"Hướng Vãn!".


Ngay lúc Nam Hướng Bắc còn đang xuất thần nhìn Tô Hướng Vãn, Tống Trạch đã chạy tới, ngồi xổm xuống, "Em không sao chứ?".


Thẳng đến giờ phút này Nam Hướng Bắc mới bình tĩnh lại, vẻ mặt nhợt nhạt, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Tô Hướng Vãn ôm Tô Vị Tích, cùng người đàn ông đang thắm thiết nhìn các nàng, ngực cô bắt đầu nhói đau.


"Cảm ơn......" Không để ý đến câu hỏi của Tống Trạch, tay còn ôm Tô Vị Tích, gương mặt vẫn chưa hồng hào lại, nhưng Tô Hướng Vãn đã muốn khôi phục lý trí ý thức được vừa rồi là Nam Hướng Bắc cứu Tô Vị Tích, ngẩng đầu lên tính nói lời cảm tạ, nhìn thấy trước mặt là Nam Hướng Bắc liền giật mình, "Là em!".


"Ừm". Thậm chí hiện giờ khó chịu đến mức gần như muốn khóc, khi đối mặt Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc vẫn xả ra nụ cười miễn cưỡng, "Thật trùng hợp".


"Đúng vậy." Vốn tưởng rằng sau ngày đó sẽ không bao giờ thấy nữa, hai người bọn họ bất quá chỉ ngẫu nhiên gặp nhau giữa biển người mờ mịt, cũng chưa từng nghĩ tới hôm nay cư nhiên tình cờ như thế, Nam Hướng Bắc sau khi cứu nàng lại cứu tiếp con gái nàng, nghĩ đến đây, Tô Hướng Vãn mỉm cười,"Xem ra chị nên mời em ăn bữa cơm mới phải".


"A? Không...... Không cần đâu." Cái cười trên mặt hiện tại so với bộ mặt khóc lóc cũng không đẹp hơn bao nhiêu, Nam Hướng Bắc lắc lắc đầu, tầm mắt rơi xuống bé gái trong lòng Tô Hướng Vãn,"Tuy thoạt nhìn có vẻ như không bị thương nhưng vẫn nên cẩn thận kiểm tra mới tốt".


"Ừ". Tô Hướng Vãn gật gật, cúi đầu nhìn con gái, đang định kiểm tra lần nữa. Tô Vị Tích ngẩng lên, ngoan ngoãn mang theo điểm sợ hãi, "Mami, con không sao".


Vừa nói xong, con bé lại xoay người nhìn Nam Hướng Bắc,"Cảm ơn chị".


Mặc dù đã biết chuyện này là sự thật, nhưng trực tiếp giáp mặt chứng kiến cô nhóc gọi Tô Hướng Vãn là "mami", Nam Hướng Bắc cảm thấy trái tim đã đau càng đau hơn, thân mình cơ hồ cũng mất hết sức lực tựa như muốn tê liệt ngã xuống đất.


"Về sau phải cẩn thận nha". Cố gắng tươi cười, Nam Hướng Bắc không để ý con bé rốt cuộc nên kêu mình là chị hay là cô, " Chắc sợ lắm đúng không, coi kìa, làm cho mẹ con cũng sợ hãi".


Nghe Nam Hướng Bắc nói, Tô Vị Tích dùng sức gật đầu rồi ngước lên nhìn Tô Hướng Vãn, đang muốn nói gì đó thì Tô Hướng Vãn đã lạnh mặt, tức giận thả nó ra, "Ta đã nói với con bao nhiêu lần, con đã năm tuổi, sao có thể vẫn không hiểu chuyện như vậy!".


Trên mặt vốn đã bày ra nụ cười đáng yêu, tay còn nắm thật chặt vạt áo của mẹ, lúc này bị răn dạy, Tô Vị Tích cúi đầu, "Tiểu Tích biết sai rồi, xin lỗi mami".


"Bỏ tay ra!". Nét mặt vẫn âm trầm như trước, thanh âm lạnh hơn hẳn, Tô Hướng Vãn nổi giận, "Nhiều xe đến vậy, con vọt ra giữa đường làm gì, sao con không hiểu chuyện, không nghe lời thế hả! Con....".


Cho tới bây giờ cũng không biết đại sư tỷ mà mình thích nhất còn có một mặt này, Nam Hướng Bắc giật mình.


Vô luận trong trò chơi phát sinh việc gì, Tô Mạc Che đều rất bình tĩnh, cho dù môn phái chiến có kịch liệt thế nào, thanh âm nàng chỉ huy luôn tràn ngập sĩ khí, lần sơ ngộ đầu tiên trên máy bay, thời điểm nàng đối mặt với kẻ tâm thần cướp máy bay cũng là như thế, sau đó còn đối xử với cô rất dịu dàng....Cô đã nghĩ, Tô Mạc Che và Tô Hướng Vãn đều giống nhau, đều ôn nhu bình tĩnh, nhưng....


Khi nhìn đứa nhỏ bị răn dạy đến sắp khóc, Nam Hướng Bắc nhíu nhíu mày, quét mắt qua Tống Trạch nãy giờ đứng một bên không nói gì, trong lòng bất giác buồn bực, chần chờ mở miệng nói,"Chuyện này......cô bé còn nhỏ, mới năm tuổi thôi mà, chỉ là không cẩn thận, không tất yếu phải......".


Răn dạy đứa nhỏ như vậy a...


Còn chưa nói xong, Tô Hướng Vãn lại lạnh lùng nhìn cô, một cái liếc mắt thôi liền làm cả người cô đông cứng, Nam Hướng Bắc nhất thời ngừng nói.


"Con xin lỗi, mami". Tô Vị Tích lí nhí nói xin lỗi, thanh âm non nớt có chút run run, "Mami đừng giận, về sau tiểu Tích không bao giờ vậy nữa".


Nhấp môi, thu hồi tầm mắt khỏi người Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn nhìn sang Tô Vị Tích, không thèm nhắc lại.


Bởi vì lớn tuổi, ông bà Tô một hồi sau mới chạy tới, nhìn thấy con gái nghiêm mặt lạnh như băng, còn Tô Vị Tích cúi đầu, hai người liếc nhìn nhau, bà Tô mở lời, "Là ta không trông con bé cho tốt, mới chớp mắt cái là đã xảy ra chuyện, ôi...".


"Cũng tại chúng ta, nhập tâm trò chuyện quá". Tống Trạch cười nói theo, sau đó thân thiết nhìn về phía Tô Hướng Vãn, "Hướng Vãn, em mới nãy chạy gấp tới đây, có chỗ nào không thoải mái không?"


"Tôi không sao." Bởi vì lời hắn nói mà nàng hơi bực mình, Tô Hướng Vãn thoáng nhìn hắn rồi nắm tay Tô Vị Tích, lại nhìn sang Nam Hướng Bắc, khôi phục bộ dáng bình tĩnh,"Hướng Bắc, cùng nhau ăn bữa cơm đi".


"Không cần đâu." Trong đầu trống rỗng, Nam Hướng Bắc lắc đầu, vỗ vỗ bụi đất bám trên người, cánh tay bị thương trước đó hơi đau, có lẽ miệng vết thương nứt ra rồi, "Em còn có việc, lần sau đi".


Cả nhà bọn họ cùng nhau ra ngoài chơi, cô là người ngoài....sao dám quấy rầy.


Nghĩ như thế, bày ra nụ cười tươi với Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc khom người, đưa tay xoa xoa đầu Tô Vị Tích, "Con là tiểu Tích phải không? Về sau phải cẩn thận hơn nha....À, đừng thương tâm nữa, mẹ con cũng vì lo cho con mới nổi giận thôi".


"Dạ, tiểu Tích hiểu được !" Ngửa đầu nhìn Nam Hướng Bắc, thấy nàng mỉm cười với mình, cô nhóc còn rơm rớm nước mắt cũng đáp lại bằng cái cười sáng lạn, "Cảm ơn chị".


"Ha ha, cô đi đây, bye nha." Phất tay với Tô Vị Tích, Nam Hướng Bắc đứng thẳng người, một lần nữa nhìn Tô Hướng Vãn,"Em đi trước."


Từ lúc bắt đầu, nàng đã cảm thấy cái cách Nam Hướng Bắc cười có chút kỳ quái, khác hẳn với vẻ rạng ngời cùng ngượng ngùng vào hôm nàng gặp cô trên máy bay, nhưng Tô Hướng Vãn cũng không ép buộc, nàng lấy điện thoại di động ra, "Cho chị số phone của em, lần sau cùng nhau ăn cơm".


Vốn định chờ Tô Hướng Vãn rời đi, không nghĩ nàng lại muốn xin số phone, Nam Hướng Bắc ngây người vài giây, khi kịp phản ứng lập tức đọc số điện thoại cho nàng, thấy bộ dáng nàng nghiêm túc cúi đầu nhập vào dãy số của cô, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, trong lòng càng cảm thấy vắng vẻ.


"Tốt lắm." Thu được dãy số, lưu tên Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn quơ quơ điện thoại trước mặt cô,"Lần sau đừng có từ chối chị".


"Ừ". Nam Hướng Bắc gật đầu cười cười,"Vậy hẹn gặp lại".


"Gặp em sau". Cất điện thoại xong, Tô Hướng Vãn nhẹ giọng nói, nhìn Nam Hướng Bắc xoay người đi về một hướng khác, sau lúc lâu, nàng mới chuyển hướng nhìn, "Chúng ta cũng đi thôi".


"Hướng Vãn, em quen biết người kia?" Nãy giờ giống như người vô hình, Tống Trạch đành mặt dày hỏi Tô Hướng Vãn, tay nàng vẫn nắm tay Tô Vị Tích, không thèm nhìn tới hắn, chỉ nói, "Ừ".


"À". Thấy nàng không muốn nhiều lời, Tống Trạch xấu hổ cười rồi sóng vai đi cùng nàng, không nói gì thêm, ông bà Tô thì đi phía sau bọn họ, bà Tô cũng không mở miệng kêu Tô Vị Tích đi với mình nữa.


Đi được khoảng hơn mười thước, Nam Hướng Bắc dừng bước xoay người, lưu luyến nhìn phía kia, thấy bóng dáng Tô Hướng Vãn càng lúc càng xa, bên trái là chồng nàng, bên phải là con gái nàng, khoé miệng Nam Hướng Bắc khẽ co giật, cô lắc đầu, cười giễu mình, rồi tiếp tục sải bước, không hề dừng lại.


Về đến nhà, Nam Hướng Bắc mới đổi giày liền nghe được tiếng Nam Cực từ thư phòng đi ra, "Mẹ con đã liên hệ người của hàng không Vân Phi, chờ thủ tục con chuẩn bị xong xuôi là có thể vào làm".


Nhìn ba ba, Nam Hướng Bắc nhất thời giật mình, không nói được một lời.


"Làm sao vậy, vui quá nên bị đơ rồi a?" Thấy sắc mặt con gái không được tốt, Nam Cực chăm chú nhìn cô, ngữ khí thản nhiên, "Hay là hối hận?"


"Không, không có hối hận." Lắc đầu, Nam Hướng Bắc kéo lên khóe miệng, cười cười,"Đã lựa chọn sẽ không hối hận, đây là điều trước kia ba nói với con, sao con có thể quên được".


"Không hối hận là tốt rồi." Luôn hiểu con gái, biết cô như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Nam Cực cũng không tính nhúng tay vào, bình thản nói,"Mẹ con hẳn đã nói cho con biết quyết định của bà ấy phải không?".


"Dạ". Vừa đáp lời vừa đi vào phòng bếp mở tủ lạnh cầm chai nước suối, Nam Hướng Bắc mở nắp chai uống một ngụm to, cảm nhận dòng nước mát lạnh theo cổ họng tiến vào trong cơ thể, nghĩ tới hình ảnh hoà thuận mới vừa rồi của gia đình Tô Hướng Vãn, cô đi trở về phòng khách nằm ngã lên sopha, đem chai nước lạnh dán lên mắt,"Ba...... con vẫn muốn tiếp tục bay".


Nếu toàn bộ thủ tục cần làm đều chuẩn bị xong, vậy đâu cần bởi vì tình cảm riêng tư lại lựa chọn từ bỏ, đối với phi công mà nói, máy bay chính là bạn đồng hành của họ, không phải sao?


Đáp lời cô là một mảnh im ắng, Nam Cực đứng ở cửa thư phòng, thấy rõ dáng vẻ con gái có chút cô đơn chán chường...hồi lâu sau, ông trở vào phòng, đóng cửa lại.


Vài giọt nước chảy xuống từ khoé mắt Nam Hướng Bắc, cũng không biết là từ chai nước suối hay là từ cô.


Cả ngày đều dạo loanh quanh ngoài phố, đưa đôi mắt lạnh nhìn ba mẹ đang tươi cười, còn Tống Trạch thì luôn tỏ ra ân cần với mình, Tô Hướng Vãn không có lấy một chút vui vẻ.


Tới gần chạng vạng, Tống Trạch đề nghị đến nhà hàng dùng cơm, không đợi ba mẹ nói chuyện, Tô Hướng Vãn giành mở miệng gạt thẳng,"Không được, tôi hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi".


Khuôn mặt trở nên cứng đờ, Tống Trạch vốn đang âm thầm vui sướng bởi vì cả ngày nay được ở chung, lúc này bỗng nhiên bị cự tuyệt, hắn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Tô Hướng Vãn đã lên tiếng,"Ngày mai tôi có nhiệm vụ".


Nghe nàng nói lý do này, Tống Trạch không tiện tiếp tục miễn cưỡng, bà Tô vốn định mở lời khuyên con gái cũng khép miệng lại.


Qua loa mua thức ăn bên ngoài gói đem về nhà, Tô Hướng Vãn tiếp tục từ chối lòng tốt muốn cùng đi lên của Tống Trạch, "Hôm nay phiền anh rồi, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi".


Nói xong nàng kéo tay Tô Vị Tích đi thẳng lên lầu, không quan tâm đến biểu tình của ba mẹ và Tống Trạch. Sau khi vào nhà, Tô Hướng Vãn bảo Tô Vị Tích đến ngồi yên ở sopha, còn nàng khẩn cấp vào phòng mình mở máy tính lên.


Mỗi lúc mệt và nản, chỉ có nhìn đến Nam Cung Từ Tâm thì nàng mới cảm thấy được an ủi, thoải mái hơn.


Nhưng khi nàng tràn ngập chờ mong vứt bỏ hết thảy rối rắm đêm qua, vào trò chơi, mở danh sách hảo hữu ra, cái tên quen thuộc kia vẫn tối mờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play