việc không biểu lộ cảm xúc ra mặt với người ngoài nên biểu tình cũng không có gì sơ hở, nàng vừa từ tốn ứng phó với La Khắc vừa nghĩ làm cách nào để Nam Hướng Bắc biết vị trí mình ngồi, tiếp nhận danh thiếp La Khắc, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, trong mắt loé lên tia mỉa mai.


Thu hết cử chỉ của nàng vào tầm mắt, La Khắc nhếch miệng, âm thầm quyết tâm chiếm được bảo vật. Tô Hướng Vãn lại ngẩng đầu nhìn hắn, lướt mắt quanh bốn phía, tiếp tục thở dài trong lòng.


Trên bàn đã có không ít người uống say mèm, Lưu Viện đang ngồi trong lòng một cơ trưởng, trêu đùa hắn, càng khiến người ta chán ghét chính là chồng Lưu Viện cũng lôi kéo giở trò với một cô tiếp viên hàng không khác, cô kia hình như cũng không mấy để ý, cư nhiên cười duyên đáp trả hắn.


Sớm biết quan hệ cá nhân của các tiếp viên cùng cơ trưởng trong công ty rất loạn, chẳng qua không nghĩ nó loạn đến mức này, Tô Hướng Vãn cố gắng áp chế loại cảm giác kinh tởm buồn nôn, vân vê tấm danh thiếp trong tay ngẩng đầu mỉm cười với La Khắc, tiếp theo cầm di động, ra vẻ lưu số hắn vào, thực tế là nhắn số phòng mà nàng đang ngồi cho Nam Hướng Bắc.


"Về sau có thể liên lạc nhau." Nhắn tin xong, Tô Hướng Vãn bỏ di động và cả danh thiếp vào túi xách, tươi cười rạng ngời.


"Đương nhiên." Nghe nàng nói vậy, La Khắc rất đắc ý, cầm ly của Tô Hướng Vãn rót thêm rượu, đưa cho nàng, "Vì lần gặp mặt tuyệt đẹp này, làm một ly nữa nhé?".


Tô Hướng Vãn khẽ cười đón nhận, cụng nhẹ ly của hắn, uống một hơi cạn sạch rượu.


Trương Tiểu Nhã ra khỏi cửa phòng liền vội vàng xuống lầu, sắc mặt trông khá nhợt nhạt. Ngay từ đầu Trương Tiểu Nhã cũng không biết tiệc kỷ niệm của vợ chồng Lưu Viện có ý nghĩa gì, bị Lưu Viện mời đến khách sạn, đi vào mới phát hiện La Khắc đã ở đó, từ miệng Lưu Viện, cô biết được La Khắc là cậu ấm của chủ tịch tập đoàn bất động sản rất lớn, trước mắt đã đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty, nhìn bộ dáng Lưu Viện đùa giỡn cùng La Khắc, cô bỗng nhiên thấu hiểu lời Tô Hướng Vãn nói với mình trên máy bay hôm trước.


Trương Tiểu Nhã bị nỗi sợ chiếm cứ, muốn rời khỏi chỗ quỷ quái này nhưng đâu dễ gì, nhìn mấy người đồng nghiệp khá thân với mình ngày thường đang cười quyến rũ trai, thậm chí không để ý tới việc bọn đàn ông động tay lên thân thể, Trương Tiểu Nhã thật sự hối hận đã đến đây đêm nay.


Hối hận cũng vô ích bởi cô không thể trốn thoát. Khi Lưu Viện bảo cô dụ Tô Hướng Vãn đến sẽ tha cho cô trở về, cô rõ ràng bắt gặp ánh mắt xấu xa của gã tên La Khắc, chính cô kêu Tô Hướng Vãn đến để hại nàng, chỉ vì muốn tự bảo vệ mình, không thể không làm ra loại chuyện ích kỷ đấy.


Trương Tiểu Nhã gấp gáp bước ra cửa khách sạn, tình cờ gặp Tống Trạch tiến vào, nghĩ tới ở công ty luôn truyền tai chuyện Tống Trạch theo đuổi Tô Hướng Vãn, nàng vội ngăn hắn, "Cơ trưởng Tống."


Tống Trạch do Lưu Viện mời tới, chẳng qua trước đó có việc bận, cho nên hắn đến muộn, đột nhiên bị Trương Tiểu Nhã ngăn lại, hắn sửng sốt, nhận ra người gọi mình liền hỏi, "Là em à, phải rời đi rồi sao?".


"Cơ trưởng Tống, tiếp viên trưởng đang ở trên kia!" Trương Tiểu Nhã không trả lời mà lo lắng nói, "Nhờ anh nhanh lên đó cứu cô ấy!".


"Tiếp viên trưởng?" Tống Trạch ngẩn người, công ty có đến mấy tiếp viên trưởng, ai biết Trương Tiểu Nhã nói đến ai, bất quá hắn mau chóng ý thức được vấn đề, "Là Hướng Vãn?".


"Vâng." Trương Tiểu Nhã cấp tốc nói, "Trên đó có gã tên La Khắc, hắn có ý đồ xấu với tiếp viên trưởng, cơ trưởng Tống, nhờ anh mau cứu tiếp viên trưởng."


Tống Trạch nắm chặt tay, ánh mắt bốc hoả, hắn gật đầu với Trương Tiểu Nhã, không nói gì trực tiếp đi lên, Trương Tiểu Nhã nhìn theo bóng dáng hắn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.


"Mẹ, con muốn qua đón Hướng Vãn." Từ lúc nghe được câu nói của La Khắc, tim Nam Hướng Bắc đập loạn dồn dập, cô đẩy cửa vào văn phòng, cũng chẳng cần biết mẹ có nổi giận hay không, cô chỉ nghĩ mau đi cứu Tô Hướng Vãn, "Hướng Vãn đang gặp nguy hiểm!".


Dứt lời, không đợi Bắc Đường Lạc Anh hồi đáp, cô đã chạy khỏi văn phòng, thậm chí quên cả đóng cửa.


Bắc Đường Lạc Anh ngừng viết, ngẩng đầu lên thì Nam Hướng Bắc đã sớm chạy xa, bà cau mày nhìn cánh cửa bị mở tung, đứng lên bước qua đóng cửa, sau đó đến bên cửa sổ lẳng lặng nhìn xuống dưới.


Cũng may công ty giờ này không có nhiều nhân viên tăng ca, Nam Hướng Bắc nhấn thang máy thuận lợi xuống dưới lầu, lao ra cửa chính công ty chạy tới khách sạn Trung Hào, tiến vào đại sảnh mới sực nhớ mình không biết Tô Hướng Vãn ở đâu trong khách sạn.


Lấy di động ra khỏi túi, tay vẫn còn run rẩy, Nam Hướng Bắc đang muốn gọi điện cho Tô Hướng Vãn thì di động vang lên, một tin nhắn được gửi tới, trong đó có viết số phòng.


Thời điểm đọc tin nhắn, toàn thân Nam Hướng Bắc như nhũn ra, cô biết nếu Tô Hướng Vãn còn tìm được cơ hội gửi tin cho cô, tạm thời hẳn là an toàn, có điều cô không thể lơ là coi thường được, cô nhớ kỹ con số đó, kéo đại một nhân viên phục vụ hỏi cho rõ, lau mồ hôi rồi đi tới thang máy.


Bàn tiệc ở lầu bốn, nhìn bảng báo phía trước thang máy, cô thấy thang máy đang xuống từ lầu chín, đến lầu tám thì dừng lại, không thể chờ đợi thêm, Nam Hướng Bắc đành dùng thang bộ, chạy lên tầng bốn, mở cửa ra, ngoài ý muốn trông thấy Tống Trạch đang đứng hút thuốc cách đó không xa.


Nam Hướng Bắc không nhớ hắn tên gì, chỉ nhớ hắn là người lần trước ngăn cản Tô Hướng Vãn và nói những lời quá đáng, sắc mặt Nam Hướng Bắc càng trở nên khó coi, cô hận không thể đi qua đánh hắn một trận, nhưng đây không phải thời điểm thích hợp để đánh người, cô lườm hắn một cái, bước nhanh đến gian phòng có đánh số như trong tin nhắn, hít sâu, xoay tay nắm cửa.


Không khí căn phòng thực ngột ngạt, vừa mở cửa đã chứng kiến tay một gã đàn ông luồn vào trong áo một cô gái vuốt ve, Nam Hướng Bắc đi vào, nhìn đảo quanh liền thấy La Khắc và Tô Hướng Vãn.


"Cô là ai?" Chồng Lưu Viện bước ra hỏi, Nam Hướng Bắc căn bản không thèm nhìn tới hắn, nắm cánh tay hắn quật qua vai quẳng hắn té xuống đất, đám đông hét toáng lên, cô quay đầu đi đến bên cạnh La Khắc, đạp cho hắn một cước, kéo Tô Hướng Vãn vào lòng mình.


"Cuối cùng em cũng đến rồi." Nãy giờ phải đối phó La Khắc, nàng bất đắc dĩ uống ba ly rượu, nhìn vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Nam Hướng Bắc, nàng giơ tay vuốt má cô, khoé môi vẽ nên độ cong động lòng người, kế tiếp nàng tựa vào ngực Nam Hướng Bắc ngủ mất.


Nàng đã ngấm rượu từ lâu, nếu không phải sức mạnh lý trí khống chế bản thân, sợ là nàng đã ngã gục trên bàn mặc người sờ mó.


Thấy nàng bị chuốc say thành ra như vậy, mặt mày Nam Hướng Bắc xanh mét, nhìn mấy gã đang bao vây xung quanh, cô ôm chặt Tô Hướng Vãn cất tiếng nói, "Tôi đã báo cảnh sát."


Thân thủ cô không tệ, ngày thường một mình cô có thể đánh tay đôi với hai ba thanh niên cũng không thành vấn đề, hiện tại có tới bốn năm gã và vài cô gái bên cạnh, cộng thêm cô đang ôm Tô Hướng Vãn nên không tiện hành động.


"Báo cảnh sát?" Cả đám người đang say chuếnh choáng nhất thời thanh tỉnh, không ai dám động đậy, Nam Hướng Bắc cắn răng, cưỡng chế kích động muốn phục thù, cô ôm Tô Hướng Vãn đi thẳng ra ngoài gian phòng.


Nam Hướng Bắc vốn định lái xe đưa Tô Hướng Vãn về nhà nhưng thấy nàng say đến bất tỉnh nhân sự, do dự một lát cũng quyết định thuê phòng ngay tại khách sạn, cô nghĩ cứ ôm Tô Hướng Vãn vào phòng trước, chờ nàng tỉnh lại rồi nói sau.


Đặt nàng lên giường đắp chăn cẩn thận, Nam Hướng Bắc đứng dậy vào phòng tắm lấy khăn ướt giúp nàng lau mặt, động tác nhẹ nhàng, lau xong liền im lặng ngồi ở bên giường, khom người dừng trước gương mặt xinh đẹp đang ngủ say, khẽ thở dài.


Hồi lâu sau, Nam Hướng Bắc cúi đầu, một cái hôn chạm trán Tô Hướng Vãn, thanh âm rất nhỏ tựa hồ đang thì thầm trong miệng, "Đại sư tỷ, đêm nay em không bảo vệ chị tốt, em thật đáng chết."


Giây tiếp theo, một đôi tay chợt vòng qua cổ Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn bị vây trong trạng thái mơ màng hé mở mắt nhìn Nam Hướng Bắc, nàng lộ ra nụ cười cực kỳ mê người, thanh âm êm ái đáng yêu, "Trước giờ đều là đại sư tỷ bảo vệ Tiểu Từ Tâm nha~~".


Vừa dứt lời nàng ngẩng đầu, môi nàng trực tiếp dán lên môi Nam Hướng Bắc. Người bị hôn mở to mắt, chẳng còn phản ứng được gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play