Thời điểm Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn cùng nhau trở lại Nam gia đã cách ngày các nàng từ Luân Đôn về hai ngày.


Tô Vị Tích chưa tan học, Bắc Đường Lạc Anh cũng chưa về, trong nhà chỉ có một mình Nam Cực ở thư phòng uống cà phê viết lách.


"Bố già." Nam Hướng Bắc đến gõ cửa thư phòng, chỉ ló cái đầu vào hô một tiếng dò xét, Nam Cực cũng không thèm nhìn tới cô, "Về rồi à? Lát nữa đi đón Tiểu Tích, sau đó đi chợ mua đồ đi, buổi tối con nấu cơm."


"A.. vâng." Nam Hướng Bắc nhẹ nhàng đáp ứng, Nam Cực lại nói tiếp, "Còn Hướng Vãn a, ở phòng khách xem tivi hay là về phòng nghỉ ngơi chút đi, để cho Tiểu Bắc hầu hạ con."


Tô Hướng Vãn nghe vậy sửng sốt, lập tức ngượng ngùng, nàng liếc nhìn Nam Hướng Bắc một cái, thấy cô đang nghịch ngợm le lưỡi với mình, loại cảm giác không được tự nhiên này trong nháy mắt biến mất, nàng mỉm cười đáp lại Nam Hướng Bắc, miệng trả lời Nam Cực, "Dạ, bác."


Ánh mắt nhìn Nam Hướng mang theo nhè nhẹ cưng chiều.


"Lúc bố già viết tiểu thuyết không thích bị quấy rầy." Nam Hướng Bắc cúi đầu nói với Tô Hướng Vãn, "Đặc biệt thời điểm không có ý tưởng, có chút tiếng động thôi cũng cảm thấy phiền."


Điểm ấy cô đã được lĩnh giáo, cũng chỉ có mẹ cô Bắc Đường Lạc Anh mới dám ở bên cạnh nói chuyện với ba cô lúc ông buồn bực vì không viết được, bất quá chuyện này cũng bình thường, đa số thời điểm mẹ cô chính là nguồn cảm hứng của bố. Lúc mẹ không đi làm, thỉnh thoảng cùng ông tán gẫu vài câu, đều có thể làm cho bố già lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó vẻ mặt phấn chấn tiếp tục chiến đấu với chiếc máy tính.


Những lúc ấy, Nam Hướng Bắc đều cảm thán trong lòng: "Sức mạnh tình yêu quả thực vĩ đại".


Kéo Tô Hướng Vãn rời khỏi thư phòng, hai người ngồi trong phòng khách, tay nắm tay, thời điểm tầm mắt dừng trên cổ áo đối phương, trên mặt cả hai đều ửng hồng.

Sau hai ngày liên tục điên cuồng, đến hôm nay hoàn toàn thanh tỉnh rời khỏi giường lớn hỗn độn, mới phát hiện trên người đối phương nơi nơi đều là dấu yêu mình lưu lại, ngay cả trên cổ cũng như thế.


Bất đắc dĩ, đành phải cùng nhau mặc áo cổ cao, cũng may hiện tại thời tiết không nóng, mặc áo cổ cao cũng không quá kỳ cục.


Ở phòng khách ngẩn người một chốc, tuy rằng hiện tại hai người ở bên nhau cho dù không nói lời nào chỉ ngồi cạnh thôi cũng không cảm thấy nhàm chán hay xấu hổ, nhưng mà lúc này Nam Hướng Bắc cứ luôn nhịn không được mà nhìn Tô Hướng Vãn, hơn nữa trong ánh mắt và gương mặt đo đỏ kia ẩn chứa hương vị nào đó khiến cho Tô Hướng Vãn hơi có chút lo lắng.


Hai ngày này nàng đã lĩnh giáo được Tiểu Từ Tâm nhà mình trở nên hư hỏng cỡ nào, nàng thực sự không muốn ở chỗ này mà làm chuyện ấy, thắt lưng của nàng đến bây giờ vẫn còn ê ẩm đây. Nếu không nghĩ đến việc từ lúc trở về đến giờ đều chưa có tới thăm ba mẹ Nam gia, hơn nữa cứ để Tô Vị Tích ở đây mãi cũng không tốt lắm, thì hôm nay nàng tuyệt nhiên không muốn xuống giường đâu.


"Chúng ta trở về phòng đi." Tô Hướng Vãn đột nhiên nhẹ giọng nói, Nam Hướng Bắc đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trong mắt liền ánh lên một chút thần thái, biểu cảm như vậy ý nghĩa là gì Tô Hướng Vãn đều nhất thanh nhị sở.


Nàng oán trách trợn mắt lườm Nam Hướng Bắc một cái, trước một bước đứng lên, "Trở về phòng mở máy tính, chị muốn chơi game."


"Sao cơ?" Thì ra trở về phòng không phải để làm chuyện mình mong chờ, Nam Hướng Bắc hơi thất vọng, nhưng mà nghĩ đến có thể cùng Tô Hướng Vãn cùng nhau chơi Trường Kiếm Giang Hồ, cô lại lập tức cao hứng, dù sao đó là nơi duyên phận của hai người bắt đầu.


Hai người trở về phòng mở máy tính, đã một thời gian không có chơi, bản game đã cập nhật mới vài lần. Hai người ngồi yên chờ cập nhật, Nam Hướng Bắc nhịn không được vươn tay nắm tay Tô Hướng Vãn, tuy vẫn không nói chuyện, nhưng cô lại cảm thấy cứ như vậy thôi cũng thực làm cho người ta vui vẻ.


Rất nhanh đã hoàn thành, Tô Hướng Vãn rút tay ra khỏi tay Nam Hướng Bắc, trực tiếp đăng nhập vào tài khoản Nam Cung Từ Tâm, sau đó nhíu mày với cô, "Chị muốn xem xem em có chơi đùa với em gái nào không."


"Sao như thế được." Nam Hướng Bắc vô tội nói, nhìn Nam Cung hiện ra, Tô Hướng Vãn mở ô chat gần nhất của cô ra xem, lộ ra nụ cười hài lòng, cô bỗng nhiên cảm thấy Đại sư tỷ nàng như vậy thật sự là rất đáng yêu.


"Vậy giờ nên làm gì nhỉ?" Bây giờ cách thời gian Tô Vị Tích tan học còn lâu, Tô Hướng Vãn nhìn nhìn thiếu niên áo trắng trên máy tính, có chút rầu rĩ nói.


Đã lâu không vào trò chơi, giờ login lại không biết nên làm gì mới tốt.


Nam Hướng Bắc trợn mắt nhìn, "Làm ruộng?"
Tô Hướng Vãn hờn dỗi liếc cô một cái, "Làm một mình chán lắm."


"Sao lại chỉ có một mình?" Nam Hướng Bắc cười hì hì, cầm tay nàng, "Có em ở đây nữa mà."


Hiện tại Nam Hướng Bắc đột nhiên nhớ đến, quả thật làm ruộng là một chuyện rất nhàm chán, nhưng mà không biết vì sao trước kia cô và Tô Hướng Vãn trong trò chơi, thời điểm ở cùng nhau ngoại trừ đánh đàn thổi sáo múa kiếm, cơ hồ đều là làm ruộng, hơn nữa bình thường đều là trạng thái voicechat, mà lúc đó Nam Hướng Bắc không dám cho nàng nghe giọng mình, cho nên đều là Tô Hướng Vãn nói chuyện một mình với cô.


Nghĩ đến đây, Nam Hướng Bắc càng nắm chặt bàn tay hoàn mỹ đang rảnh rỗi trước mặt, "Trước kia em không nói chuyện, chỉ có Đại sư tỷ một mình nói chuyện, chị không cảm thấy nhàm chán sao?"


Tay kia vẫn tiếp tục cầm chuột điều khiển Nam Cung Từ Tâm trong trò chơi chạy loạn, Tô Hướng Vãn không chuyển mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình, nhẹ giọng cười cười, "Có thể nghe tiếng em gõ bàn phím đó."


"Hơ?" Nam Hướng Bắc sửng sốt, lập tức trong lòng thật ngọt ngào, "Vậy ha."


"Nhưng mà." Tô Hướng Vãn đột nhiên ngừng động tác, quay đầu nhìn Nam Hướng Bắc, nén cười nói, "Cũng may chị không có thói quen thu âm kỳ lạ, bằng không hiện tại không phải chỉ có thể nghe được tiếng gõ phiếm cạch cạch thôi sao?"


Thoắt cái, hai má Nam Hướng Bắc đỏ bừng, cô mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.


Vừa thấy cô như vậy, Tô Hướng Vãn lại có tâm tình trêu ghẹo cô, khóe miệng câu lên nét cười nhẹ, giữa hàng mi giấu không được ý đùa giỡn, thanh âm cũng tự nhiên kiều mỵ một chút, "Tiểu Từ Tâm rốt cuộc là lưu bao nhiêu file giọng của chị vậy?"


"Hơ......" Nam Hướng Bắc đưa tay sờ ót, đơn giản đưa tay cầm chuột, mở ra folder chuyên dùng chứa file âm thanh của Tô Hướng Vãn. Lúc này Tô Hướng Vãn mới phát hiện bên trong quả nhiên là chứa không ít file ghi âm.
Nhìn những con số ghi thời gian của file, cái sớm nhất là lúc hai người mới biết nhau không bao lâu, Tô Hướng Vãn nhất thời kinh ngạc. Nàng quay đầu nhìn Nam Hướng Bắc, Nam Hướng Bắc ngay cả tai cũng đều đã đỏ chót.


Sau một lúc lâu, Tô Hướng Vãn mới nhẹ nhàng nói, "Tiểu Từ Tâm thật đúng là làm chị kinh ngạc."


Thì ra cái tên ngốc này, không bao lâu trước kia đã có tình cảm với mình sao? Nhưng mà hành vi này, nếu không phải mình cũng yêu em ấy thì cảm giác có chút quái đản, thấy giống như bị kẻ cuồng theo dõi quấy rối. May mắn là mình cũng yêu em ấy.


"Lúc ấy em, em thật sự...... cũng không biết là làm sao lại như vậy." Nam Hướng Bắc có chút lắp bắp, "Chính là, chính là cảm thấy thanh âm Đại sư tỷ rất êm tai, liền, liền......"


"Cho nên Tiểu Từ Tâm ban đầu là thích giọng chị trước hả?" Tô Hướng Vãn cầm chuột di di, nhìn một rừng file chi chít trong máy, nàng thậm chí còn không nhớ nổi trong mớ này hai người các nàng rốt cuộc đã nói gì mà nhiều vậy, tựa hồ đều chỉ là một vài chủ đề râu ria trong cuộc sống, vậy mà mỗi ngày đều nói như vậy cũng không thấy chán.


"Cũng...... Cũng không phải vậy." Trên đời này giọng nói dễ nghe so với Tô Hướng Vãn cũng không thiếu, cái chính là cô thích Tô Hướng Vãn, không phải chỉ vì thanh âm mà còn bởi vì nhất cử nhất động của Tô Mạc Che trong trò chơi rất là thu hút cô.


"Phải không?" Ngừng cầm chuột, Tô Hướng Vãn từ ghế đứng lên, trực tiếp ngồi vào lòng Nam Hướng Bắc, hai tay ôm lấy cổ cô, thanh âm dịu dàng ấm áp, "Chị lo Tiểu Từ Tâm sẽ bị cô gái nào đó có chất giọng dễ nghe hơn chị bắt đi mất."


"Sao...... Sao thế được!" Nam Hướng Bắc vội lắc đầu, "Em chỉ thích mình chị."


Cúi đầu cười, tiếp theo hôn lên môi Nam Hướng Bắc, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi mềm kia, lại một chút tham nhập, khẽ đẩy hàm răng trắng tinh, quấn quít đầu lưỡi mềm mại.


Nam Hướng Bắc căn bản không cần băn khoăn liền trực tiếp đáp lại cái hôn dụ người đến cực điểm này, chính là vào lúc tay cô xoa đến nơi đầy đặn kia của nàng, Tô Hướng Vãn bất chợt ý thức được cái gì, vội từ trong lòng cô đứng lên, vẻ trìu mến lẫn trầm mê trên mặt toàn bộ biến mất, chỉ còn lại cảnh giác, "Không được."


Nàng thiếu chút nữa đã quên, người nào đó hiện tại không khác gì sói đói ăn mãi không no, nàng cũng không thể lại làm ra hành động câu dẫn được, nếu không người chịu thiệt nhất định là chính mình.


Nam Hướng Bắc cười ngượng ngùng, cô cũng không nghĩ tới tay mình thế mà lại thật tự nhiên trượt đến nơi kia của Tô Hướng Vãn, mắt thấy Đại sư tỷ nhà mình dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, chính cô cũng hiểu được bản thân nết na cỡ nào.
  

"Cũng đến giờ rồi, chúng ta đi đón Tiểu Tích đi." Nói là muốn chơi game, kết quả login vào rồi, hai người lại ngồi tán tỉnh nhau, thời gian cũng trôi qua không ít, Tô Hướng Vãn tức giận nói xong, đóng lại folder kia, sau đó cũng tắt trò chơi.


"Vâng." Nam Hướng Bắc gật đầu, đứng lên nắm tay nàng, Tô Hướng Vãn trợn cô liếc một cái nhưng không có rút tay ra.


Đi ngang qua thư phòng, Nam Hướng Bắc nói đi đón Tô Vị Tích với Nam Cực, trong thư phòng Nam Cực vẫn đang chuyên chú gõ chữ tùy ý đáp một tiếng rồi lại chìm vào thế giới của mình.


Lúc đổi giày ở cửa, không biết vì sao Tô Hướng Vãn bỗng nhiên nhìn Nam Hướng Bắc, trong mắt còn có hoài nghi, "Tiểu Từ Tâm, hiện tại mấy lúc nói chuyện điện thoại với chị, em có còn ghi âm lại nữa không đó?".


Vừa thay giày xong Nam Hướng Bắc nghe vậy quýnh quáng, "Sao làm thế được!"


"Ai biết em ~" Tô Hướng Vãn nói xong, nhớ đến vừa mới nãy trong lúc hôn nhau, Nam Hướng Bắc lại muốn ngọ nguậy linh tinh, lại nhớ tới hai ngày nay Nam Hướng Bắc không nghe lời không buông tha mình, nháy mắt tức giận xông lên đầu, "Nếu không phải chị cũng thích em, chị thực sự cảm thấy em không khác gì kẻ cuồng theo dõi!"


"Em......" Nam Hướng Bắc lại đỏ mặt, bởi vì chính cô cũng hiểu được hành vi như vậy có chút biến thái, nhưng mà lúc ấy cô thật sự không biết vì sao mình lại nghĩ đến việc ghi âm giọng nói của Tô Hướng Vãn, mà có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, càng về sau càng không thể vãn hồi.


"Em còn chép vào máy MP3 nữa chứ ~" Ra khỏi Nam gia, Tô Hướng Vãn nghĩ đến cái máy MP3 kia có chứa thanh âm của mình, tuy rằng trong lòng cảm thấy thực ngọt ngào, nhưng mà trong đầu bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ, làm cho nàng lập tức ngừng chân, môi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc.


"Làm sao vậy?" Nam Hướng Bắc không rõ vì sao Tô Hướng Vãn thay đổi sắc mặt, rõ ràng mới vừa rất tốt mà...... Chẳng lẽ là bởi vì mình lưu lại nhiều file thanh âm của nàng như vậy làm Đại sư tỷ không thích?


"Em...... cũng sẽ không có thói quen ghi hình lưu lại chứ?" Trong mắt có điểm hồ nghi nhìn cô, Tô Hướng Vãn cắn môi, cau mày, "Hiện tại...... nội dung này nọ lưu trong máy tính cũng không an toàn đâu, hơn nữa, hơn nữa thói quen này cũng không tốt......"


"Hả?" Nam Hướng Bắc biểu lộ không hiểu gì cả, Tô Hướng Vãn nhìn chằm chằm cô một lúc, cũng từ vẻ mặt cô mà nhìn ra bản thân đang nghĩ nhiều, không khỏi có chút xấu hổ chuyển tầm mắt, "Bỏ đi...... Đi đón Tiểu Tích."


Nói xong cũng không chờ Nam Hướng Bắc, nàng liền hướng về chỗ đậu xe đi đến. Nam Hướng Bắc vội vàng chạy theo đuổi kịp nàng, vẻ mặt khó hiểu.


Bất quá đợi đến lúc hai người ngồi vào trong xe, Nam Hướng Bắc thắt dây an toàn xong thì trong đầu cô linh quang chợt lóe, quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn, dở khóc dở cười.


Cô...... Cô mới không có cái loại thói quen quái đản ấy đâu! Làm sao... làm sao có thể đi quay hình ảnh các nàng làm... làm chuyện kia để lưu lại xem được chứ, thời điểm muốn không phải cứ trực tiếp ôm lấy nàng muốn nàng sẽ tiện hơn sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play