Trong lòng Dung Niên hẵng còn hoang mang bối rối, đi đường cũng sắp thành cùng tay cùng chân(đi diễu hành).

Đương lúc lảo đảo suýt chút nữa ngã về phía sau, Lục Cận Ngôn dừng bước, đi đến trước mặt cậu rồi ngồi xổm xuống.

"Trèo lên, anh cõng em về."

Dung Niên nhìn lưng hắn, cũng muốn bò lên nhưng từ nơi này đi về phải mất một đoạn đường nữa, cậu sợ Lục Cận Ngôn mệt.

"Em tự đi được." Cậu nói: "Chắc chắn không ngã nữa đâu."

Lục Cận Ngôn vẫn ngồi xổm, còn nhấn mạnh: "Nghe lời, ngoan ngoãn trèo lên đi."

Hắn vô cùng kiên trì làm Dung Niên không thể lay chuyển được, cuối cùng đành ngoan ngoãn leo lên.

Ánh trăng chiếu lên mặt biển vẽ lên một khung cảnh đẹp đến nao lòng.

Nhưng Dung Niên vòng tay qua cổ Lục Cận Ngôn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể hắn cùng với sườn mặt đẹp đẽ.

Cậu cảm thấy, Lục Cận Ngôn làm cho cậu kinh diễm hơn bất kỳ người hoặc cảnh vật nào.

Lục Cận Ngôn cõng cậu, rất nhanh đã quay về phòng.

Lần này Dung Niên không nghịch ngợm bảo không ngủ được nữa, đi ra ngoài lượn vài vòng, lại trở về tắm rửa, khuôn mặt nhỏ của cậu dán lên ngực Lục Cận Ngôn, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Lục Cận Ngôn nhân lúc cậu say giấc hôn lên khuôn mặt cùng với cả cái bụng nhỏ mềm mại.

Hôn xong, hắn xoa xoa bụng nhỏ, thì thầm: "Vẫn là béo một chút thì hôn thích hơn."

Cho nên, kế hoạch giảm béo mà bé con vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tuyệt đối sẽ không thành công dưới mí mắt hắn.

Quá nửa đêm.

Dung Niên ngủ thành hình chữ X, thậm chí bàn tay nhỏ còn vô thức luồn vào quần Lục Cận Ngôn, phóng khoáng như một nhóc thổ phỉ.

Lục Cận Ngôn khẽ cử động, định di chuyển bàn tay nhỏ của cậu đi chỗ khác.

Nhưng Dung Niên vẫn mơ mơ màng màng cảm nhận được gì đó, lập tức không vui nằm chặt thêm vài phần, tuyệt đối không buông tay!

"Shh——"

Lục Cận Ngôn bị bàn tay nhỏ hung ác kia nắm chặt đến phát đau, trong miệng khẽ hít một hơi.

"Niên Niên, buông ra." Hắn nói xong mới nhận ra rằng bé con đang ngủ say, chẳng nghe thấy hắn nói gì.

Vì vậy, mắt hắn khẽ giật giật lôi bàn tay kia xuống.

Không lâu sau.

Quả nhiên bé con rầm rì buông tay ra, lăn về phía mép giường như thể là đề phòng ai đó bắt nạt cậu.

Lục Cận Ngôn nhìn cậu ngủ thêm một lát rồi mới đứng dậy, động tác nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Chỉ mất một lúc, hắn lại đi vào Hậu Hải thêm lần nữa.

Lần này xung quanh Hậu Hải lại không có bất kỳ người nào ra ngoài mua vui.

Lục Cận Ngôn dựa vào ký ức, đi tới đằng sau hòn đá phát ra âm thanh, hắn ngồi xuống nhìn kỹ mặt đất.

Bên cạnh mép đá có một cái vảy bị lớp cát phủ hờ lên, đập vào mắt hắn.

Hắn cầm cái vảy lên, dưới chiết xạ của ánh trăng, chiếc vảy hiện ra ánh sáng yếu ớt.

Rõ ràng là cùng một loại với đồ vật hắn nhặt được trong hồ bơi.

Không biết đứng ở Hậu Hải bao nhiêu lâu, Lục Cận Ngôn mới trở về phòng.

Khi nhìn bé con đang ngây ngốc ngủ, khoé miệng còn hơi nhếch lên, đáy mắt hắn tối sầm lại.

Ngày hôm sau.

Dung Niên đánh một giấc ngon lành, cậu dụi dụi mắt, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên từ trong lồng ngực Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn vẫn đang say giấc, cậu hôn vài cái cũng không thể khiến cho đối phương bị hôn đến tỉnh.

"Niên Niên!"

Ngoài cửa, Cư Tử Dật đang ruỳnh ruỳnh đập cửa, như là cố ý nhắc nhở: "Dì hai đang đi qua đây để gọi chúng ta dậy ăn cơm sáng! Cậu đừng ngủ nữa."

Dung Niên nghe vậy nhanh chóng bò dậy: "Đây!"

Cậu vội vàng tìm quần áo, rửa mặt, đến khi chuẩn bị xong thì thấy Lục Cận Ngôn đang ngồi trên giường trợn mắt nhìn cậu.

"Ngài ngủ thêm lát nữa đi, em đi ra ngoài mang bữa sáng về cho ngài." Dung Niên nói, đoạn đi về phía chiếc giường dùng sức hôn lên khuôn mặt tuấn tú kia vài cái.

Lục Cận Ngôn mặc cậu hôn, ngay khi cậu định rời đi, hắn đột nhiên đè lại gáy cậu làm nụ hôn trở nên nồng nhiệt.

Dung Niên: "Ưm——"

Không thể hôn như vậy được! Miệng sẽ sưng mất!

Nhưng kháng nghị cùng giãy dụa đều vô dụng, Dung Niên vẫn bị hôn một cách vững chãi.

Chờ đến khi cậu gấp gáp mở cửa, vẻ mặt Cư Tử Dật chai lỳ cầm tay Mặc Mặc.

"Dì hai cậu đang sốt ruột đứng chờ ngoài cửa kìa."

Cư Tử Dật vừa nói xong, Mặc Mặc vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Dung Niên, đôi mắt tập trung vào môi cậu: "Anh Niên Niên, anh có cần khẩu trang không?"

Dung Niên: "?"

Dung Niên vẫn chưa phản ứng kịp, ánh mắt Cư Tử Dật đã rơi xuống đôi môi cậu, biểu tình càng thêm khó coi: "Giờ cậu tự nghĩ cách giải thích dì với hai cậu đi."

Nhìn cái miệng bị hôn kia, quả thực là muốn khoe cho người khác biết vừa rồi xảy ra chuyện gì mà.

Dung Niên sờ môi theo bản năng, nhưng cậu không hoảng sợ cho lắm.

"Không sao đâu." Giọng điệu cậu bình tĩnh nói: "Sẽ không có chuyện gì hết."

Cư Tử Dật không tin cho lắm.

Sau khi ra cửa gặp được dì hai, Dung Niên không đợi dì hai đặt câu hỏi đã lập tức nói: "Dì hai, lát nữa có sữa bò không ạ? Hôm qua con có ăn một chút que cay, hơi cay quá nên giờ hơi khó chịu."

Dì hai: "......"

Dì hai nhìn miệng cậu rồi đè một đống suy nghĩ loạn thất bát tao vừa hiện lên xuống.

"Có." Cô duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Dung Niên, biểu tình dần thả lỏng ra.

"Lần sau đừng ăn mấy thứ cay như vậy nữa, nhìn miệng bị cay sưng hết cả lên rồi này."

Dung Niên gật đầu, bày ra bộ dáng đã biết lỗi rồi.

Cư Tử Dật đứng bên cạnh nhìn cậu với cảm xúc lẫn lộn.

Quả thực, hiện tại Niên Niên ngày càng được nước lấn tới.

Một cái miệng đỏ ửng chỉ vì ăn que cay.

Nếu đi trùm bao tải làm chuyện xấu xong thở dốc, không biết có nói thành chạy bộ nên mệt không.

Bởi vì trên mạng toàn viết truyện cười như vậy.

Mọi người cùng nhau đi tới nhà ăn, Dung Niên ngạc nhiên khi không thấy Dung Trì.

"Dì hai, anh con đâu ạ?" Cậu khó hiểu hỏi, bởi rất ít khi anh hai đi trễ.

Dì hai đưa cho cậu một cốc sữa bò ấm, mở miệng giải thích cho cậu: "Dì đi gọi anh hai con rồi, thằng bé vẫn còn chưa rời giường. Bảo là cơ thể không thoải mái, hôm nay không ăn cơm sáng."

Dung Niên nghe câu anh hai không thoải mái, lập tức không muốn uống cốc sữa bò trên tay.

"Con phải mau chóng đi gặp anh hai." Cậu buông cốc sữa xuống, vội vã đi ra ngoài.

Trong trí nhớ của cậu, mỗi ngày anh hai đều rèn luyện, khẩu vị cũng rất tốt cho nên chưa từng xảy ra trường hợp cơ thể không khoẻ.

Dì hai thấy cậu đi, lập tức duỗi tay kéo cậu lại: "Ăn chút cơm đã rồi hẵng đi, nhân tiện lúc đi qua tìm anh hai con thì mang cơm sáng theo luôn."

"Dì có nấu cháo, nếu không khỏe thì nhân tiện uống thêm miếng cháo."

Thật sự Dung Niên không có tâm trạng ăn sáng, mẹ Dung thấy vậy liền đi tới khuyên cậu: "Niên Niên nghe lời, ăn chút cơm rồi hẵng đi tìm anh hai con."

Bị mẹ mình giữ lại, Dung Niên đành nhăn khuôn mặt nhỏ gật gật đầu.

Mẹ Dung thấy cậu gật đầu, nở nụ cười định duỗi tay kéo cậu ngồi vào bàn ăn. Mà dì hai vốn dĩ đang dịu dàng đối mặt với Dung Niên dường như vẫn luôn luôn lạnh lùng nhìn mẹ Dung kể từ lúc bà bước qua đây.

Bởi trong lòng vẫn luôn nghĩ về anh hai, Dung Niên nhanh chóng nuốt bánh bao cùng bát cháo trước mặt vào bụng, ăn xong cậu lau miệng: "Dì hai! Phần cơm của anh hai đâu, bây giờ con đi đưa cho anh ấy."

Dì hai nghe vậy, cô đứng dậy gói đồ ăn sáng cho Dung Trì.

Một khoảng thời gian không lâu sau, cơm sáng đã được đóng gói hoàn hảo, Dung Niên cầm lấy, cậu vội vàng chạy ra ngoài mà không mang theo Mặc Mặc đang ăn cơm cùng Cư Tử Dật.

"Anh Niên Niên!"

Trong miệng Mặc Mặc nghẹn ứ bánh bao nhưng vẫn muốn đi cùng Dung Niên.

Cư Tử Dật đè nhóc xuống: "Tổ tông ơi, em chỉ mới ăn được hai miếng cơm thôi, hiện tại không được đi đâu hết."

Thành công đè lại Mặc Mặc, bóng dáng của Dung Niên cũng biến mất khỏi nhà ăn.

——-

Nơi Dung Trì nghỉ ngơi cách vị trí của Dung Niên không xa.

Cậu lo cho anh hai nên cả quãng đường đều chạy, chờ đến khi chạy tới nơi, cậu mệt tới nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

"Anh hai!"

Dung Niên gõ cửa, cất giọng nói giòn tan: "Mở cửa cho em một lát!"

Gõ lên cửa một lúc lâu, trong phòng mới phát ra tiếng động.

"Niên Niên, em về trước đi, chút nữa anh qua tìm em sau." Giọng nói Dung Trì nghe qua có chút khàn khàn.

Dung Niên không chịu đi, cậu đang vô cùng vội, anh hai thì không thèm mở cửa, cả giọng nói cũng không đúng.

Không nhìn thấy anh hai, cậu không yên tâm được.

"Em không đi." Dung Niên tiếp tục gõ cửa: "Em muốn nhìn thấy anh."

Dung Trì ngồi ở trên giường, trước ngược quấn một tầng băng gạc, mà tấm băng gạc còn hơi chảy máu.

Một người khác đang ngồi trên giường vươn đôi tay lại đây, chuẩn bị đổi lớp băng gạc khác cho anh.

Anh né tránh.

Đáy mắt người nọ lạnh băng, trực tiếp nắm lấy cổ tay anh: "Không để tôi đổi băng gạc cho em, muốn lát nữa doạ em trai yêu quý của mình khóc sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Dung Trì lập tức đen đi, không tránh y nữa.

"Nhanh cái tay lên." Anh thúc giục: "Làm xong thì lăn vào phòng vệ sinh đi, đừng để em trai tôi nhìn thấy anh."

Lục Đinh Diệp khẽ trào phúng: "Trông tôi không ra hình ra dạng à? Em còn phải cất giấu tôi kỹ như vậy?"

Dung Trì nhíu mày, không thèm tiếp y.

Dung Niên vẫn đang gõ cửa, Dung Trì lo lắng cậu gõ đau tay vì vậy mở miệng nói: "Niên Niên, đừng gõ nữa, đứng ngoài cửa chờ anh một lát, anh mặc quần áo xong thì mở cửa cho em."

Dung Niên nghe được những lời này, cậu mới dừng lại động tác gõ cửa.

Cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, vừa rồi gõ hơi mạnh nên đỏ cả mảng.

Trong phòng.

Dung Trì thay băng gạc xong, Lục Đinh Diệp nhìn lớp băng gạc ấy, đáy mắt đen lại.

Y cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên lớp băng gạc: "Không phải em ghét tôi sao, nếu lần sau thấy dao nhỏ phóng qua đây thì đừng đỡ thay tôi."

Dung Trì bị nụ hôn cùng những lời này kích thích đến xù lông.

"Cút! Anh nghĩ rằng tôi cố ý đỡ dao cho anh hả? Đấy là do tôi không phản ứng kịp!"

Dứt lời, anh đẩy cái xe lăn đang đặt trong phòng qua: "Nhanh lên, trốn vào phòng vệ sinh đi."

Anh nói xấu về họ Lục ở trước mặt em trai nhiều như vậy, nếu em ấy nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng một phòng, vậy thì có giải thích đến mấy cũng vô dụng.

Niên Niên là bé cá ngốc nghếch dễ lừa gạt nhưng nếu Niên Niên nói ra hành tung của Lục Đinh Diệp thì không lừa được những người khác.

Lục Đinh Diệp dựa vào thành giường, bình tĩnh nói: "Chân tôi không tốt, không trèo lên xe lăn được."

Dung Trì không nể nang mặt mũi: "Anh cho rằng tôi là tên ngốc à? Bản thân anh nếu không trèo lên được xe lăn vậy thì hằng ngày anh sống như nào?"

Lục Đinh Diệp giữ nguyên tư thế dựa vào giường, bất động.

Xem ra, có vẻ y định biến Dung Trì thành một tên ngốc.

Mà ngoài cửa.

Trong lúc đang đợi anh hai, đầu Dung Niên đã não bổ thành anh hai bị bệnh khó chịu đến mức mở cửa cho cậu cũng khó khăn.

Cậu bị dọa đến nước mắt lưng tròng; "Anh hai! Có phải anh không đi được đường hay không?"

Dung Trì nghe thấy tiếng khóc nức nở của em trai, sắc mặt khẽ biến.

"Lục Đinh Diệp." Anh cắn răng: "Con mẹ nó anh chờ đấy cho tôi."

Thốt ra lời tàn nhẫn xong, anh vẫn phải nghẹn một bụng lửa ôm cái tên đang ăn vạ trên giường lên.

Lục Đinh Diệp sợ tên ngốc này mệt, y dựa vào người anh, cẩn thận tránh vết thương trên người đối phương, bản thân mình cũng góp thêm chút sức lực.

"Fuck."

Mới ôm người lên được một nửa, mặt Dung Trì đã tái lại: "Tôi cảm thấy mình đang ôm một con lợn."

Một con lợn cao to khoẻ khoắn có thể bán được với giá cao.

Lục Đinh Diệp: "....."

Thi thoảng Lục Đinh Diệp cảm thấy cái miệng này thật thiếu đòn.

Lôi người lên xe lăn xong, Dung Trì đẩy y vào phòng vệ sinh, sau đó nhanh chóng đóng cửa. Xoay người đi mở cửa cho em trai.

"Anh hai!"

Chờ đến khi anh hai mình mở cửa, Dung Niên cầm theo cơm sáng đã bị doạ thành một nhóc đáng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play