Bên ngoài nhà ăn, Dung Niên đi đằng sau mẹ Dung, cúi đầu nhìn những hòn đá nhỏ.

"Niên Niên."

Đắn đo hồi lâu, cuối cùng mẹ Dung vẫn mở miệng gọi cậu: "Con biết tại sao mẹ lại gọi con ra đây không?"

Dung Niên lắc đầu theo bản năng.

Mẹ Dung cười khổ một tiếng, bà vốn dĩ đã đẹp, cho dù đã tới tuổi trung niên nhưng nhan sắc vẫn không hề suy giảm.

Thấy con mình hướng tầm mắt qua đây, mẹ Dung chua xót nói: "Ba của con, ông ấy bị chết trong biển. Cũng sắp tới ngày giỗ của ông ấy rồi, con---"

"Mẹ à." Khi nhắc tới từ "Ba", khuôn mặt nhỏ của Dung Niên lập tức thay đổi, cậu rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Con sẽ không tha thứ cho ba, và cũng không muốn nghe mẹ nhắc tới ông ấy."

Mặc dù trong lòng mẹ Dung đã sớm đoán được từ trước nhưng chính tai nghe thấy những lời này bà vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

"Trước khi chết ông ấy nói, rằng ông ấy chỉ muốn sống lâu hơn một chút, để có thể ở cùng chúng ta thêm một khoảng thời gian. Ông ấy bị bệnh rất nặng, nếu không thay đổi phương pháp điều trị, ông ấy----"

"Ông ta muốn sống, vậy con đáng chết sao? Những nhân ngư bị bắt giống con cũng vậy, họ nên chết sao?"

Dung Niên dùng ngón tay nhéo vào lòng bàn tay, cậu ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Dung.

Tính tình cậu vẫn luôn rất tốt, tuy mấy năm nay không gần gũi với mẹ Dung như hồi còn bé nhưng cũng không chán ghét bà.

Bởi vì sau khi cậu được tìm về, mẹ Dung nhìn thấy thảm trạng của cậu, bà gần như là nổi điên. Công cuộc phá hủy phòng thí nghiệm cũng hoàn toàn dựa vào mẹ Dung với Dung Trì dẫn đầu.

Mà hiện tại, lần đầu tiên cậu dùng giọng điệu chất vấn này hỏi mẹ Dung.

Mẹ Dung lắc đầu, cặp mắt xinh đẹp khẽ rưng rưng, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào hẳn.

"Xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi con. Không phải mẹ cảm thấy con đáng chết...."

Dung Niên là ấu tể mà bà vất vả sinh ra, lúc vừa mới mang thai bé con, bà gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn thành ra Dung Niên vừa sinh đã có tình trạng sức khỏe kém.

Vậy nên phần lớn thời gian Dung Niên được nuôi trên đảo và dưới biển. Trên đảo có dì hai luôn luôn chăm sóc cho Dung Niên, bản thân cô không có con cái cho nên vẫn luôn đặt Dung Niên trên đầu quả tim mà yêu thương.

Cha Dung là con người, tuy đã kết hôn được nhiều năm nhưng mẹ Dung vẫn luôn ghi nhớ lời ông cụ nói, tuyệt đối không được để đối phương phát hiện ra thân phận của mình.

Nhưng Dung Niên.....

Lại khiến bà không thể che giấu được nữa.

Có một khoảng thời gian, cha Dung được chẩn đoán ra bệnh nan y. Ông ta muốn gặp Niên Niên, do đó mẹ Dung không thể không cho ông đi gặp cậu.

Lúc bé cá con Niên Niên đang ôm cái đuôi nhỏ được bế đến trước mặt cha Dung, nhất thời trong mắt ông ngập tràn hoảng sợ.

Sau khi sợ hãi qua đi, ông không chán ghét Dung Niên, cũng không chán ghét gia đình này.

Lúc đó, mẹ Dung cứ ngỡ ông đã chấp nhận cả nhà bọn họ. Vì để cha Dung bị bệnh nan y có thể ra đi thanh thản.

Mẹ Dung đã năn nỉ ông cụ, xin ông đưa cho cha Dung viên ngọc trai, giúp ông ta xuống đáy biển chơi cùng Niên Niên.

Ấy vậy mà cha Dung lại mất tích.

Sau vài năm mất tích, cả nhà đều nghĩ ông ta đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngày nọ, Dung Trì dẫn theo Dung Niên đã có thể biến ra hai chân đi ra ngoài chơi, anh vô tình nhìn thấy bóng dáng cha mình, lúc đuổi theo lại không may bị người ta đập thanh sắt vào người.

Khi tỉnh lại, Niên Niên đã biến mất không thấy tăm hơi.

Sau khi tìm em trai đến sắp phát điên, cuối cùng Dung cũng biết được, là do ba anh đã muốn nghiên cứu về nhân ngư từ lâu, nhưng vì quá ít vật thí nghiệm nên ông ta đã tính kế Niên Niên.

Không chỉ dừng lại ở Niên Niên, bọn họ còn bắt những vật thí nghiệm khác.

"Tại sao ngày ấy lại bắt Niên Niên đi chứ không phải là tôi?"

Lúc Dung Niên được tìm về, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm gồm cả cha Dung bị bao vây, Dung Trì đã từng đỏ mắt hỏi.

Cha Dung bị mọi người trên đảo tức giận hành hạ đến thoi thóp nhìn Dung Trì, ông khẽ cười.

"Con sinh ra đã khỏe mạnh, lại thông minh hiểu chuyển. Ở bên cạnh mẹ con khiến ba an tâm phần nào."

"Ba phạm phải sai lầm..... ba thực sự rất xin lỗi Niên Niên, nhưng nỗi sợ trước cái chết khiến ba không còn cách nào khác."

Cha Dung nói rất nhiều câu đứt quãng.

Dung Trì không hề nghe những lời biện giải ấy, anh đỏ mắt nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi.

Cha Dung chết vô cùng thê thảm. Lúc ấy mẹ Dung một bên khóc, một bên trơ mắt nhìn ông trút hơi thở cuối cùng mà không có bất kỳ cản trở nào.

Bà hận bản thân mình lúc đầu không giữ kín bí mật, để về sau xảy ra những hậu quả này.

Nhìn tình cảm chân thành mà bà dành cho người đàn ông, có thể thấy những yêu thương năm xưa không phải là giả.

"Mẹ, người không cần phải xin lỗi con."

Dung Niên siết chặt tay, rơi nước mắt nói với mẹ Dung: "Không phải mẹ cố ý."

Chỉ là tin sai người thôi.

Đổi lại là người khác, có lẽ cũng sẽ phạm phải sai lầm như vậy.

Cậu thực sự không muốn nghe bất kỳ những chữ nào liên quan đến ba nữa, vì vậy cậu trực tiếp lùi về sau hai bước: "Mẹ, con muốn quay về tìm ông nội."

Mẹ Dung gật đầu.

Dung Niên xoay người rời đi, trước khi đi cậu đưa cho mẹ Dung một bọc khăn giấy.

Mẹ Dung nắm chặt bọc khăn giấy, bà ngơ ngác nhìn Dung Niên hồi lâu rồi nhấc chân đi ra bờ biển.

Lúc này bờ biển không có ai.

Bà ngồi lên tảng đá nhìn mặt biển sâu không thấy đáy, đột nhiên cơn ho dữ dội truyền đến.

Chờ tiếng ho khan kết thúc, trên khăn giấy trắng tinh lại bất thình lình xuất hiện một vết máu đỏ.

"Chờ thêm chút nữa....."

Mẹ Dung cất cái khăn dính máu đi, lẩm bẩm nói: "Đợi tính tình Niên Niên tốt lên, đợi đến khi thằng bé tìm được một người bạn đời chăm sóc cho mình, mẹ sẽ lập tức chuộc tội.

Sinh mệnh đáng ra phải kết thúc vào năm đó lại bị ràng buộc thêm một khoảng thời gian.

Khi nào bé ngoan có thể thoát khỏi bóng ma và tìm được một người bạn đời hết mực yêu thương thì bà mới có thể nhắm mắt xuôi tay.

Sau khi Dung Niên chạy đủ xa, cậu dần giảm tốc độ rồi dựa vào một tảng đá ven đường.

Cậu dùng sức lắc đầu, cố gắng cất giấu những lời mẹ Dung vừa nói vào sâu trong đáy lòng, hít sâu vài lần, cảm xúc của cậu mới bình ổn trở lại.

Quay về tìm được ông nội.

Tinh thần Dung Niên vẫn có chút không tốt, khuôn mặt nhỏ của cậu dán lên đùi ông nội, rầu rĩ nói: "Ông nội, cháu muốn nghịch cái viên ngọc trai."

"Hửm? Viên ngọc trai nào?"

Ông nội một bên vuốt tóc cậu, một bên hỏi.

"Cái viên ngọc trai khi mang theo trên người là có thể tự do hô hấp dưới nước ấy."

Nghe thấy viên ngọc trai này, sắc mặt ông nội khẽ đổi.

Bản thân Dung Niên cũng không biết viên ngọc trai này quý đến mức nào. Năm đó mẹ Dung phải xin rất lâu, cuối cùng ông mới mang ra.

Sau khi cha Dung chết, viên ngọc trai lại quay về tay ông nội, không để người ngoài có cơ hội vấy bẩn lần nữa.

Ấy vậy mà Dung Niên chẳng hề quan tâm, vừa mở miệng đã nhẹ nhàng nói ra yêu cầu này.

Còn ông nội thì nhìn khuôn mặt nhỏ ngập tràn tâm sự của cháu mình, cổ họng ông nghẹn lại

Cuối cùng biến thành----

"Được, ông nội lập tức đi lấy cho cháu."

Đừng nói là ngọc trai, thậm chí nếu Dung Niên mở miệng yêu cầu quá đáng, chỉ cần ông nội có thể làm được, có lẽ ông cũng sẽ chiều theo ý cậu.

Viên ngọc trai quý báu rất nhanh đã được ông nội mang đến đặt trong tay cậu.

Ngoại trừ ngọc trai, ông còn xách thêm một hộp dạ minh châu.

"Cầm hết về mà chơi."

Ông nội sảng khoái đưa ngọc trai cho cục cưng ngoan ngoãn nhà mình: "Nếu còn muốn thứ gì khác thì cứ nói với ông, ông nội lấy cho cháu."

Dung Niên nhận hết cả cột(?) lẫn dạ minh châu, cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có tinh thần kia cũng nở nụ cười.

Cậu ôm cánh tay ông nội, thân thiết cọ khuôn mặt nhỏ lên.

"Cháu yêu ông nội nhất!" Cậu lớn tiếng tuyên bố.

Ông nội thích nhất là nhìn dáng vẻ ngập tràn sức sống này của cậu, ông lập tức mỉm cười theo.

Sau khi lấy được ngọc trai, Dung Niên vui sướng chạy đi tìm Lục Cận Ngôn

Sự buồn bã ban nãy hoàn toàn biến mất trước mặt ngọc trai.

"Lục Cận Ngôn!"

Sau khi trở lại phòng, hai mắt Dung Niên sáng lấp lánh gọi hắn.

Lục Cận Ngôn buông văn kiện đang xem dở ra, hắn dang rộng vòng tay với cậu.

Dung Niên thấy vậy, cậu lập tức cong mắt, lon ton chạy tới bổ nhào vào lồng ngực hắn.

Lục Cận Ngôn trực tiếp bế cậu lên, dùng tư thế mặt đối mặt nói chuyện với cậu.

"Trông vui như vậy, hay là lấy được ngọc trai rồi?"

Lục Cận Ngôn biết bé con thích ôm cho nên vừa ôm vừa hỏi cậu.

Dung Niên hưng phấn gật đầu nhỏ: "Lấy được rồi!"

Lục Cận Ngôn thấy cậu móc ra một viên ngọc trai màu trắng từ trong lồng ngực, lập tức thưởng cho cậu một nụ hôn.

"Có phải lấy được nó rất khó đúng không?" Hắn hỏi.

Sau khi Dung Niên nói cho hắn tác dụng của viên ngọc trai này xong, Lục Cận Ngôn cũng dự đoán được tầm quan trọng của nó.

Hơn nữa hắn thấy khả năng Niên Niên lấy được ngọc trai cũng không lớn.

Bởi vì....

Viên ngọc trai được dùng trên người hắn, nhìn kiểu gì ông nội cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng không ngờ rằng, hắn lại đánh giá mức độ sủng ái của người trong nhà đối với Niên Niên.

"Có viên ngọc trai này, em có thể đưa anh tới sống ở căn nhà nhỏ dưới biển rồi"

Dì hai chuẩn bị cho cậu một căn phòng nhỏ dưới biển, còn từng gửi rất nhiều ảnh chụp với video.

Thật ra Dung Niên cũng thích căn phòng nhỏ xinh đẹp ấy lắm, nhưng mà Lục Cận Ngôn không thể ở trong đấy được cho nên cậu mới chậm chạp không đi qua.

Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng, dung túng nói theo cậu.

Bé con đang hưng phấn quá mức hoàn toàn không nghĩ tới rằng, nếu thật sự muốn giấu Lục Cận Ngôn trong biển thì sẽ không đơn giản như giấu trên đảo.

Đáy biển có rất nhiều nhân ngư, bọn họ đều giống nhau ở chỗ, khi đi vào trong biển toàn bộ sẽ biến về hình dạng nhân ngư.

Lục Cận Ngôn không có đuôi, đến lúc đó hắn lại bơ vơ lạc lõng.

"Anh nói xem, hiện tại chúng ta có nên xuống biển luôn không nhỉ?"

Dung Niên vừa mới lấy được ngọc trai, cậu quả thực gấp không chờ nổi muốn dẫn Lục Cận Ngôn đi xem địa bàn dưới đáy biển của mình.

Ngoại trừ căn phòng mà dì hai chuẩn bị cho cậu, Dung Niên còn tự xây cho mình một tổ ấm.

Tổ ấm kia tuy hơi đơn sơ nhưng mà nó được Dung Niên xây với tâm trạng muốn gây dựng tổ ấm cho người mình yêu.

Lục Cận Ngôn bế cậu ra chỗ sopha, sau khi ngồi xuống, bé con vẫn dính trên đùi hắn.

"Không cần sốt ruột."

Hắn dỗ dành bé con vội vã muốn xuống đáy biển, bình tĩnh nói: "Nếu anh đi xuống biển với em thì khả năng bị phát hiện sẽ càng lớn. Cho nên, việc gấp rút trước mắt là phải thu phục được anh hai em."

"Chỉ cần cậu ta từ bỏ việc đập anh gãy chân thì tiếp theo anh có thể quang minh chính đại đi cùng em rồi."

Nghe lời nói vô cùng dụ hoặc ấy, quả nhiên mắt Dung Niên càng sáng hơn.

"Vậy, vậy thu phục anh hai bằng cách nào?"

Cậu hỏi xong, bỗng nổi lên một ý tưởng: "Muốn em đi tìm anh hai lăn lộn chơi xấu hay không?"

Lục Cận Ngôn nghe vậy, hắn nhướng mày: "Ồ? Niên Niên còn biết chơi xấu nữa hả?"

Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên phồng lên, nghiêm túc gật đầu: "Em quá quen với việc này rồi!"

"Niên Niên nói anh nghe xem, em chơi xấu anh hai mình như thế nào?"

Dung Niên hắng giọng, trực tiếp thuật lại quá trình cho hắn nghe.

"Sau khi tìm thấy anh hai thì bắt đầu đưa ra yêu cầu, nếu anh hai không đồng ý thì em sẽ nói với ảnh rằng: Em lăn lộn cho anh xem!"

"Chưa đến một phút anh hai đã đồng ý với yêu cầu của em."

Từ trước đến nay Dung Niên vẫn luôn là bé ngoan hàng thật giá thật, điểm khác người duy nhất cũng chính là chiêu lăn lộn này.

Hơn nữa, cậu từng dùng chiêu này khi còn là ấu tể.

Bé nhân ngư trắng trắng mềm mềm, dáng vẻ ôm đuôi lăn qua lăn lại trông thật giống một quả bóng.

Nguyên nhân Dung Trì bị hạ gục sớm như vậy cũng chỉ đơn giản là bị quả bóng nhỏ này chọc cho vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play