Chiều tối Tô Hướng Vãn lại gọi cho Nam Hướng Bắc, mục đích cuộc gọi vô cùng rõ ràng.


Nhìn Tô Vị Tích dùng đôi tay nhỏ bé nắm chặt di động, vẻ mặt nhu thuận gật đầu, Nam Hướng Bắc không cần nghĩ nhiều cũng biết nhất định là Tô Hướng Vãn đang dặn dò Tô Vị Tích mấy thứ kiểu như phải nghe lời này kia.


"Dạ!" Dùng sức gật đầu một cái, giống như là Tô Hướng Vãn đang nhắc tới Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích ngồi ở trên giường, ngửa đầu nhìn cái người đang đứng bên giường, lộ ra nụ cười đáng yêu, "Là Bắc Bắc không phải là chị".


Ngừng động tác, thấy Tô Vị Tích tươi cười, lòng Nam Hướng Bắc mềm nhũn, bước hai bước đến cạnh bé con, đưa tay xoa cái đầu nhỏ, cười khẽ không nói lời nào.


Mang theo cháo từ trong nhà đi ra, cô gái vừa mới ngồi trên xe taxi nghe vậy liền sửng sốt, "Bắc Bắc?".


"Dạ!" Tô Vị Tích không hề chần chờ, đáp lời ngay.


Biểu tình có chút phức tạp, Tô Hướng Vãn cầm di động im lặng hồi sau mới mở miệng, thanh âm bình thản trước sau như một, "Ừ, tóm lại con ở nhà người ta thì ngoan đó có biết không....đưa điện thoại cho....Bắc Bắc đi".


Dựa theo cách Tô Vị Tích xưng hô, Tô Hướng Vãn hơi cau mày suy nghĩ, đợi Nam Hướng Bắc tiếp nhận điện thoại, nàng mới thở dài, "Xem ra em cùng Tiểu Tích ở chung rất khá".


"Hì hì, Tiểu Tích thật đáng yêu". Nam Hướng Bắc vừa nói vừa tiếp tục xoa đầu Tiểu Tích, nhìn thấy Tô Vị Tích ngửa đầu làm mặt quỷ với mình, cô nén cười, "Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc bé con thật tốt a".


"Ừm" Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng lên tiếng, vốn định nói "Phiền em rồi", nhưng nghĩ đến lời Nam Hướng Bắc nói trước đó, nàng lại nuốt trở vào, "Cảm ơn em".


"Không có gì mà".


Hàn huyên thêm vài câu, nghe Tô Hướng Vãn nói đi đến bệnh viện, Nam Hướng Bắc không quấy rầy nàng nữa, sau khi nói tạm biệt liền cúp điện thoại, thấy Tô Vị Tích vẫn ngẩng đầu nhìn mình, cô cười hỏi, "Chúng ta đi ăn cơm nha?".


"Dạ". Tô Vị Tích gật đầu, đang định trượt xuống giường lấy giày mang vào thì Nam Hướng Bắc đã trước một bước ngồi xổm xuống giúp nó.


"Cảm ơn Bắc Bắc." Tô Vị Tích đứng xuống liền nắm chặt tay Nam Hướng Bắc, "Buổi tối Bắc Bắc vẫn ngủ cùng con sao?".


"Huhm?" Nam Hướng Bắc cúi đầu nhìn bé con, thuận tay nhéo mũi nó, "Con không muốn ngủ với Bắc Bắc ha? Bắc Bắc không có chỗ ngủ đâu".


"Con không có!" Tô Vị Tích lập tức lắc đầu, nở nụ cười thỏa mãn, "Bắc Bắc thật tốt".


"Haha, đi thôi." Đơn giản ôm đứa nhỏ bế lên, bỗng nhiên có thêm một cô con gái ngoan ngoãn như vậy, Nam Hướng Bắc hận không thể dùng hết những gì có thể để yêu thương Tô Vị Tích, đem hết thảy đồ tốt nhất trên thế giới đưa cho nó.


Trong phòng khách, Bắc Đường Lạc Anh đang ngồi ở sopha xem một bộ drama nhàm chán trên ti vi, Nam Cực thì ở trong bếp bận rộn nấu ăn.


Từ phòng ngủ đi ra, Nam Hướng Bắc  thả bé con ngồi xuống sopha mềm mại, cô nói, "Tiểu Tích ngồi đây xem phim chút nha, ta qua giúp ông nội nấu cơm".


"Được ạ." Tô Vị Tích nghe lời đáp, nghĩ nghĩ, lại nhìn Bắc Đường Lạc Anh mặt lạnh ngồi bên cạnh, trong mắt rõ ràng hiện lên một chút sợ hãi. Nam Hướng Bắc không có chú ý tới chi tiết này, cô cười khẽ xoay người đi vào bếp giúp ba ba một tay.


"Con tên là gì?" Cũng không biết trải qua bao lâu, người phụ nữ luôn giữ vẻ lãnh đạm xem tivi đột nhiên cất tiếng, làm cho đứa nhỏ đang căng thẳng theo bản năng rùng mình một cái, nó lập tức quay đầu, thấy bà nội nhìn mình, nó chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói, "Tô Vị Tích".


"Tô Vị Tích." Nhướng mày, rõ ràng cảm giác cái tên này có ý tứ gì đó, Bắc Đường Lạc Anh nhìn xuyên thấu cô nhóc đang bất an kia, bà nghĩ nghĩ, đưa điều khiển từ xa qua cho nó.


Thấy bà đưa điều khiển qua, Tô Vị Tích lại lộ ra ánh mắt nai con, do dự lắc đầu, ngoan ngoãn nói, "Bà nội xem là được rồi, Tiểu Tích xem theo bà".


Bà nội......


Khóe miệng mất tự nhiên khẽ run run, Bắc Đường Lạc Anh nghiêm mặt tiếp theo nhấp môi, thu tay về, ấn ấn nút điều khiển đến khi ti vi dừng ở kênh hoạt hình mới ném điều khiển qua một bên.


Nghe tiếng động phát ra, Tô Vị Tích ngước nhìn, gương mặt vô cùng vui vẻ bởi vì thứ ti vi đang chiếu là phim hoạt hình, vốn còn sợ hãi vì người phụ nữ bên cạnh thoạt nhìn còn nghiêm khắc hơn cả mami nhưng giờ phút này Tô Vị Tích lại cảm thấy thật ra bà nội rất tốt, vì thế nó lại quay qua cười sáng lạn, nói với Bắc Đường Lạc Anh, "Cảm ơn bà nội".


Bắc Đường Lạc Anh mấp máy môi, nhìn bộ dáng đứa nhỏ hồn nhiên, chung quy không nói lời nào, duy trì vẻ lạnh nhạt xem phim hoạt hình theo nó.


"Con thành thật nói ta nghe, đứa nhỏ này ở đâu ra?" Tại phòng bếp, Nam Cực đưa mắt nhìn ra cửa bếp, xác định vợ không có ở gần mới đè thấp giọng vừa xắt đồ ăn vừa nói, "Con đừng nói đó là con gái của người bạn làm chi, cho tới giờ ta chưa hề nghe con nói có bạn nào có con gái hết".


Một tay cầm chảo xào rau, một tay theo thói quen sờ sờ cái mũi, biết thế nào ba ba cũng hỏi đến chuyện này, Nam Hướng Bắc không che giấu làm gì, "Chính là con gái của người con thích a".


"Biết ngay mà". Sớm đoán được nên Nam Cực cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngừng tay hỏi, "Ly hôn rồi?".


"Không biết." Nhún vai, Nam Hướng Bắc không để ý đến vấn đề ấy, "Dù sao hiện tại nàng độc thân, không vi phạm yêu cầu của ba nha".


"Ôi trời, sao con nói nghe tự nhiên quá vậy". Tay lại tiếp tục làm, chẳng qua có hơi dùng sức xắt lên cái thớt gỗ, Nam Cực không thèm nhìn sang con gái một cái, "Lấy lớn còn được khuyến mãi thêm nhỏ phải không?".


"Khụ......" Bị ba ba nói làm cho xấu hổ, Nam Hướng Bắc lại sờ sờ mũi, nhìn chằm chằm thức ăn trong nồi, mặt dày đáp trả, "Dạ, gần giống vậy...có cảm giác đó là chuyện rất siêu việt rất đáng giá".


"Phập" một tiếng, tiếng dao trên thớt gỗ càng lớn.


"Dù sao hai cô gái cũng đâu có sinh con được a". Nam Hướng Bắc chớp mắt, vờ như không nghe được thanh âm xắt thức ăn khác thường của ba ba, "Như vậy sau này ba và mẹ cũng sẽ không vì chuyện không có cháu gọi là ông bà mà phát giận...Với cả, theo lẽ thường con của con nên gọi hai người là ông bà ngoại, hiện giờ biến thành ông bà nội, không phải là chuyện ngạc nhiên đáng vui mừng sao?".


Khuôn mặt xanh mét thành một mảnh, hết cách với lối nguỵ biện của con gái, Nam Cực liếc cô hừ lạnh nói, "Ta thì không sao hết, nhưng mẹ con hiện giờ còn chưa biết, chờ lúc biết rồi để xem bà ấy xử lý con thế nào".


"Chuyện này......chờ con đem được con dâu về cho ba đi rồi nói sau". Nam Hướng Bắc ho nhẹ một tiếng, "Người ta còn chưa đặt con vào mắt đâu".


"Con đúng là thông minh, biết chiêu dụ nhỏ trước rồi mới tới dụ lớn".


"Đương nhiên, năm đó ba có thể theo đuổi được mẹ thì con khẳng định cũng có gen di truyền tuyệt vời của ba a".


"Con bé chết tiệt kia con có ý gì đây hả?".


"Chính là ý đó đó".


"Cút đi".


Khi hai cha con bưng đồ ăn từ bếp đến phòng ăn, cởi tạp dề trở ra phòng khách, đập vào mắt họ chính là Bắc Đường Lạc Anh cùng Tô Vị Tích đang ngồi chung sopha xem hoạt hình, trên bàn trà còn đặt bình nước trái cây.


Kinh ngạc mở to mắt, Nam Hướng Bắc không thể tin nhìn bóng dáng mẹ mình, hồi lâu cũng chưa hồi phục tinh thần lại. Nam Cực thì đứng im lặng bên cạnh, sau một lúc mới nhẹ mỉm cười.


"Khụ, ăn cơm thôi". Qua vài giây, Nam Cực ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, Bắc Đường Lạc Anh quay đầu qua, không thèm để ý đến vẻ kinh ngạc của con gái, bình tĩnh nhìn nàng rồi đứng lên thản nhiên nói với đứa nhỏ bên cạnh, "Ăn cơm đi, ăn xong xem tiếp".


"Dạ!" Tô Vị Tích nghe lời đáp, cũng xuống khỏi sopha, theo sát chân bà.


"Trước đi rửa tay đã". Đưa mắt nhìn đứa nhỏ phía sau, Bắc Đường Lạc Anh lạnh lùng nói, thấy nó gật gật đầu nghe lời đi theo mình, bà dừng bước, khom người ôm nó lên, đi về hướng phòng ngủ hai vợ chồng. 


Thấy cảnh tượng đó, hàm Nam Hướng Bắc muốn rớt xuống rồi, đơ người thật lâu mới quay qua nói với ba, "Mẹ...mẹ bị gì vậy a?".


Hình như hơi bất mãn với biểu tình và ngữ khí của con gái, Nam Cực thu hồi nụ cười, đưa tay vỗ vào ót cô, "Biến đi xới cơm đi".


"A..oh". Nam Hướng Bắc ra vẻ không phục nhưng cũng xoay người về bếp.


Lúc này Bắc Đường Lạc Anh cùng Tô Vị Tích đã rửa tay xong, từ phòng ngủ đi ra, bà thả đứa nhỏ đứng xuống, người phụ nữ vốn luôn nghiêm mặt lúc ở nhà hiếm khi thể hiện mặt dịu dàng như vậy, đôi mắt ánh lên chút tình cảm ấm áp.


Nam Cực nhìn dáng vẻ vợ mình, trong lòng bỗng dưng mềm mại, ông đi qua nắm tay Tô Vị Tích, thế thân cho vợ, bồng nhóc con đứng lên, "Con thích ăn vặt cái gì, chút nữa ông nội dẫn con đi mua".


Cau mày như đang bất mãn với việc chồng tự xưng "ông nội", Bắc Đường Lạc Anh liếc nhìn ông một cái rồi đi thẳng vào phòng ăn.


"Mami nói không thể ăn nhiều đồ ăn vặt." Tô Vị Tích ngoan ngoãn, tùy ý để ông nội mới nhận thức chưa bao lâu ôm lên, nó cảm thấy lúc ông nội cười cực kỳ giống Bắc Bắc nên cũng híp mắt cười theo, "Cảm ơn ông nội".


"Không sao đâu, hôm nay mami không ở đây". Hình ảnh hơn chục năm trước như tái hiện trước mắt, ý cười trên mặt Nam Cực càng tăng lên, ông bế bé con đi vào ngồi xuống bàn ăn, "Hơn nữa, ông sẽ không nói cho mami con biết".


Bắc Đường Lạc Anh đang định múc canh uống, nghe vậy liền khựng lại, quay qua nhìn Nam Cực, thấy chồng mình rất vui vẻ nói chuyện cùng đứa nhỏ, đôi mày thanh tú hơi giương lên nhưng vẫn tiếp tục múc canh.


Dư quang khoé mắt thấy được biểu tình của vợ, Nam Cực lại thêm một trận buồn cười, nhìn đứa nhỏ nhu thuận trong lòng mà âm thầm thở dài.


Đây đúng là duyên phận khó được đi, rõ ràng không phải cháu gái nhà ông thế mà nhất cử nhất động lại giống Nam Hướng Bắc hồi nhỏ y như đúc, khó trách vợ ông gần gũi với đứa nhỏ này nhanh vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play