Lục Cận Ngôn mặc kệ cậu phản kháng, trực tiếp bế người trở về. Vừa đi vừa mở miệng dỗ: "Nghe lời, không còn sớm nữa, chúng ta trở về ngủ thôi."
Dung Niên nghe thấy chữ ngủ, cậu lập tức phồng khuôn mặt nhỏ, thở phì phò: "Anh mà không ngủ em thì em không về ngủ đâu."
Lục Cận Ngôn: "......"
Đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua một tia bất đắc dĩ, hắn cúi đầu nhìn bé con, vì đề phòng cậu ở lại làm cản đường, hắn đành nhỏ giọng nói: "Ngủ".
"Đợi về phòng, anh lập tức ngủ em."
Tư thế này khiến hắn trông giống như là người bị chiếm tiện nghi vậy.
Dung Niên nghe những lời này, biểu tình khẽ dao động một chút nhưng khi ngoảnh đầu nhìn anh hai, cậu lại kiên định nói: "Phải chờ anh hai về đã."
Lục Cận Ngôn bị cậu làm tốn thời gian, hết cách hắn chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Có lẽ anh hai em phải bị ngủ rồi mới quay về được."
"Niên Niên, em chắc chắn muốn ở lại chỗ này nghe lén anh hai em ịch ịch sao?"
Dung Niên ngây người.
Cậu lay cánh tay Lục Cận Ngôn, tiếp tục nhìn anh hai.
Trên bờ cát.
Cái đuôi màu bạc xinh đẹp của anh hai đang bị Lục Đinh Diệp nắm chặt trong tay. Còn trên mặt anh hai thì ngập tràn rặng hồng, nhìn qua biết ngay là động tình.
Khuôn mặt Dung Niên nhăn thành một nhúm, anh hai sắp bị tên chó điên kia ngủ...
Lục Cận Ngôn thấy cậu không khăng khăng đòi ở lại, hắn cũng lập tức tăng nhanh tốc độ bước chân, rời khỏi bờ cát.
Ngay khi bọn họ vừa rời đi không lâu, quả nhiên Dung Trì không chịu nổi nữa, anh nhũn người, vươn tay kéo góc áo Lục Đinh Diệp.
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Lục Đinh Diệp khẽ mơn trớn gốc đuôi. Thấy dáng vẻ này của anh, đáy mắt y tối lại nhưng không làm bất kỳ động tác dư thừa nào khác.
"Muốn?"
Y cong môi, lúc này giọng điệu không tự chủ được lộ ra sự ác liệt: "Tự mình chủ động."
Dung Trì nhận thấy cảm giác tê dại từ đuôi truyền đến, kích thích tới mức khóe mắt phiếm hồng.
Nhưng anh ngoan cố, môi cũng sắp bị cắn chảy máu rồi nhưng vẫn cố kiềm nén âm thanh cầu xin vào giữa môi răng.
Lục Đinh Diệp bình tĩnh nhìn dáng vẻ quật cường này của anh, đôi mắt lãnh lẽo chậm rãi nheo lại, y duôi tay nâng cầm anh lên, trực tiếp liếm vết máu trên môi anh.
Vị máu kia khiến Lục Đinh Diệp mất kiểm soát triệt để.
Đuôi cá màu bạc rất có lực, giống như chủ nhân của nó vậy trời sinh mang theo sự tàn nhẫn.
Eo Lục Đinh Diệp bị đuôi cá gắt gao cuốn chặt, y hừ cười một tiếng: "Bảo bối, chỉ có lúc này là em nhiệt tình với tôi nhất."
Bãi cát mềm bị nhiễm nhiệt độ nóng rực.
Không biết qua bao lâu, Lục Đinh Diệp hôn khuôn mặt thất thần của người trong lồng ngực, đáy mắt ngập tràn thỏa mãn.
Lục Cận Ngôn biết lực độ cậu thích, cho nên mỗi khi hành sự, hắn luôn luôn có thể khiến cho bé con sướng đến phát khóc.
Làm một mạch quá nửa đêm, mắt thấy sắc trời dần hửng sáng, lúc này hai người mới đi ngủ.
Một giấc này, họ ngủ quên cả bữa sáng.
Nếu không phải có Cư Tử Dật ở bên ngoài gõ cửa, có lẽ Dung Niên còn quên luôn cả bữa trưa.
Cậu vẫn chưa hết buồn ngủ bò dậy khỏi giường, trước tiên hôn Lục Cận Ngôn hai cái rồi mới dụi mắt đi mở cửa.
"Buổi sáng tốt lành nha Cư Cư. Cậu dậy sớm ghê."
Dung Niên tùy tiện mặc một cái áo ngủ, đứng có chút không vững.
Mặc Mặc chớp chớp mắt nhìn cậu: "Anh Niên Niên, hiện tại là giữa trưa rồi"
Dung Niên ngây ra, chờ đến khi phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ lập tức ửng hồng.
"Anh, anh ngủ quên."
Cậu đang định mời bọn họ vào phòng, nhưng chợt nhớ ra Lục Cận Ngôn vẫn đang nằm trên giường.
Hơn nữa còn không mặc quần áo.
"Hai người chờ tớ một chút, tớ chuẩn bị xong thì ra ngay, rất nhanh thôi!"
Dung Niên bỏ lại lời này rồi xoay người chậm rãi chạy về phòng ngủ.
"Lục Cận Ngôn, Cư Cư tới gọi em."
Dung Niên đứng trước tủ quần áo, một bên cởi đồ, một bên nói chuyện với Lục Cận Ngôn vừa mới mở mắt.
Lục Cận Ngôn ngồi dậy, cái gì cũng chưa mặc, trực tiếp cúi người về phía trước ôm cậu vào trong lồng ngực, vùi đầu vào cổ cậu, ngửi ngửi.
"Niên Niên thơm quá." Hắn nỉ non nói.
Dung Niên suýt bị âm thanh trầm thấp của hắn quyến rũ đến mềm chân: "Em muốn tìm quần áo, anh mau buông em ra."
Lục Cận Ngôn lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu, lúc này mới tỉnh táo hơn đôi chút.
"Ngồi xuống giường, để anh tìm cho."
Lục Cận Ngôn đặt cậu xuống giường, tự mình lục tủ quần áo, tìm cho cậu bộ đồ nhìn qua trông tràn đầy sức sống rồi giúp cậu mặc vào.
"Được rồi."
Lục Cận Ngôn nói, đoạn bổ sung thêm: "Lát nữa không cần vội vàng mang đồ ăn về đâu, để anh tự đi ra ngoài mua."
Dung Niên vẫn hơi lo lắng: "Anh đi ra ngoài liệu có bị anh hai nhìn thấy hay không?"
Lục Cận Ngôn cười một tiếng, nhắc nhở cậu: "Em quên chuyện đêm qua rồi à? Yên tâm, có lẽ cả ngày hôm nay cậu ta sẽ không ló mặt ra ngoài đâu."
Sắc mặt Dung Niên khẽ đổi.
Nhìn biểu cảm này, Lục Cận Ngôn biết ngay cậu đang nghĩ gì, lập tức ngắt lời nói: "Niên Niên, hôm nay em có thể gọi điện thoại cho anh hai em, nhưng không cần phải đến phòng cậu ta.
Dung Niên đang định cơm nước xong thì đi gặp anh hai: ".....'
Cậu không vui nói: "Tại sao lại không thể đi gặp anh hai?"
Chắc chắn hôm qua anh hai đã bị Lục Đinh Diệp bắt nạt, cậu muốn đi dỗ anh hai.
Thái độ Lục Cận Ngôn vô cùng cứng rắn: "Không thể đi. Chẳng lẽ em chưa rõ tính tình anh hai em sao?"
"Cậu ta rất để ý mặt mũi, bây giờ em mà qua đó, chắc chắn cậu ta sẽ bị bẽ mặt."
Lục Cận Ngôn nói như vậy, Dung Niên mới sực tỉnh ngộ.
Cậu ôm lấy Lục Cận Ngôn, bảo đảm nói: "Hôm nay em sẽ không đến phòng anh hai!"
"Ừm, vậy mới ngoan."
Hai người trò chuyện thêm đôi câu rồi Lục Cận Ngôn mới để cậu đi cùng Cư Tử Dật ra khỏi cửa.
"Anh Niên Niên." Mặc Mặc được Cử Tử Dật bế, tầm mắt vừa hay đối diện với Dung Niên.
Nhóc chỉ vào cổ Dung Niên: "Anh Lục hôn anh thật mạnh."
Dung Niên bị một đứa nhóc nhìn thấy dấu vết, cậu lập tức luống cuống tay chân kéo cao cổ áo lên.
Cử Tử Dật thấy bộ dáng này của cậu, anh lặng lẽ nuốt cơm chó xuống, trong lòng càng muốn ở nhà với Đàm Hạ hơn.
Nếu Hạ Hạ ở chỗ này, chắc chắn anh sẽ không giống như bây giờ!
Cô đơn, lẻ loi, không có Hạ Hạ.
Qua bữa cơm trưa, Dung Niên liên tục gọi cho anh hai mấy cuộc điện thoại, nhưng bên kia vẫn không có ai bắt máy.
Cư Tử Dật thấy cậu không gọi được, anh hỏi: "Cậu có muốn qua xem không?"
Dung Niên lắc đầu.
Cậu vẫn nhớ lời Lục Cận Ngôn nói, cho nên cau mày đáp: "Chắc anh hai vẫn còn đang ngủ, tớ mà đến đó thì anh hai sẽ cảm thấy mất mặt."
"Cư Cư, mình đi tìm giáo sư đi."
Ở trên đảo vài ngày rồi, chắc mọi người cũng đã chơi đủ, phòng thí nghiệm nghiên cứu công thức phân tử nên tiếp tục tiến hành thôi.
Cư Tử Dật gật đầu: "Được, thật ra mấy người chỗ giáo sư đã bắt đầu làm việc rồi, chẳng qua nể tình cậu và người nhà cùng ở chỗ này, cho nên mới không đi quấy rầy cậu, muốn để cậu và người nhà thư giãn thêm."
Trong lòng Dung Niên ấm áp, giáo sư với các đàn anh đàn chị thật tốt!
Nghĩ đến đàn chị, Dung Niên bỗng nhớ lại một sự kiện khác.
Cậu cúi đầu lấy điện thoại ra. Sau đó mở Weibo đã bỏ hoang từ lâu.
Tài khoản Weibo là cậu lén đăng ký, người trong nhà không ai biết số này cả.
Danh sách đang theo dõi chỉ có duy nhất một người, là Lục Cận Ngôn.
Fans 0.
Vốn dĩ có mấy cái tài khoản ảo nhưng bị Dung Niên kéo vào danh sách đen hết.
Sau khi thành công đăng nhập vào Weibo, một thông báo mới của fans lập tức hiện ra.
@Lục Cận Ngôn đã theo dõi bạn.
Cậu hơi bối rối, cẩn thận xác nhận lại vài lần nhưng tài khoản Lục Cận Ngôn này vẫn ở trong danh sách fans của cậu.
Click vào tài khoản là thấy ngay trăm vạn fans hàng thật giá thật của Lục Cận Ngôn.
Mà trên Weibo của Lục Cận Ngôn, vị trí đầu tiên chỉ có duy nhất một hoạt động
Lục Cận Ngôn V: Có người yêu, là loại sẽ kết hôn.
Kèm theo đó là một tấm ảnh tay đan tay.
Dung Niên lập tức nhận ra bàn tay nhỏ đang giơ trong ảnh là của cậu.
Lục Cận Ngôn.... Đây là công bố cho người ngoài biết sao.
Mà cậu, đến bây giờ mới nhìn thấy bài công bố này.
Dung Niên nhìn màn hình, đôi mắt cong thành hình trăng non xinh đẹp, cậu click vào biểu tượng phía dưới góc phải, chia sẻ.
Dung Niên: Đây là bạn trai tui! @Lục Cận Ngôn V: Có người yêu, là loại sẽ kết hôn.
Chia sẻ xong, Dung Niên kìm nén lại tâm trạng vui sướng, ôm lấy cánh tay Lục Cận Ngôn: "Cư Cư, Lục Cận Ngôn thổ lộ với tớ trên Weibo."
Khóe mắt Cư Tử Dật liếc màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng, thông báo bên kia cũng nhiều, những 99+.
Nhớ lại lúc Lục Cận Ngôn vừa công bố xong, đám người ở bên trong diễn đàn mê muội Lục Cận Ngôn lập tức phát ngôn điên khùng, trong lòng Cư Tử Dật bỗng thấy không ổn.
Tuy vậy vẻ mặt anh vẫn không đổi: "Niên Niên, cho tớ mượn điện thoại để xem thử xem hắn đăng cái gì."
Dung Niên không chút nghi ngờ đưa điện thoại cho anh.
Sau khi Cư Tử Dật cầm lấy điện thoại, anh không để Dung Niên nhìn vào màn hình mà là đẩy Mặc Mặc vào trong lòng cậu: "Mặc Mặc thấy hơi mệt đó, cậu trông giúp tớ một lúc, bao giờ xem xong thì tớ trả điện thoại cho cậu."
Mặc Mặc một tí xíu cũng không mệt bị nhét vào lồng ngực anh Niên Niên, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ mờ mịt.
Cư Tử Dật nháy mắt ra hiệu với nhóc, cháu ngoại lanh trí lập tức hiểu ý anh.
"Anh Niên Niên, hôm nay có vài món ngon lắm đó, anh thật sự không mang về cho anh Lục sao?"
Mặc Mặc lôi Lục Cận Ngôn ra, quả nhiên lực chú ý của Dung Niên bị rời đi.
Thừa dịp Dung Niên đang nói chuyện cùng Mặc Mặc, Cư Tử Dật click mở 99+ bình luận.
Vừa thấy, quả nhiên 10 bình luận thì có 8 cái là ô ngôn uế ngữ khó nghe.
Mấy người mơ ước Lục Cận Ngôn đã phát điên từ sau khi thấy bài công bố của hắn.
Các cô kéo bè kéo phái đi tìm tất cả những người Lục Cận Ngôn theo dõi.
Sau đó, họ tìm ra được một người được Lục Cận Ngôn theo dõi, người đó chỉ theo dõi mỗi mình hắn, trông giống một cái acc clone.
Cái acc clone này chia sẻ rất nhiều chuyện hằng ngày.
Tuy nhiên, đều là mấy dòng cảm nghĩ của Dung Niên, cùng với tài liệu học tập.
Ở ngoài đời, cậu không thích nói chuyện với mọi người, nhưng ở trên Weibo – nơi không có ai chú ý, cậu lại rất thích đăng mấy thứ vụn vặt, giống như biến nơi này thành một cái hốc cây.
"Đã xem hết tuốt tuồn tuột cả Weibo rồi, tôi chắc chắn chủ blog này tuyệt đối không bình thường, đăng toàn mấy thứ dở hơi gì vậy? Nhìn mà chẳng hiểu tẹo gì."
Bình luận này là chỉ tài liệu học tập mà Dung Niên đăng.
Về mặt học tập, Dung Niên có kiến thức rất rộng, cậu thích nghiên cứu đủ loại đề bài, tương đương với nó là những nan đề quốc tế.
Mấy người này nhìn không hiểu là chuyện bình thường.
Trong hàng loạt bình luận, thì lời nhận xét này còn tương đối nhẹ nhàng.
Quá đáng hơn là trực tiếp nguyền rủa Dung Niên.
Cư Tử Dật thấy vậy, đôi mắt cũng sắp bị mù.
Anh xóa tất cả những bình luận đó, xóa đến mức cổ tay nhức mỏi mới gột rửa sạch sẽ Weibo của Dung Niên.
Đương nhiên, để đề phòng mấy người đó tiếp tục đến quấy rối, Cư Tử Dật còn chụp lại những bình luận đó rồi gửi qua Wechat cho Lục Cận Ngôn, gửi xong anh nói với Lục Cận Ngôn rằng mình là người đang dùng Wechat.
Nói xong, anh tiếp tục xóa lịch sử trò chuyện.
Tất cả đều không để Dung Niên phát hiện.
Cư Tử Dật không muốn cậu nhìn thấy mấy thứ đó, Dung Niên vừa ngoan vừa tốt như vậy, cậu không nên bị mấy thứ đó làm ô uế đôi mắt.
"Niên Niên, tớ xem xong rồi, trả di động cho cậu này."
Cư Tử Dật đưa điện thoại cho cậu, đồng thời giục cậu một tiếng: "Chúng ta đi tìm giáo sư thôi."
Dung Niên đang định xem định xem điện thoại, nghe vậy cậu gật đầu rồi bỏ điện thoại vào túi.
Không lâu sau.
Căn phòng thí nghiệm mà ông nội mới xây cho mọi người trong phòng thí nghiệm đập vào mắt Dung Niên.
"Có rất nhiều thiết bị được ông cụ thêm, tất cả đều loại hàng đầu trên thế giới."
Giáo sư mặc áo blouse trắng chuyên dùng trong phòng thí nghiệm tháo khẩu trang xuống, mỉm cười giới thiệu với bọn họ.
Dung Niên nhìn thấy những thứ này, cậu cũng vui không sao kể xiết.
"Giáo sư, có những thứ này, chắc chắn nghiên cứu của chúng ta sẽ càng tiến hành nhanh hơn."
"Không sai." Giáo sư đồng ý nói: "Lần này, ít nhiều cũng nhờ có ông em tài trợ."
Ngâm mình trong thí nghiệm hơn nửa ngày, cuối cùng Dung Niên cũng làm xong công việc mà giáo sư giao cho.
Cậu vừa bước ra ngoài đã nóng lòng muốn trở về gặp Lục Cận Ngôn.
Hôm qua Lục Cận Ngôn đã nói rằng hôm nay sẽ xuống biển với cậu, cùng cậu đi gặp bác sĩ dưới đáy biển.
Nghĩ đến vị bác sĩ có tính tình vô cùng hiền hậu kia, Dung Niên dự định sẽ lén lút cho anh ta một vài đồ vật, để xem có đổi được một chút thuốc giảm béo hay không!
——-
Tác giả có lời muốn nói: Niên Niên: Tui muốn thuốc giảm béo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT