Cố Kiều không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Hắn bị Ngụy Yến bế từ nhà Đàm Trì nhét vào xe, gần như sụp đổ khi nhớ tới chuyện vừa phát sinh, mở to mắt nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài, gương mặt chốc đỏ chốc trắng, tức đến run rẩy, cắn môi suýt chảy máu.
Quả nhiên không thể trêu tiểu thiếu gia Ngụy gia.
Rõ ràng là mối quan hệ kéo quần không nhận người, Ngụy Yến lại một hai phải dây dưa, hoàn toàn không có chút phóng khoáng nào. Lúc hắn đề nghị chia tay ở quán bar, Ngụy Yến bá đạo từ chối, sau khi rời khỏi chương trình trở về làm phó giám đốc, không biết hắn nói gì sai làm Ngụy Yến tức giận, gần như đêm nào cũng dày vò hắn chết đi sống lại.
Cố Kiều đợi Ngụy Yến bình tĩnh để kết thúc quan hệ trong hòa bình.
Không thể phủ nhận, lăn lộn với nhau lâu rồi cũng có chút nghiện, song hắn chỉ cảm thấy thân thể hai bên hòa hợp chứ không có bất cứ liên quan gì với tương lai. Buông thả cũng có thời gian và giới hạn, Cố Kiều có kế hoạch của mình, trong mối quan hệ này, hắn chỉ buông thả bản thân vì tình yêu vô vọng của mình với Đàm Trì mà thôi.
Nhưng hiện giờ mối quan hệ này làm hắn mệt mỏi.
Mệt tâm, mệt xác, chỗ nào cũng mệt.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Ngụy Yến cũng trở nên ôn hòa hơn, khi gia đình giục hắn xem mắt, nhân lúc Đàm Trì nhận giải Ca Vương, hắn và Ngụy Yến hẹn nhau ở khách sạn, quyết định ngủ lần cuối rồi vỗ mông chạy, nhiệt tình chủ động cả đêm, sau đó bò dậy tắm rửa mặc quần áo rồi đi mất.
Trên đường đi, hắn gửi tin nhắn cho Ngụy Yến.
——Kết thúc đi.
—— Đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng gọi điện cho tôi. Sau khi kết thúc mối quan hệ này, chúng ta đừng gặp nhau nữa thì hơn, dù gặp nhau cũng xem nhau như người xa lạ.
——Vĩnh biệt.
Hắn có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức ngực giậm chân của Ngụy Yến khi đọc tin nhắn này, nhưng Ngụy Yến không cơ hội gọi điện thoại cho hắn nữa, vì hắn gửi tin nhắn xong đã đổi sim rồi, chẳng những thế, hắn còn tìm công ty dọn nhà, cố gắng mai danh ẩn tích, nhất là những nơi có Ngụy Yến...
Bạn chịch chia tay không giống như người yêu chia tay cần chữa lành, cùng lắm chỉ là đổi người nằm trên giường thôi.
Đối tượng xem mắt là Mặc Phỉ Thần, mang kính gọng mạ vàng, đang học tiến sĩ nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, giành được nhiều bằng khen về luận văn và thành quả nghiên cứu. Chị gái là đạo diễn có chút danh tiếng Mặc Tô Tô, từng tham gia chung chương trình với Đàm Trì, Cố Kiều không biết ba mẹ mình tìm đâu ra đối tượng xem mắt chất lượng như vậy.
Mặc Phỉ Thần khác với Ngụy Yến, y lịch sự nho nhã, lại không cổ hủ mà hài hước thú vị, mỗi lần gặp mặt đều suy xét chu toàn, tránh những thứ hắn ghét. Cố Kiều có ấn tượng tốt bèn thêm WeChat, rảnh rỗi nói chuyện phiếm, hẹn hò, Mặc Phỉ Thần dẫn hắn tham quan phòng thí nghiệm ở trường, nói một vài tin đồn thú vị, những nơi trước kia không có thời gian đi như công viên hải dương, vườn bách thú, vườn cây đều được đi hết...
...Tiến triển không nhanh không chậm.
Không biết Ngụy Yến làm sao tìm được nhà mới của hắn, Mặc Phỉ Thần đưa hắn về nhà ngủ, lúc giúp hắn cởi đai an toàn, Ngụy Yến phát điên vung ống sắt dập cửa xe, Cố Kiều bị dọa sợ, lật đật xuống xe đẩy Ngụy Yến ra, tức giận mắng: "Anh điên rồi à?"
"Tôi có điên cũng là bị em bức!" Ngụy Yến đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm hắn, hệt như muốn nhai sống hắn.
Nào còn dáng vẻ văn nhã quý phái, chẳng khác gì sư tử bị chọc điên.
Cố Kiều bị rống đến nhức đầu, hít một hơi nhìn Mặc Phỉ Thần xuống xe, mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi, đây là bạn tôi, tiền sửa xe để tôi trả."
"Không cần." Mặc Phỉ Thần lịch sự nhìn người tới, chần chờ gọi: "...Anh Ngụy? Sao lại... là anh?"
Ngụy Yến không quan tâm Mặc Phỉ Thần, anh ta nhìn Cố Kiều, gằn từng chữ đầy áp lực trong bóng đêm: "Em và cậu ta lên giường?"
Cố Kiều thiếu chút nữa ngất xỉu, sắc mặt trắng xanh, ánh mắt uy hiếp: "Không liên quan đến anh."
Còn tưởng sau khi chia tay tiểu thiếu gia Ngụy Yến có thể giữ mặt mũi cho hai bên, không ngờ anh ta không để bụng những cái đó, từ lưu manh có văn hóa hoàn toàn biến thành lưu manh.
Mặc Phỉ Thần nhíu mày, sắc mặt có chút không tốt: "Anh Ngụy, em và Cố Kiều còn ở giai đoạn quen nhau."
"Quen nhau?" Ngụy Yến như nghe được chuyện buồn cười, nhìn y bằng ánh mắt mỉa mai và ác ý: "Vậy cậu có biết em ấy bị tôi ngủ bao nhiêu lần không? Em ấy thích dùng tư thế gì trên giường..."
"Bốp ——"
Cố Kiều nhịn không nổi nữa, xông lên tát anh ta một bạt tai, nắm quyền trừng mắt nhìn người đàn ông không cam lòng ngậm miệng, khẽ mắng: "Đủ rồi! Đủ lắm rồi!"
Ngụy Yến dời mắt cắn răng không nói lời nào.
"Vì anh cứ như vậy nên tôi mới không chịu nổi!" Cố Kiều cố gắng nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, tiếp đó xoay người áy náy xin lỗi Mặc Phỉ Thần đang cứng ngắc không biết suy nghĩ cái gì: "Mặc tiên sinh về trước đi, tôi còn có chuyện phải xử lý."
Mặc Phỉ Thần muốn nói lại thôi, dường như cũng không ổn lắm, bảo trì phong độ khẽ gật đầu rồi lái xe rời đi.
Cố Kiều xoay người lẳng lặng nhìn Ngụy Yến, hai bên giằng co trong bóng đêm, ai cũng không nhường ai.
Sau một lúc lâu, Cố Kiều chịu thua: "Chúng ta không phải bạn bè, tôi không định mời anh lên nhà uống trà."
Nói rồi hắn vòng qua Ngụy Yến lên lầu, hoàn toàn không muốn giao lưu, cảm thấy quỹ đạo vất vả tái tạo lại sắp hỏng bét.
Ngụy Yến không buông tha hắn, túm tay hắn rồi bế lên, không nói một lời mặc cho Cố Kiều đấm đá lung tung, sải bước về phía trước, nhét hắn vào xe, dùng caravat trói tay chân hắn phòng hắn chạy trốn, lái xe lao ra biển, Cố Kiều bị tốc độ lái dọa đến mức vừa mắng vừa nắm chặt dây an toàn, sợ Ngụy Yến nghĩ quẩn thả tay lái ra.
Đến bờ biển, mặt Cố Kiều xanh mét hệt như cải thìa héo, dùng giọng điệu ra lệnh: "Tôi muốn xuống xe."
Ngụy Yến nắm vô lăng, nhìn mặt nước đen như mực không nhúc nhích.
Cố Kiều nhịn không nổi nữa, nôn luôn trên xe, nôn hết bữa tối đã ăn với Mặc Phỉ Thần.
Căn bệnh sạch sẽ của Ngụy Yến lập tức phát tác, mở cửa xuống xe, Cố Kiều dùng răng cởi caravat, mặt tái nhợt, run rẩy mở cửa xe, vô cảm súc miệng bằng nước khoáng, nhìn Ngụy Yến đứng cách đó không xa muốn nói lại thôi, giận sôi máu ném chai nước qua, thấy anh ta né người bước tới, Cố Kiều cúi người vốc cát chọi.
Bệnh sạch sẽ chết tiệt!
Cố Kiều nôn đến mức cả người yếu ớt, ngồi phịch xuống đất, khó chịu nhìn chằm chằm Ngụy Yến dính đầy cát: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Em và Mặc Phỉ Thần quen nhau?" Gió biển thổi quần áo Ngụy Yến phồng phồng, anh ta nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh hỏi.
Cố Kiều xoa trán trầm mặc, "Không, biết nhau qua xem mắt, đang suy xét quen nhau."
Có một số việc vẫn nên nói rõ ràng.
Ngụy Yến dừng lại, ôm ngực nhìn hắn, bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn, không tự nhiên hỏi: "Cậu ta hôn em?"
"Không có, anh cho rằng ai cũng giống anh?" Cố Kiều bị chọc xù lông, lười nghĩ đến thân phận tiểu thiếu gia Ngụy gia của Ngụy Yến, lời nói mang gai nhọn, tém áo nói: "Chuyện của tôi và anh không có liên quan đến cậu ấy."
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngụy Yến, thứ tôi muốn anh không cho được, tôi không phải người như anh tưởng."
Ngụy Yến không nói chuyện.
"Tôi không phải tay chơi, hôm đó là lần đầu tiên của tôi. Tôi là người nghiêm túc, không giống anh có thể thuận miệng nói ra hai chữ bạn chịch," Cố Kiều quyết tâm nói rõ, "Anh muốn một người làm ấm giường muốn kêu tới thì tới muốn kêu đi thì đi, còn tôi muốn một người bạn trai, một đối tượng kết hôn... Nếu anh dây dưa nữa tôi sẽ gọi 110 cầu cứu."
Trong kế hoạch tương lai của hắn không có Ngụy Yến.
"Giống, còn rất điên." Cố Kiều vốc cát nhìn, lãnh đạm bình luận.
Cả xe người ta cũng dám đập còn không điên?
Sắc mặt Ngụy Yến không tốt lắm, "Đêm đó là em dụ dỗ tôi, nhào vào lòng tôi, chủ động đẩy tôi."
Cố Kiều ném cát xuống, hai tay chống đất, ngửa đầu bầu trời đen kịt: "Anh dám nói mình không sướng?"
Mặt Ngụy Yến càng xấu hơn, "Em thất tình thì lấy tôi giải sầu..."
"Anh dám nói mình không sướng?" Cố Kiều lạnh lùng quay đầu đối diện anh ta.
Nếu không dứt khoát không biết anh ta có thể làm ra chuyện gì nữa. Quan trọng là tiểu thiếu gia Ngụy gia điên cuồng đuổi theo hắn chỉ vì duy trì quan hệ bạn chịch. Song nghĩ đến bệnh sạch sẽ của Ngụy Yến, không muốn tùy tiện chạm vào những người khác, đột nhiên hiểu ra.
Ngụy Yến xanh mặt, dường như muốn nói "sướng" nhưng sợ mất mặt, xụ mặt phản bác: "Em dám nói mình không sướng?"
Cố Kiều đứng dậy, liếc anh ta một cái, cười lạnh: "Sướng."
Nhìn dáng vẻ kia, Ngụy Yến bị nghẹn đến nỗi không hề có cảm giác chiến thắng, cắn răng cứng đầu nói: "Tôi có thể làm bạn trai em, có thể quen em."
Trong nháy mắt, Cố Kiều cảm thấy đầu anh ta bị cửa kẹp rồi, hắn không cảm nhận được chút thành ý nào mà chỉ thấy anh ta muốn mối quan hệ của hai người trở nên ngang nhiên hơn thôi, hắn bực bội nhìn chằm chằm Ngụy Yến đến mức Ngụy Yến đứng dậy đối diện với hắn, hai bên sóng ngầm mãnh liệt.
Một lát sau, Cố Kiều nói: "Anh không phải gu tôi."
"Anh cũng không thật sự muốn quen tôi, tôi cũng không thể quen anh."
Ngụy Yến túm vai hắn, giữ chặt gáy không do dự hôn hắn, đẩy hắn vào trong xe, người trong lòng không có bất kỳ phản ứng gì, mặc anh ta muốn làm gì thì làm, chỉ mở to mắt lãnh đạm nhìn anh ta.
Sau khi buông ra, bốn mắt nhìn nhau.
"Anh xem, anh không muốn quen tôi." Cố Kiều bình tĩnh nói: "Anh chỉ muốn làm thôi."
Ngụy Yến bị ánh mắt hắn đánh bại, cắn răng, hai mắt dần dần đỏ đậm, hô hấp dồn dập, cứng ngắc lắc đầu cãi lại: "Không phải."
"Anh biết Mặc Phỉ Thần theo đuổi tôi như thế nào không?" Cố Kiều không kiên nhẫn nữa.
"Không được nói!" Ngụy Yến gằn từng chữ một, ánh mắt trở nên hung ác, "Không được nói!"
"Mỗi lần gặp mặt cậu ấy đều chuẩn bị hoa cho tôi, lần nào cũng không giống nhau, trước khi hẹn hò sẽ vạch sẵn kế hoạch, dù đến nhà hàng ăn cơm hay đi chơi cũng đều tôn trọng ý kiến của tôi... Ngay cả ôm, dắt tay cũng đều hỏi ý kiến tôi..."
"Câm miệng!"
"Còn mang tôi đến trường học chơi, tham quan phòng thí nghiệm..."
"..."
"Anh xem, anh cũng biết tôi nên chọn ai." Cố Kiều không phí sức đẩy người ra, hơi nghi hoặc nhìn Ngụy Yến suy sụp.
Có lẽ tiểu thiếu gia Ngụy gia khó chịu khi mất đi món đồ chơi thôi.
Ngụy Yến nhanh chóng hồi thần, một lần nữa ôm hắn vào lòng, hôn loạn xạ lên mặt hắn, mở cửa sau nhét người không ngừng giãy giụa vào trong, si ngốc nói: "Chuyện cậu ta làm được tôi cũng làm được, chuyện cậu ta không làm được tôi cũng làm được."
Cố Kiều giãy giụa một lúc lâu, cho anh ta một bạt tai, "Ngụy Yến, anh tỉnh lại đi! Anh điên rồi!"
"Tôi điên? Tôi biết mình đang làm gì!" Ánh mắt Ngụy Yến thoáng phức tạp, tay túm tay hắn phát run, âm thanh hỗn loạn "Tôi rất tỉnh táo."
Lúc này, di động bị rơi xuống đất của Cố Kiều vang lên.
Là Mặc Phỉ Thần.
Ngụy Yến nhận điện thoại, nghe thấy giọng điệu trầm thấp chúc ngủ ngon bên kia thì lạnh lùng nói: "Sau này cậu đừng gọi nữa..."
"... Hai người?"
Cố Kiều nghe thấy giọng điệu ngạc nhiên của Mặc Phỉ Thần, đạp Ngụy Yến một cái thật mạnh muốn giựt lại điện thoại, tức giận nói: "Ngụy Yến tên khốn này!"
"Chúng tôi đang bận, không rảnh để ý đến cậu." Ngụy Yến dùng đầu gối chặn đầu gối Cố Kiều, ôm Cố Kiều ngo ngoe ngồi dậy vào lòng, ngắt điện thoại.
Bận gì?
Có gì bận? Khốn kiếp!
Hết phiên ngoại 2
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT