Ella rất tận tâm, không lâu sau, cô xách một đống đồ tới gõ cửa văn phòng.

Thời điểm cô tiến vào, Lục Cận Ngôn đang ngồi trên sopa, trước mặt để một cái máy tính bảng.

Mà trong lồng ngực thì đang ôm bé con.

"Mang qua đây."

Lục Cận Ngôn không di chuyển được cơ thể, vì vậy bảo cô đặt đồ vật xuống trước mặt hắn.

"Niên Niên, tỉnh tỉnh."

Nhân lúc Ella cẩn thận mở từng hộp cơm, Lục Cận Ngôn tranh thủ cúi đầu gọi Dung Niên dậy.

"Mua bánh kem cho em rồi này, chúng ta ăn xong rồi ngủ tiếp được không?"

Dung Niên buồn ngủ quá đỗi, nắm chặt áo hắn, khuôn mặt nhỏ dán lên ngực Lục Cận Ngôn, bị hắn gọi hết lần này đến lần khác, làm cho cậu nhắm cũng mắt bực bội.

"Không ăn! Buồn ngủ!"

Đến mắt cậu cũng không thèm mở, giọng nói khàn khàn đáng thương bị chọc tức đến nỗi muốn khóc cũng không khóc được.

Lục Cận Ngôn thấy vậy, đáy mắt xẹt qua vài tia bất đắc dĩ.

Ella đang mở hộp cơm, đôi tay không khỏi run nhẹ.

Ôi trời ơi.

Một ông chủ ôn nhu dỗ dành người khác như vậy, thật sự tồn tại sao!?

"Niên Niên, vừa rồi tôi nghe thấy bụng em kêu." Lục Cận Ngôn cúi đầu, vẫn kiên nhẫn như cũ dỗ cậu.

Vừa nãy bé con bị đói bụng, nếu cứ cậu bụng đói đi ngủ, sẽ ảnh hưởng xấu đến thân thể.

Dunh Niên bị quấy rầy đến mức không thể không tỉnh, nửa nhắm nửa mở, dùng sức dụi mắt.

Lục Cận Ngôn gạt tay cậu ra, can ngăn: "Đừng động, càng dụi thì mắt càng khó chịu hơn thôi."

Cặp mắt xinh đẹp kia vừa rồi còn khóc một lúc lâu, nhìn qua có hơi sưng.

"Buồn ngủ."

Tay Dung Niên bị hắn cầm chặt, cậu dựa vào lồng ngực hắn, uể oải nói.

"Chờ lát nữa rồi ngủ."

Lục Cận Ngôn nói, nhìn hộp cơm đã được mở ra đầy đủ, lại nhìn trợ lý đang lén nhìn mặt Dung Niên, ánh mắt lạnh lùng hơi nheo lại.

Ella: "......."

Ella bị bắt quả tang nhìn trộm, nở nụ cười lễ phép xem lẫn vài phần xấu hổ, thức thời nói: "Hai người ăn đi, tôi ra ngoài làm việc."

Nói xong, lập tức chạy ra khỏi văn phòng như chạy trốn.

Vừa ra ngoài, hai khuôn mặt hóng hớt liền đập vào mắt.

Lục thị là tập đoàn mà mọi công nhân dưới đáy xã hội vô cùng kính nể sùng bái, những vị trợ lý hàng ngày tiếp xúc với ông chủ, ngay lúc này—-

Chụm đầu vào nhau, không giải quyết chính sự giúp ông chủ, ngược lại còn tám chuyện trên giời dưới đất.

"Như nào? Tình huống bên trong như nào đấy?"

"Đung rồi, nhanh nói đi."

"Kể cho tụi này chi tiết một chút, về sau bữa sáng của bồ, tụi này bao hết."

Nghe thấy được bao bữa sáng, Ella cuối cùng cũng rụt rè gật đầu, sau đó hắng giọng nói, thoả mạn dục vọng hóng chuyện của các bạn nhỏ.

"Ui, lúc tôi đi vào thì thấy bé con kia đang được ông chủ ôm vào trong ngực, vừa ôm vừa làm việc."

"Tôi trộm nhìn được bé con ấy rồi, đẹp có đẹp, chẹp, nhưng mà vừa bị giày vò tàn nhẫn, hai mắt đều ửng hồng."

"Ông chủ của chúng ta thật ôn nhu, dỗ bé con kia ăn cơm. Ban đầu bé con rất cáu kỉnh, ông chủ chúng ta không có một tẹo mất kiên nhẫn nào, tiếp tục dỗ."

"Tóm lại, tôi có cảm giác, ông chủ của chúng ta chắc chắn không đùa mà là thật."

Hai vị trợ lý khác: "..."

Vừa ôm xong còn dỗ, đừng nói là đùa, ông chủ của bọn họ rõ ràng là bị người ta tóm chặt trong lòng bàn tay.

"Bồ nói, ông chủ cùng cậu nhóc kia kém nhau nhiều tuổi như vậy, ngộ nhỡ người lớn bên kia ngại ngài ấy.... ừm, không cần quan tâm cái gì, chính là ngại ngài ấy, không cần ngài ấy, vậy thì ngài ấy phải làm sao bây giờ?"

"...."

Nghĩ đến lúc khả năng này có thể xảy ra, trên mặt mọi người hiện lên vẻ kinh hoảng.

"Xuỳ xuỳ xuỳ, miệng quạ đen, đừng nói linh tinh!" Hai người khác đồng thời ngắt lời.

Ông chủ cũng đã hai mươi mấy sắp ba mươi, nếu lúc này mà bị bỏ rơi....

Có lẽ mấy người làm thuê như bọn họ cũng không tốt hơn được bao nhiêu!

Bên ngoài tám chuyện tung nóc nhà, mà bên trong phòng, Lục Cận Ngôn dùng khăn ướt lau tay cho cậu, sau đó tự mình đút cậu ăn cơm.

Dung Niên há mồm nuốt một ngụm cháo, lúc rời giường cậu có hơi gắt ngủ, nên bây giờ có chút ngượng ngùng.

"Em tự mình ăn được."

Cậu ngồi dậy từ trong lồng ngực Lục Cận Ngôn, muốn cầm lấy cái thìa.

Nhưng Lục Cận Ngôn lại không đưa cho cậu.

"Em ngoan ngoãn ăn là được." Hắn rũ mắt, cẩn thận thổi nguội thìa cháo, sau đó gắp thêm một ít đồ ăn kèm, tiếp tục đút cho cậu.

Bị đút hết tô cháo, Lục Cận Ngôn duỗi tay sờ bụng cậu, thấy nó sắp căng thành quả dưa hấu nhỏ, lúc này hắn mới dừng lại.

"Đợi lát nữa tiêu hoá xong thì hẵng ăn bánh kem."

Hắn nói, lại gọi Ella vào thu dọn hộp cơm.

Vừa nãy Ella đi vào, Dung Niên còn đang mệt rã rời, cho nên mơ mơ màng màng không chú ý tới có người ngoài.

Bây giờ nhìn thấy cô, bỗng nhiên Dung Niên mới hậu tri hậu giác cảm thấy mất mặt.

Cậu bò dậy từ trong lòng Lục Cận Ngôn, quay mặt về phía Ella, khi nói chuyện có hơi lắp bắp: "Em, em có thể tự dọn được."

Ella cười cười, nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ bàn trà, sau đó xách hộp cơm trong tay: "Không cần đâu, mấy việc nhỏ này cứ để tôi."

Dung Niên nhìn nụ cười hiền lành của cô, mấy phần khẩn trương trong lòng cũng bớt đi phần nào.

Lục Cận Ngôn thấy cậu vậy mà lại không bài xích Ella, tâm hắn khẽ động, hỏi: "Muốn Ella dạy em cách làm việc hay không? Ngay bây giờ luôn."

Ánh mắt Dung Niên sáng lên: "Có thể sao?"

Cậu tới công ty Lục Cận Ngôn cũng đã nửa ngày, chỉ biết nghịch ngợm, công việc thì ngay cả mép cũng chưa chạm, lại còn ăn không ngồi rồi, cậu nghĩ mình tới đây chẳng phải để làm việc, cảm thấy bản thân chả có cái tác dụng gì.

Lục Cận Ngôn xoa đầu cậu: "Được nhiên là được."

Nói xong, lại nhìn về phía Ella.

Ella: "..."

Ella cười tủm tỉm gật đầu, nhưng nội tâm lại tràn ngập sợ hãi.

Ông chủ bảo cô dạy Thái Tử đọc sách*, ngộ nhỡ cô dạy không tốt..., sao tự nhiên cô lại thấy lạnh gáy vậy nhỉ.

*Dạy Thái Tử đọc sách: theo quan niệm hiện đại thì là dạy học cho con ông cháu cha, không vui vẻ gì khi phải dạy cho "Thái Tử".

"Sửa lại báo cáo tài chính, để cậu ấy nhìn cách làm."

Mấy tư liệu văn kiện khác nhìn vào rất phiền toái, chi bằng đem báo cáo tài chính qua đây, để Dung Niên giết thời gian, nói là một vài dữ liệu tài chính thế thôi nhưng thật ra là để dỗ cậu làm chút chuyện.

"Được."

Việc này còn nhẹ nhàng hơn cô tưởng, Ella gật đầu rồi đi lấy báo biểu*.

"Ông chủ, hay là để tôi dẫn cậu ấy ra gian ngoài?"

Ella hỏi: "Ngoài kia có bàn làm việc."

Nghe thấy lời đề nghị này, Lục Cận Ngôn không mặn không nhạt nói: "Không cần."

"Hai người cứ dùng bàn làm việc của tôi."

Bởi vì phòng trong từ trước đến nay chỉ có một mình Lục Cận Ngôn làm việc, cho nên đương nhiên là sẽ không chuẩn bị bộ bàn ghế cho người thứ hai, ở trong này thêm bàn thêm ghế cũng khá phiền toái.

Lục Cận Ngôn để Dung Niên ngồi ở bàn làm việc của chính mình, còn hắn thì chuyển vị trí làm việc lên ghế sopa.

Nhìn phản ứng của ông chủ, trong lòng Ella thổn thức.

Chậc.

Quả nhiên là bị người ta tóm gọn.

Vốn dĩ Dung Niên không muốn chiếm dụng bàn làm việc của hắn, nhưng Lục Cận Ngôn quá kiên trì, lại còn cố ý thấp giọng hù doạ bé con: "Nếu em không nghe lời thì tôi sẽ hôn em trước mặt Ella."

Lúc Dung Niên tỉnh táo, cậu rất để ý mặt mũi, ngay lập tức cảnh giác lùi về sau hai bước.

Sau đó, vô cùng phòng bị tiếp tục duy trì khoảng cách với Lục Cận Ngôn, rồi nhanh chóng ngồi xuống bàn làm việc của hắn.

"Đây đều là dữ liệu tài chính năm nay."

Ella đặt chồng báo biểu xuống trước mặt cậu, sau đó hướng dẫn cậu cách tính hạch toán*, rồi ở bên cạnh nhìn cậu làm.

Dung Niên rất mẫn cảm với các con số, sau khi xem xong, cậu tự bắt tay tính hạch toán của một trong số các dữ liệu.

"Không sai, đúng là như vậy."

Ella gật đầu nói: "Những cái khác cũng dùng phương thức hạch toán này, tôi ở ngay bên cạnh, nếu cậu không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi tôi."

Dung Niên nghe vậy, chỉ lắc đầu: "Chị cứ đi làm công việc của chị đi, cái này em biết làm rồi."

Cậu không cần có người ở cùng nữa.

Lục Cận Ngôn trả tiền lương cho Ella là để Ella làm việc.

Dung Niên không muốn lãng phí thời gian và công sức của Ella, bởi vì lãng phí thời gian làm việc của Ella chính là lãng phí tiền lương Lục Cận Ngôn trả.

Vài thời điểm, Dung Niên thật sự là chỉ tính toán cho Lục Cận Ngôn.

Ella nghe được lời này, mắt nhìn về phía Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn thu hết cuộc đối thoại của hai người vào trong tai, hắn nhàn nhạt nói: "Vậy cô ra ngoài tiếp tục làm việc đi."

"Được."

Ella xoay người ra ngoài, để lại không gian cho ông chủ cùng bé con được sủng lên trời của hắn.

Chờ đến hai giờ.

Dung Niên thầm tính toán khoảng cách từ nơi này tới sân bay, sau đó đứng dậy, để báo biểu lên bàn rồi đi đến trước mặt Lục Cận Ngôn.

"Lục Cận Ngôn, em muốn đi ra ngoài một chuyến."

"Đi ra ngoài?"

Tầm mắt Lục Cận Ngôn rời ra khỏi màn hình máy tính, nhìn lên mặt cậu: "Đi đâu?"

"Đến sân bay đón một người bạn."

Cậu nói, xong còn bổ sung thêm: "Một mình em đi là được."

"Vậy có quay lại nữa không?" Lục Cận Ngôn hỏi.

Dung Niên suy nghĩ một chút: "Chắc là không, em sẽ cùng cậu ấy về nhà."

Nhà trong miệng Dung Niên, là nhà Cư Tử Dật.

Nhưng Lục Cận Ngôn lại nghĩ là nhà cậu, còn người bạn này cũng là người trong nhà của cậu.

"Muốn tôi đưa em đi hay không? Chỉ đưa em tới sân bay thôi, không đi theo em về nhà đâu."

Dung Niên hơi do dự.

Cậu thấy lúc ở văn phòng trông Lục Cận Ngôn rất bận rộn, nếu mà còn phải đưa đón cậu, thì lại chậm trễ việc....

Lục Cận Ngôn thấy cậu không trả lời, mà im lặng là đồng ý, vì vậy đứng dậy.

"Đi thôi, tôi đưa em ra sân bay."

Thấy hắn cũng đã cầm chìa khoá rồi, Dung Niên đành ngoan ngoan đuổi theo.

Giờ phút này, trên máy bay.

"Chú ơi, cho chú kẹo nè."

Một người mặc trang phục cao bồi màu đen, đội mũ lưỡi trai, trên trán lộ ra nhúm tóc xoăn nhỏ, khuôn mặt tinh xảo như một bé shota, nhóc rút một cái kẹo ra từ trong túi du lịch, đưa cho người đàn ông tình cờ ngồi cùng.

Người đàn ông kia lớn lên rất tuấn mỹ, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, rõ ràng vẻ ngoài rất văn nhã, nhưng ánh mắt như có như không mang theo vài phần tà khí, cho nên có bao nhiêu văn nhã cũng bị giết sạch, nhìn càng giống một tên lưu manh giả danh tri thức hơn.

Y nhìn cái kẹo giơ đến trước mặt, đôi môi mỏng nhưng không kém phần duyên dáng hơi câu lên, bộ dáng tươi cười lập tức hiện ra.

"Tại sao lại cho ta kẹo?" Y hỏi.

Nhóc shota nhìn chân hắn bị thảm che khuất, lại thêm cả cái xe lăn được đặt ở bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình nhưng ngoài miệng lại không nói sự đồng tình ấy ra.

Bởi vì mẹ đã từng nói, khi nói chuyện với người khác thì không được chọc vào chỗ đau của họ.

Vì vậy nhóc shota đưa kẹo cho y, xong còn cất giọng trẻ con ngây ngô nhưng cố ý làm cho nó trầm xuống.

"Cháu nhìn chú rất thuận mắt cho nên cái kẹo này xem như tín vật kết giao giữa hai ta."

Nhóc shota dạo này bị nghiện phim võ hiệp vỗ vỗ bả vai y, học theo cảnh hai đại hiệp nhất kiến như cố* trên TV, cũng cố gắng bắt chước giống vị đại hiệp đó, bắn cho ông chú bên cạnh một xíu thiện ý.

Người đàn ông nhìn khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn giả bộ thâm trầm, cảm thấy hết sức thú vị.

Đại sảnh sân bay.

Dung Niên nhìn dòng người đúng thật là không nhiều, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Trên đường, Lục Cận Ngôn có nghe cậu nói là đi đón cháu trai họ ngoại của Cư Tử Dật.

Chứ không phải đón người nhà Dung gia, Lục Cận Ngôn cảm thấy mình không cần phải tránh làm gì.

"Có sợ không?"

Sân bay không thể so sánh với các nơi khác, nơi này cho dù ít người đi chăng nữa thì cũng không có lối đi riêng.

Vì vậy hắn nắm tay Dung Niên, lo lắng thay cho cậu.

Dung Niên hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.

Một lúc lâu sau, cậu nắm chặt bàn tay to lớn của Lục Cận Ngôn, khuôn mắt nhỏ phồng lên, lấy hết dũng khí nói: "Không sợ."

May là có Lục Cận Ngôn đi cùng, đứng ở sân bay một lúc, Dung Niên nhận ra chứng sợ hãi đám đông của mình vẫn không thể đè xuống được.

"Người bạn nhỏ kia tên là Mặc Mặc." Dung Niên một bên đứng chờ con quỷ nhỏ, một bên giới thiệu với Lục Cận Ngôn: "Thằng bé là một người bạn vô cùng ngầu."

"Ngầu như thế nào?" Lục Cận Ngôn thuận miệng hỏi.

Dung Niên nghĩ nghĩ, trả lời: "Thằng bé cướp khúc xương của con chó nhà hàng xóm, bị đuổi chạy hết ba con phố, cuối cùng vẫn bị con chó đoạt lại khúc xương, còn bị cắn vào chân, nhưng thằng bé không thèm khóc."

"Lúc đi tiêm vaccine phòng bệnh cũng không khóc." Dung Niên nhấn mạnh.

Một thằng nhóc mới 5 tuổi rưỡi mà đã kiên cường như vậy, chẳng lẽ không ngầu sao?

Lục Cận Ngôn: "..."

Sắc mặt Lục Cận Ngôn phức tạp.

Sao hắn lại cảm thấy người bạn nhỏ đoạt xương với chó này nín không chịu khóc không phải là ngầu mà là sợ mình cảm thấy mất mặt nhỉ?

Trong lúc Dung Niên đang tâng bốc tuổi thơ của Mặc Mặc lên tới tám tầng mây thì rốt cuộc máy bay cũng hạ cánh.

Cậu nghe thấy âm thanh nhắc nhở, nhanh chóng kéo tay Lục Cận Ngôn, đi tìm người bạn nhỏ ngầu lòi.

——-

*Báo biểu: bản báo cáo dưới dạng biểu thống kê được tạo ra trên máy tính.

*Hạch Toán: Hạch toán là một hệ thống điều tra quan sát, tính toán, đo lường và ghi chép các quá trình kinh tế, nhằm quản lý các quá trình đó ngày một chặt chẽ hơn. Quản lý hoạt động kinh tế là nhu cầu tất yếu nảy sinh trong xã hội loài người.

*Nhất kiến như cố: vừa gặp mà như thể đã quen biết từ lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play