Bị ông nội dọa sợ, Dung Niên bám chặt lấy anh hai, nói với ông rằng cậu muốn Lục Cận Ngôn.
Chừng nào chưa thấy Lục Cận Ngôn, Dung Niên không thể nào yên tâm được.
"Bé ngoan à."
Ông nội gọi. Trước kia, mỗi khi ông gọi bé ngoan là trong lòng vừa ấm vừa ngọt, mà bây giờ cũng vẫn câu bé ngoan ấy, nhưng trong lòng lại có chút chua.
Bé ngoan của ông sao lại làm chuyện lớn như vậy mà không nói năng một câu gì chứ.
Lén lút giấu Dung Trì rồi đi nói chuyện yêu đương với đối thủ một mất một còn của anh.
Lén lút sau lưng gia trưởng*, hôn sự còn chưa quyết định mà trong bụng có khả năng mang thứ ấy.
*Gia trưởng: hiểu theo nghĩa thông thường là trưởng của một gia đình tức người làm chủ, người trụ cột, gánh vác mọi việc.
Ông nén chua xót, nói nốt câu còn lại: "Chúng ta muốn xuống đáy biển một chuyến để kiểm tra cơ thể cho cháu. Có chuyện gì thì chờ kiểm tra xong lại nói."
Dung Niên nghe vậy, khuôn mặt ban nãy còn đỏ bừng vì khóc chợt nhăn lại một cách đáng thương.
"Cháu muốn cùng Lục Cận Ngôn đi gặp bác sĩ."
"Không được."
Những lời này, ông nội dứt khoát từ chối không để cậu có cơ hội thương lượng: "Con người tuyệt đối không thể dính dáng tới những nơi mà nhân ngư sinh sống."
Ông nhìn Dung Niên, nghiêm túc nói: "Niên Niên, kể cả cháu tin tưởng Lục Cận Ngôn, nhưng những nhân ngư khác chưa chắc đã tin hắn."
"Nếu để con người đi vào phạm vi nhân ngư chúng ta hoạt động, nguy hiểm tiềm tàng trong đó không ai có thể gánh nổi."
Dung Niên nắm lấy áo anh hai theo bản năng, ánh mắt cậu thoáng chút mờ mịt.
Những lời ông nội nói, cậu đều có thể hiểu.
Chính là bởi vì hiểu nên cậu có thể lý giải quyết định của ông.
Dung Niên không phải nhân ngư không biết tốt xấu, lúc trước cậu chưa từng nghĩ đến việc này, hiện giờ ông nội nói ra, cậu lập tức ngoan ngoãn ngoan nghe lời.
"Sau này cháu cũng sẽ không dẫn anh ấy đi nữa. Ông nội, cháu sẽ không để những nhân ngư khác phải chịu tổn thương."
Ông nội nghe vậy, lập tức hiện lên chút vui mừng.
Nếu, nếu năm đó mẹ Dung cũng nói những lời này giống Niên Niên, không tiếp tục dây dưa, năn nỉ.
Mà ông, cũng không vì những lời cầu xin van nài mà mềm lòng....
Thì bi kịch sau đó, có lẽ cũng không xảy ra....
"Ài".
Ông nội lắc đầu thở dài, đè những chuyện ngày xưa xuống.
"Cháu nghĩ được như vậy là ông yên tâm rồi."
Ít ra, Niên Niên không phải là người mụ mị khi yêu, sẽ không vì tình yêu mà mất đầu óc, đối với tộc nhân ngư mà nói thì đây là một chuyện tốt.
"Ông nội, trước khi đi gặp bác sĩ, cháu muốn gặp Lục Cận Ngôn."
Ông nội: "......"
Ông nội nhíu mày: "Không thể đợi khám bác sĩ xong rồi đi gặp hắn sao?"
"Không!" Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên phồng lên, kiên định nói: "Cháu muốn Lục Cận Ngôn."
Sau mấy lần Dung Niên nhấn mạnh nếu chừng nào còn chưa thấy Lục Cận Ngôn thì cậu sẽ không xuống biến gặp bác sĩ, sắc mặt ông nội thay đổi liên tục, cuối cùng đành ra lệnh cho người bị ông phân phó tới cản đường Lục Cận Ngôn buông tha hắn.
Khi Lục Cận Ngôn đến, Dung Niên mặc kệ người lớn vẫn đang ở bên cạnh, trực tiếp lao tới.
Cậu đu trên người Lục Cận Ngôn như một con bạch tuộc, đôi mắt ửng hồng vì khóc lộ ra chút đáng thương.
"Lục Cận Ngôn, em nhớ anh quá."
Dù mới rời nhau không lâu, nhưng việc tách ra thực sự khiến Dung Niên lo lắng.
Lục Cận Ngôn duỗi tay nâng bé con lên, để cậu bám vào cổ mình, đáy mắt ngập tràn nhu tình mật ý: "Ngoan, anh cũng nhớ em."
"Khụ khụ!"
Dáng vẻ sến sẩm của hai người làm trưởng bối ở bên cạnh nhìn hơi khó chịu.
Dung Trì liếc mắt nhìn ông nội đang ho khan, đứng dậy nói: "Ông nội, chúng ta đi ra ngoài trước."
Ông nội không vui cho lắm.
Nếu ông đi ra ngoài, nhỡ tên họ Lục này làm chuyện cầm thú thì biết tính sao bây giờ.
Tình huống của Niên Niên còn chưa xác định rõ, không thể làm mấy chuyện lung tung.
"Ông nội." Giọng điệu Dung Trì nghiêm túc: "Lát nữa Niên Niên phải đi gặp bác sĩ rồi, lúc này để cho họ có chút thời gian đi."
Nghe Dung Trì nói vậy, ông nội mới đè lại không cam tâm, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Không lâu sau.
Mọi người đều đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai bọn họ.
Lục Cận Ngôn ôm Dung Niên ngồi xuống, hôn lên đôi mắt phiếm hồng: "Niên Niên, có phải vừa rồi khóc hay không?"
Dung Niên gật đầu, tủi thân cáo trạng: "Ông nội bảo ném anh cho cá mập ăn."
Lục Cận Ngôn khẽ cười: "Nếu điều kiện cho phép, có khi ông nội em ném anh cho cá mập ăn thật."
Nghe vậy, Dung Niên ôm chặt hắn: "Không cho!"
"Ai cũng không được đụng vào bạn trai em."
Lục Cận Ngôn tì trán mình lên trán cậu: "Đừng lo, anh sẽ không để người khác chạm vào anh."
Nếu hắn xảy ra chuyện thật, chắn chắc bé con sẽ rất khó chịu.
Hắn không muốn phải thấy bé con khó chịu.
"Phải rồi Niên Niên, anh hỏi em một chuyện." Nhớ lại phản ứng của ông nội, tim Lục Cận Ngôn chìm xuống.
Đôi môi mỏng khẽ chạm vào tai Dung Niên, nhẹ nhàng nói gì đó.
Dung Niên mở to đôi mắt ướt sũng, trên khuôn mặt nhỏ ngập tràn vẻ mờ mịt: "Không có hậu quả gì hết."
Cậu còn nghiêm túc suy nghĩ: "Cơ thể em rất khỏe mạnh, không có chỗ nào không khỏe hết."
Chẳng những không có chỗ nào không khỏe, đồ Lục Cận Ngôn để lại trong người cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lục Cận Ngôn vẫn không yên tâm: "Em nghĩ kỹ lại xem, hoặc là trên sách mà nhân ngư các em hay dùng có viết khi làm vậy sẽ xảy ra chuyện gì hay không?"
Dung Niên vẫn chỉ lắc đầu.
Cậu sắp đọc hỏng luôn cả quyển bách khoa toàn thư sinh lý người cá rồi, ngoại trừ mấy tờ bị thiếu thì những nội dung khác cậu chỉ cần xem qua một lần là nhớ rõ.
"Không có hậu quả gì hết."
Sau khi Dung Niên khẳng định xong, cậu cúi đầu nhìn xuống bụng.
Cậu nhăn mặt, thâm cừu đại hận nói: "Cũng không hẳn, quả thực cơ thể em có chút thay đổi."
Lục Cận Ngôn: "?"
Lục Cận Ngôn khẩn trương: "Thay đổi chỗ nào?"
Dung Niên uể oải: "Béo hơn."
Bụng nhỏ bị nhô lên, hóp bụng cũng không hết được.
Lục Cận Ngôn: "......."
Đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua một tia bất đắc dĩ, hắn cười cười đoạn nhéo khuôn mặt nhỏ của bé con, trợn mắt nói dối: "Không béo mà, Niên Niên như bây giờ là vừa đẹp, ôm cũng rất thoải mái."
Hai người ở trong phòng dính nhau một lúc lâu, người lớn vẫn đang ở bên ngoài, đương nhiên Lục Cận Ngôn sẽ không làm chuyện quá giới hạn, quá lắm cũng chỉ dưới lời năn nỉ của bé con mà hôn hít một chút.
Hôn ở môi, ngực và cả bụng nhỏ.
Bụng nhỏ bị trồng không ít dâu tây.
Lục Cận Ngôn thầm nghĩ, dù sao lúc kiểm tra cũng chưa chắc đã kiểm tra đến chỗ này.
"Được rồi, em với mấy người chỗ ông nội cùng đi gặp bác sĩ đi, anh ở đây chờ em."
"Vâng!"
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hôn lên môi hắn mấy phát.
Một lát sau.
Lục Cận Ngôn nắm tay cậu, giao cậu cho Dung Trì.
Dung Niên tiếc nuối nhìn hắn.
Nhưng cậu vẫn nhớ lời ông nội nói, cậu không được phép ích kỷ, không thể chỉ vì muốn Lục Cận Ngôn đi cùng mà khiến cho các nhân ngư khác cảm thấy sợ hãi.
Nếu làm vậy sẽ thành một con cá xấu xa.
"Lục Cận Ngôn, anh phải chờ em về đó." Dung Niên lưu luyến không thôi nói với hắn, rồi để anh hai dẫn mình đi.
Lục Cận Ngôn vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của cậu. Chờ sau khi bọn họ đi hết, hắn cũng theo chân bước ra khỏi cửa, đi tìm Lục Đinh Diệp.
Dung Trì vẫn luôn ở bên cạnh Dung Niên một tấc không rời, tên chó điên kia không có ai quản, có khi lúc này lại đang làm chuyện xấu cũng nên.
Hắn gõ cửa phòng Dung Trì, quả nhiên bên trong không có động tĩnh gì.
Lục Đinh Diệp không ở đây.
Hắn lấy điện thoại ra rồi gọi vào số Lục Đinh Diệp.
Dù gọi rất nhiều lần, nhưng phía bên kia vẫn mãi không đáp lại.
"Sao thế này?"
Lục Cận Ngôn nhíu mày, cảm thấy có chỗ không đúng.
Đương lúc hắn đang chuẩn bị nghĩ cách tìm Lục Đinh Diệp, thì Meal lại gọi tới.
Lục Cận Ngôn do dự một chút rồi nhấn nút chấp nhận.
"Lục tiên sinh. Tôi có một tin cực kỳ vui muốn chia sẻ với ngài."
Lục Cận Ngôn "Ồ" một tiếng: "Tin gì vậy?"
"Tôi vừa bắt được một em người cá, tuy rằng lúc này y có chút xíu vấn đề, nhưng tôi thề mấy vấn đề này chỉ là mây bay, chắc chắn y sẽ là đối tượng thí nghiệm tốt nhất."
Lục Cận Ngôn nheo mắt lại.
Không hiểu sao trong lòng hắn tự dưng có một suy đoán hoang đường.
"Nhân ngư mà ông bắt được tên là gì?"
"Tên của y khá kỳ lạ, y nói hoa văn trên vảy của mình như bướm trên cạn, cho nên y tự đặt tên cho mình là "Điệp", cái tên này khá là nữ tính, không hợp với y cho lắm."
Lục Cận Ngôn: "....."
Lục Cận Ngôn thầm mắng một câu tên điên không biết xấu hổ, sau đó hắn bình tĩnh nói: "Ông nói lại tên y đi, vừa rồi tôi chưa nghe rõ."
"Bố.*"
*Điệp (蝶)và Bố (爹)đều đọc là [die]
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng: "Tôi biết rồi, hôm nay chúng ta gặp mặt đi."
"Nếu bên phía ông đã có đối tượng thí nghiệm, tôi cảm thấy khả năng hợp tác của chúng ta khá lớn đấy."
Nghe thấy câu trả lời này, Mael lập tức sung sướng nói: "Được, vậy thì hôm nay."
"Tôi sẽ chuẩn bị địa điểm gặp mặt ngay. Lục tiên sinh, tôi rất mong được hợp tác với ngài."
"Tôi cũng mỏi mắt mong chờ."
Lục Cận Ngôn ý vị thâm trường* nói.
*chỉ ý tứ hàm súc thâm sâu.
Sau khi cúp máy, Lục Cận Ngôn quay người, không hề có ý định đi tìm tên chó điên nào đó.
Hắn cũng phải chuẩn bị thật tốt để gặp mặt vị giáo sư Meal này.
Ngay lúc này.
Ở một nơi nào đó dưới đáy biển. Để có thể di chuyển nhanh nhất, hai chân Dung Trì biến thành đuôi cá màu bạc, anh nắm bàn tay nhỏ của Dung Niên, dẫn cậu bơi về phía trước.
Ông nội với cả dì hai cũng biến ra đuôi cá.
Bọn họ quan sát từng chùm tảo biển ở bên cạnh, hòng tìm kiếm nơi ở của bác sĩ Trường Lâm.
"Anh hai, hay là bác sĩ đổi chỗ ở rồi?" Không thấy bác sĩ đâu, Dung Niên nghi ngờ hỏi.
Dung Trì nhíu mày, cũng không xác định rõ tình huống.
Dì hai thường xuyên sống trên đảo bỗng nhớ lại: "Dì biết anh ta ở đâu."
Dì hai đi đằng trước dẫn đường, vừa đi vừa giải thích: "Dạo gần đây bác sĩ Trường Lâm nhặt được một nhân ngư bị câm, tính tình nhân ngư câm kia rất kỳ lạ, lúc nào cũng chui vào một góc, Trường Lâm vẫn vô cùng kiên nhẫn đi theo cậu ta."
"Anh hai, bác sĩ Trường Lâm vẫn dịu dàng như ngày nào."
Dung Niên nghe vài lời dì hai nói, cậu nghiêng đầu ghé vào tai anh hai thì thầm.
Dung Trì gật đầu.
Quả thực tính cách bác sĩ Trường Lâm rất dịu dàng, việc anh ta quan tâm nhân ngư câm nọ đến vậy cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Có dì hai, quả nhiên lần này bọn họ tìm thấy Trường Lâm rồi.
Nhân ngư ấy vạch chùm hải tảo sang một bên rồi nhìn vào bên trong, đuôi cá màu đỏ khẽ đung đưa, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười nhẹ.
"Em đi ra đi, lần này tôi chắc chắn sẽ không cho em uống thuốc đắng đắng đâu mà."
Trong bụi rong biển phát ra âm thanh nói chuyện, nhưng rất mơ hồ, nghe không rõ cho lắm.
Trường Lâm vẫn nghe thấy rõ ràng, anh cười nói: "Tôi không lừa em đâu, thật đó."
Đương lúc anh nói chuyện với người (cá) nọ, Dung Niên buông tay anh hai ra rồi tiến lên phía trước.
"Chú Trường Lâm."
Dung Niên không gọi bác sĩ, thay vào đó là xưng hô thân thiết hơn.
Trường Lâm nhìn thấy cậu, trong mắt ngập tràn vui mừng: "Bé Niên Niên, cháu trở về rồi."
Dung Niên gật đầu, giọng điệu ngoan ngoãn nói: "Cháu, cháu tới tìm chú để kiểm tra cơ thể."
Trường Lâm liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá cậu, cuối cùng ánh mắt anh dừng trên bụng nhỏ.
Ông nội vẫn luôn chú ý biểu cảm của Trường Lâm, thấy ánh mắt anh dừng trên bụng Dung Niên quá ba giây, trong lòng ông lập tức lộp bộp một tiếng.
Có hơi hoảng một chút.
"Qua đây, chỗ này không có cách nào kiểm tra kỹ càng cho cháu."
Trường Lâm ngó qua nhân ngư nào đó đang trốn trong biển, có lẽ đối phương sẽ không đi ra ngay, cho nên anh liền giải quyết vấn đề của Dung Niên trước.
Anh dẫn bọn họ về nơi mình ở.
Dung Niên nhìn căn phòng rực rỡ lên trông thấy của anh, khen rằng: "Nơi này thật đẹp."
Trường Lâm cười nói: "Ừm, chú cũng thấy vậy."
"Bé Niên Niên, cháu đi vào buồng trong với chú."
Nói xong, anh nhìn vế phía người lớn đi cùng: "Mọi người cứ ở bên ngoài chờ trước, chúng tôi sẽ ra sớm thôi."
Ông nội lo lắng gật đầu.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Sau khi hoàn tất các mục kiểm tra, Dung Niên nhìn Trường Lâm đang viết giấy kê đơn thuốc cho mình, cậu hỏi nhỏ: "Chú Trường Lâm, cháu có thể lấy một thang thuốc giảm béo được không?"
Mí mắt Trường Lâm giật giật: "Thuốc giảm béo thì không có, nhưng có một loại thuốc khác sau này ngày nào cũng phải uống."
Nói xong, anh cầm đơn thuốc đi ra ngoài.
Lúc cầm lấy đơn thuốc, tay ông nội run lẩy bẩy.
"Em bé trong bụng Niên Niên đã được hai tháng tuổi, vẫn chưa ổn định cho lắm. Tiếp theo, mọi người phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn."
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Niên Niên: Thuốc giảm béo của tui đâu QAQ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT