Edit: Phong Nguyệt

Sau khi quen nhau, bạn trai nhỏ trì độn hơn rất nhiều.

Ví dụ như:

Không ít người ở sân bóng khuyên cậu vào chơi, Đàm Trì từ chối rồi chạy về phòng học, bị Trình Hoài xách ra bắt đi mua nước. Ai ngờ đánh xong trở về thì thấy Đàm Trì mua nước cho tất cả mọi người, còn cười nói "vất vả", đến lượt Trình Hoài cũng không ngoại lệ, đưa nước cho anh xong lại cúi đầu cầm một chai nước vặn nắp ra, tươi cười đưa cho Văn Yến Bác, "Uống đi, trận tiếp theo cố lên."

"Cảm ơn." Văn Yến Bác duỗi tay nhận chai nước.

Trình Hoài bực mình giật chai nước từ trong tay Đàm Trì, đưa chai nước chưa vặn nắp cho Văn Yến Bác, ngửa đầu uống một hớp, không vui nhìn Đàm Trì.

"Trình Hoài, cậu làm gì vậy?" Đàm Trì mở to mắt, nhíu mày hỏi.

Trình Hoài nhàn nhạt "à" một tiếng, nhét chai nước vào tay Đàm Trì, buồn bực nói: "Không có sức, không mở nắp nổi."

Chỉ biết đau lòng người khác! Chỉ biết cổ vũ người khác!

Văn Yến Bác nở nụ cười, đưa chai nước cho Đàm Trì, hoà giải: "Đàm Trì, tớ cũng không mở nắp nổi, cậu mở giúp tớ đi."

"Được." Đàm Trì nhếch miệng cười định cầm lấy.

Trình Hoài giơ tay chặn lại, anh liếc nhìn Văn Yến Bác bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Tự mở."

Văn Yến Bác cười cứng ngắt, tự mở rồi hớp một miếng, sau đó nhét vào tay Đàm Trì, lại bị Trình Hoài liếc một cái, như uy hiếp "Cậu thử xem".

"Hai người nói chuyện đi." Y nắm chặt chai nước, xấu hổ cười cười, xoay người đi xa.

Lại ví dụ như:

Hẹn xem phim không đi, hẹn leo núi lại rất tích cực, sau khi giành được hạng nhất, ôm ngực đắc ý: "Chuyện nhỏ thôi."

Hẹn đi vườn bách thú không đi, lại đi xem phim kinh dị, bị dọa đến trắng mặt, run lẩy bẩy nói: "Chuyện nhỏ thôi."

Đi công viên giải trí không ngồi ngựa gỗ xoay tròn, sợ độ cao mà chơi bánh xe quay, thuyền cướp biển, tàu lượn siêu tốc, khi bước xuống, hai chân nhũn ra, nôn một trận rồi ngẩng đầu nói: "Tớ... tớ còn được. Cậu đừng đắc ý!"

Sao lại háo thắng như vậy?

Trình Hoài cõng người uể oải không có sức lực về nhà, không khỏi chế nhạo: "Lần sau còn đi không?"

Đàm Trì không để ý đến anh suốt một đường.

Trong khối, không biết ai lan truyền tin Trình Hoài và Đàm Trì từ anh em biến thành tình địch, vì giành Văn Yến Bác mà đối chọi gay gắt, suýt nữa trở mặt thành thù.

Đồn đãi vớ vẩn, vô căn cứ.

Tới gần cuối kỳ, giữa trưa, Đàm Trì và Trình Hoài cùng nhau đánh bóng rổ, Tô Yến nhắc nhở Trình Hoài đừng lúc nào cũng thắng, phải nghĩ cách nhường Đàm Trì một chút, bằng không một ngày nào đó Đàm Trì thật sự bị chọc giận thì khó dỗ lắm.

Trình Hoài làm theo.

Đàm Trì nhiều lần thua trận, tự dưng ăn mười mấy trái, cậu vui vẻ chạy vòng vòng quanh bóng rổ, lại nhìn Trình Hoài như hạ nào quyết tâm nào đó, chậm rãi chạy đến, ý cười thêm vài phần nghiêm túc: "Trình Hoài, tớ biết cậu đã nhìn ra!"

"...?" Trình Hoài mờ mịt ôm bóng rổ.

Nhìn ra... cái gì?

"Trước kia tớ e ngại cậu, suy nghĩ rất lâu," Đàm Trì hít một hơi, thành khẩn nói: "Bởi vì đối với tớ, cậu là một người bạn rất rất rất quan trọng, tớ không muốn mất đi cậu."

Bạn bè?

Chẳng qua câu "không muốn mất đi cậu" làm anh rất hưởng thụ, vui vẻ đáp: "Tớ cũng thế."

Đàm Trì hình như hơi nhẹ nhõm, khẽ cười: "Nên hẳn là cậu đã nhìn ra tớ cũng thích Văn Yến Bác, tớ biết quan hệ của chúng ta không thích hợp nói chuyện này, nhưng... Tớ hi vọng chúng ta cạnh tranh công bằng..."

Nụ cười của Trình Hoài tan vỡ, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, bình tĩnh hỏi: "Cậu nói cậu thích Văn Yến Bác?"

Cũng thích Văn Yến Bác?

Thích một mình anh còn chưa đủ? Còn muốn thích Văn Yến Bác?

Cái gì gọi là không thích hợp, cạnh tranh công bằng? Lúc trước cậu trêu chọc anh có từng suy xét những thứ này không? Thật là có người có thể chia trái tim làm hai!

Đàm Trì thoáng bị đông lạnh, có vẻ hơi bất ngờ và khó xử, bước lên trước một bước, bình tĩnh nói: "Đúng vậy."

Lồng ngực Trình Hoài phập phồng, đỏ mắt trừng cậu, mang theo uy hiếp: "Cậu lặp lại lần nữa."

"Tớ nói tớ thích Văn Yến Bác." Đàm Trì hòa hoãn sắc mặt, kéo tay anh, nhẹ giọng phân tích: "Nhưng dẫu sao cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ cậu muốn vì cậu ấy mà tuyệt giao với tớ?"

Trình Hoài bị đôi mắt trong suốt kia nhìn, một ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng, thiêu trụi lý trí của anh, anh tránh tay Đàm Trì, túm vai cậu chất vấn: "Cậu dựa vào cái gì thích Văn Yến Bác? Sao cậu có thể thích Văn Yến Bác?"

Rốt cuộc sai chỗ nào?

Anh đối xử không tốt với cậu chỗ nào mà cậu muốn giẫm đạp tình cảm của anh, khiến anh sa vào vũng lầy?

Đàm Trì bị siết đau, giãy giụa tránh thoát, lui về phía sau mấy bước, trừng mắt nói: "Tớ mặc kệ! Cậu dựa vào cái gì bá đạo như vậy! Hai chúng ta theo đuổi Văn Yến Bác bằng bản lĩnh đi! Sau này còn muốn làm anh em không tùy cậu!"

Nói xong cậu xoay người chạy mất.

Trình Hoài xoa trán, gần như không thở nổi, đầu óc rối bời muốn nổ tung, mờ mịt, khiếp sợ, ghen ghét, bực bội đồng thời giằng co, cuối cùng dừng lại ở câu "Sau này còn muốn làm anh em không tùy cậu" của Đàm Trì, tự động xem nhẹ câu khó hiểu "Hai chúng ta theo đuổi Văn Yến Bác bằng bản lĩnh đi!"

Làm anh em, có nghĩa là... không làm người yêu.

Sau một lúc lâu, anh mới ý thức được: Đàm Trì muốn tới chia tay.

Mà hình như anh... trá hình đồng ý rồi?

Nghỉ hè, Trình Hoài bị Trình Mặc bắt đến công ty học tập, Trình Mặc phát hiện tâm tình anh không tốt, bèn mang anh đi xã giao, mới uống một ly rượu đã say khướt, Trình Mặc ném anh cho Tô Yến và Viên Kỳ, mơ màng sờ di động gọi cho Đàm Trì.

Đáp lại là âm thanh từ chối của một người phụ nữ.

"Đại ca, cậu gầy quá." Tô Yến lo lắng nói.

Viên Kỳ và hắn liếc nhau, cẩn thận nói: "Thất tình... Thất tình thật đáng sợ."

Trình Hoài lãnh đạm liếc hai người một cái, hai người bị ánh mắt kia liếc sợ tới mức lạnh sống lưng, tức thì câm miệng.

Trình Hoài không chờ đến hết hè nổi, xin nghỉ làm đến nhà Đàm Trì mới biết Đàm Trì đã ra nước ngoài, hết hè mới về.

Một Văn Yến Bác tầm thường mà thôi, không có gì phải sợ.

Không đợi đến khai giảng, Tô Yến và Viên Kỳ đã bắt cóc Đàm Trì vừa về từ nước ngoài, nhét vào phòng tối, tranh công: "Đại ca, cậu vào trong tâm sự đi, chia tay ấy mà, dỗ tí là được."

Trình Hoài nghe vậy ý thức được chuyện gì xảy ra, nắm cổ áo ném người sang một bên, chạy đến địa điểm Tô Yến đánh dấu.

Đó là phòng tổng thống khách sạn 5 sao, trong phòng có đầy đủ mọi thứ, Đàm Trì bị trói trên ghế, hai mắt bịt kín, không kêu cứu cũng không nóng nảy.

Khi Trình Hoài đuổi tới, Đàm Trì đang loay hoay dùng mũi ngửi ngửi, môi mỏng mím chặt, dường như rất thận trọng và căng thẳng, không ngừng thăm dò gì đó.

Hệt như chỉ có thể thăm dò bằng khứu giác.

Trình Hoài không cởi dây thừng ngay, cũng không gỡ bịt mắt xuống, anh biết hai người cần tâm bình khí hòa giao lưu chứ không phải cãi nhau vô nghĩa.

Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, anh xoa đầu Đàm Trì trấn an, hiếm khi cúi đầu dỗ dành, nhẹ giọng nói: "Đàm Trì, chúng ta đừng chia tay được không? Ngày đó..."

Đàm Trì rụt cổ, như cảm nhận được hồng thủy mãnh thú, kích động giãy giụa, thấy cậu sắp té lăn ra đất, Trình Hoài nhanh tay lẹ mắt túm người kéo lên.

"Tránh ra!" Sắc mặt cậu trắng bệch, hô hấp không xong, kích động giãy giụa dây thừng, chiếc ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh rầm rầm, gần như gào rống: "Đừng dùng tay dơ chạm tôi!"

"Tay dơ?" Những lời dỗ dành nghĩ sẵn trong đầu bị nghẹn ở cổ họng, bất chợt cảm thấy mấy chục ngày trằn trọc khó ngủ thật buồn cười, anh nắm cằm cậu hỏi: "Trong mắt cậu, tôi dơ bẩn như vậy?"

Đàm Trì lắc đầu giãy giụa, hô hấp hỗn loạn, bị dọa đến phát run, rồi lại quật cường nghẹn ngào thét: "Khốn nạn! Đồ điên! Đồ rụt cổ! Chết đi! Buông tôi ra! Đê tiện vô sỉ hạ lưu khốn nạn! Tránh ra! Có tin tôi giết ông không!"

Trái tim Trình Hoài lạnh lẽo, nhìn đôi môi đóng mở không ngừng nhục mạ, giơ tay gỡ bịt mắt của cậu xuống.

Không khí lập tức yên tĩnh.

"Hận tôi như vậy?" Trình Hoài cười chua xót lại bất thường, lạnh căm nhìn chằm chằm cậu.

Đôi mắt trong suốt ửng đỏ vì kích động, vừa nghi hoặc vừa quật cường vừa thất vọng lại vừa kinh ngạc nhìn anh, sau im lặng ngắn ngủi, dường như Đàm Trì thông suốt gì đó, cắn răng trừng anh, bình tĩnh hỏi: "Là ai trói?"

"Tô Yến và Viên Kỳ." Trình Hoài nói.

Đàm Trì xì một tiếng, bình tĩnh nói: "Trình Hoài, hiện giờ tôi hận cậu chết đi được. Là tôi mù! Coi như tôi ngã ngựa!"

Rốt cuộc bắt đầu hận anh khi nào?

Cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là dày vò nên không chịu nổi? Ngay cả chạm một cái cũng không được.

"Được, cậu hận đi!" Dã thú trong lòng không ngừng xui khiến anh làm gì đó, anh nở nụ cười ác liệt, ấn vai Đàm Trì, khom lưng nhìn cậu, "Một ngày nào đó, cậu sẽ hối hận."

Lúc này thật sự chia tay hoàn toàn.

Không còn đường xoay chuyển.

Đàm Trì cười lạnh.

Trình Hoài chưa bao giờ gặp qua ánh mắt này, sắc bén, lạnh lẽo, khinh thường, như tàn nhẫn đâm một cây kim vào lòng anh.

Ánh mắt này làm anh cảm thấy tình cảm của mình bị giẫm dưới đất lần nữa, anh giơ tay che khuất đôi mắt Đàm Trì, thành kính và ôn nhu hôn lên mu bàn tay cậu, dưới ánh mắt ngơ ngác và lạnh lẽo của Đàm Trì, nói: "Hy vọng cậu được như nguyện."

Nếu cậu không cần tình yêu của tôi thì tôi sẽ cho cậu toàn bộ hận thù của tôi.

Đàm Trì mím môi, nhíu mày cảnh giác nhìn chằm chằm anh: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

"..." Trình Hoài cười như không cười nhìn cậu, "Về sau cậu sẽ biết."

Chưa có ai dám giẫm đạp tình cảm của anh như thế.

Anh lẳng lặng đưa Đàm Trì về nhà, Đàm Trì nghi hoặc xuống xe, mỗi bước đi đều bịn rịn lưu luyến, tựa hồ muốn hỏi gì đó, cuối cùng nghẹn trong lòng không hỏi.

Kể từ đó, phàm là Đàm Trì xum xoe lấy lòng Văn Yến Bác, Trình Hoài sẽ chen ngang, dùng cách thức trực tiếp và mạnh mẽ hơn giành lấy Văn Yến Bác, nhiều lần ngăn bước Đàm Trì. Hai người gặp mặt, không giương cung bạt kiếm thì cũng "Có cậu không có tôi, có tôi không có cậu", gần như toàn khối đều biết hai người là đối thủ một mất một còn.

Về phần Văn Yến Bác, khi Đàm Trì chuẩn bị bày tỏ, Trình Hoài dẫn người chặn đường y.

"Cậu thử đồng ý lời bày tỏ của Đàm Trì xem." Trình Hoài ôm ngực lãnh đạm nhìn y, giọng điệu uy hiếp.

Văn Yến Bác hơi kinh ngạc, cười nói: "Tạm thời tớ không có ý này."

"Tạm thời?" Trình Hoài nheo mắt, khóe môi hơi nhếch, châm chọc, "Tôi muốn cậu vĩnh viễn không đồng ý."

Hai mắt Văn Yến Bác ánh lên một chút đắc ý, gật đầu cười nói: "Tớ đồng ý."

Cuối kỳ 1 lớp 12, Đàm Trì tỏ tình bị từ chối.

Trình Hoài cho rằng hứng thú nhất thời của Đàm Trì sẽ biến mất theo thời gian, nhưng mọi chuyện lao về phía anh không đoán được. Vô luận Văn Yến Bác từ chối bao nhiêu lần, Đàm Trì vẫn cố chấp thích y, không hề vơi giảm nửa phần.

Một năm lại một năm...

Không có hồi tâm chuyển ý, cũng không có di tình biệt luyến...

Hôm thi đại học, Đàm Trì đăng ký vào trường âm nhạc và kịch nghệ nổi tiếng trong nước, gần như không khó khăn, với thành tích của Văn Yến Bác chưa chắc vào được. Trình Hoài cũng điền trường đó vào nguyện vọng 1.

Tình yêu thanh xuân sớm muộn gì cũng trở thành hoa trong gương trăng trong nước... Cả đời này Đàm Trì cũng đừng mơ chiếm được.

Nào ngờ Trình Hoài đậu trường đại học kia, Đàm Trì lại biến mất trong biển người mênh mông, đem tất cả thù hận, oán trách biến thành cố chấp nhớ nhung, suốt đêm khó ngủ.

Anh từng nói: Đàm Trì chưa bao giờ thiếu người nhất vãng tình thâm, chưa bao giờ thiếu người viết thư tình cho cậu mỗi ngày, cũng chưa bao giờ thiếu người mặt dày treo đuổi.

Không ngờ có ngày Trình Hoài trở thành người mà anh coi thường nhất.

Nghỉ hè nghỉ đông đi ngang qua nhà Đàm Trì, căn hộ kia đã bị bán đi, nghe nói Ôn Nhược Lan kết hôn cùng một giáo sư đại học, Đàm Trì ra nước ngoài, tỉ mỉ hơn thì không biết.

Mất đi là cái gì?

Là người đó vĩnh viễn biến mất trong sinh mệnh của bạn, không cho bạn một cái ánh mắt, không cho bạn một cái bóng lưng, khi nhắc tới tên người đó, mọi người sẽ cảm thấy xa lạ nhưng lại có thể có thể bình tĩnh hồi tưởng, còn bạn sẽ chua xót khổ sở.

Đàm Trì thật tàn nhẫn.

Chưa tới hai năm sau, nhóm nhạc nam FOX dùng mười mấy bài hát phong cách đặc biệt nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, ngay cả trường học cũng không khỏi điểm danh vài ca khúc.

Trình Hoài nộp bài tập biểu diễn xong ra khỏi lễ đường, nghe thấy giọng quảng cáo quen thuộc và xa lạ vang lên: "Chào mọi người, tôi là Đàm Trì của FOX, mong mọi người ủng hộ."

*

Đưa Ôn Nhược Lan về nhà hơi trễ, Trình Hoài xuống bếp nấu một bữa đơn giản. Ôn Nhược Lan ở đây, Đàm Trì thiếu hụt ký ức không thể không dè dặt hỏi về lão ba hời của mình.

Cậu thoáng sắp xếp lại tuyến thời gian.

Đàm Diêm Hồng và Ôn Nhược Lan yêu nhau rồi tiến đến hôn nhân, lúc mang thai, Đàm gia gặp phải nguy cơ chưa từng có, thiên kim Thẩm gia Thẩm Giai Tuệ si mê Đàm Diêm Hồng từ lâu, đưa ra yêu cầu liên hôn hoang đường. Vì Đàm gia, Ôn Nhược Lan và Đàm Diêm Hồng ký tên ly hôn, dọn hành lý rời đi trong đêm.

Khi cậu 17 tuổi, Đàm gia không cần Thẩm gia duy trì nữa, lão ba không biết xấu hổ của cậu mò đến đây, muốn dẫn về Đàm gia nhận tổ quy tông. Cậu không muốn rời xa Ôn Nhược Lan, bướng bỉnh chống cự với Đàm gia. Không lâu sau bị người ta đánh đến mất thính giác.

Sau đó, Đàm Diêm Hồng đích thân tới, bị Đàm Trì nổi điên đập đồ mắng chửi, lấy chổi chà đuổi đi.

Để không bị bắt đi, cậu liều mạng học ngôn ngữ môi, mang theo thính giác bị tổn thương trở về trường học. Lên lớp 12, Ôn Nhược Lan vội vã kết hôn với giáo sư trường đại học, cậu bị bà đưa đến Đàm gia tiếp thu trị liệu và khôi phục thính lực.

Sau khi tốt nghiệp ra nước ngoài du học.

Tổng kết: Lão ba khốn nạn.

"Mẹ, sao mẹ đột nhiên nhớ tới thăm con?" Đàm Trì gắp đồ ăn cho Ôn Nhược Lan, hơi bất an.

Ôn Nhược Lan dừng lại, trầm mặc nhìn Đàm Trì, cười nói: "Vốn không định nói cho con, nhưng con đã hỏi thì mẹ phải nói cho con hay."

"Mẹ đi gặp ba con." Đáy mắt bà toát vẻ ưu sầu, xoa mặt Đàm Trì nói: "Lần này đúng là ông ta quá đáng, mẹ đã nói với ông ta, ông ta sẽ không ép con làm chuyện con không thích. Mẹ biết con còn hận ông ta vì chuyện kia nhưng mẹ cảm thấy chú Nghiêm rất tốt, hiện giờ mẹ cũng hạnh phúc lắm."

Chuyện kia? Chuyện nào?

Rốt cuộc lão ba khốn nạn kia đã làm bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng?

Đàm Trì không hiểu ra sao, thử hỏi: "Mẹ, mẹ nói chuyện kia?"

"Còn giả ngu," Ôn Nhược Lan oán trách liếc cậu một cái, nghiêm mặt nói: "Để trị hết lỗ tai cho con, mẹ phải gả cho chú Nghiêm, kế đó đưa con về Đàm gia, sau này con phát hiện là chủ ý của ba con, không nói với ông ta câu nào nữa."

Ngoài mặt Đàm Trì không tỏ vẻ gì, trong lòng không ngừng gợn sóng, khóe môi mỉm cười, song đáy mắt đã hiện vài phần âm trầm.

Tuyệt đối có chuyện gì quan trọng đã bị cậu quên mất.

Rốt cuộc là gì?

Không nhớ rõ.

"Đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa, đi rửa chén đi." Ôn Nhược Lan ung dung đứng dậy đi ra phòng khách, Trình Hoài đang chỉnh lý phòng ngủ, "Mẹ đi giúp Trình Hoài một chút."

Đàm Trì suy tư nhìn bóng lưng bà, vào phòng bếp dọn dẹp chén đĩa, nhíu mày cố gắng nhớ lại.

Ký ức của cậu rất đơn giản. Lúc nhỏ cậu và mẹ nương tựa lẫn nhau, năm 17 tuổi, chú Nghiêm gia nhập vào cuộc sống của họ, ba người hoà thuận vui vẻ, không khác gì người một nhà. Ngoài ra, còn liên lạc chặt chẽ với cô, chị họ Tạ Ly thường xuyên tò mò chuyện của cậu...

Những chuyện này và những chuyện Ôn Nhược Lan kể quá khác biệt.

Gần như lật đổ toàn bộ ký ức của cậu.

Vấn đề là đầu óc cậu trống rỗng, không nhớ ra bất kỳ chi tiết nào. Ban đầu cậu cảm thấy không nhớ không có gì cả, hiện tại Ôn Nhược Lan xuất hiện, làm cậu cảm thấy hình như mình có chuyện cần phải làm...

Xem ra phải nghĩ cách khôi phục ký ức.

Trong phòng khách, Ôn Nhược Lan vừa dọn dẹp phụ Trình Hoài vừa tán gẫu, kể vài điều về Đàm Trì, cuối cùng nói: "Đàm Trì thích con thì tốt quá. Có điều Đàm Diêm Hồng hy vọng Đàm Trì kế thừa gia nghiệp, nối dõi tông đường, e rằng con nỗ lực một chút mới được."

"Đàm Diêm Hồng?" Trình Hoài nhíu mày kinh ngạc.

Là... Người kia?

Là người không ngừng chèn ép Đàm Trì mà Trình Mặc tra được? Vậy thì đúng là người mà Trình Mặc đang cạnh tranh trên thương trường rồi.

"VC Lam Diễm, gia chủ Đàm gia." Ôn Nhược Lan gật đầu, thấy anh khiếp sợ cũng không bất ngờ, Trì Trì không nhận người nọ, e rằng chưa từng nhắc tới, cười trấn an: "Mẹ tin con có thể giải quyết những việc này."

Trình Hoài đáp: "Vâng ạ."

Có lẽ đêm nay khiếp sợ quá nhiều, có lẽ là ẩn ẩn đoán được, giờ phút này đối mặt với chuyện Đàm Trì là thiếu gia Đàm gia trong lời đồn, anh càng trở nên bình tĩnh, thậm chí biết rõ những tình huống sắp phát sinh.

Buổi tối, Trình Hoài muốn ngủ phòng dành cho khách.

Đàm Trì vừa thấy lại bực bội, kéo người vào phòng ngủ, chống tay lên cửa chặn anh, ngọn lửa nghẹn cả đêm bùng nổ: "Trình Hoài, anh ra ngoài chính là ám chỉ hai ta bất hòa với mẹ! Lỡ mẹ không thích anh thì sao?"

Tránh quấy rầy đến phòng bên, cậu hạ giọng, hung dữ cười: "Anh còn dám cười! Mẹ nó, em lo muốn chết!!"

Trình Hoài còn đang cười.

Đàm Trì không nhịn nổi, nhón chân cắn cằm anh, lại không dám quá dùng sức, sau khi buông ra, buồn bực lên án: "Phiền quá! Anh còn bình tĩnh như vậy."

Trình Hoài xoa địa phương bị mèo con cắn, tâm tình âm u hóa thành hư không, véo mặt cậu: "Vốn dĩ rất sốt ruột, nhìn em thế này, tôi không thấy sốt ruột nữa."

Đàm Trì hơi mở to mắt, nhớ tới hồ ngôn loạn ngữ trên xe, gương mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng, ánh mắt né tránh "Hừ" một tiếng, ngạo kiều nói: "Đó là tại anh không biết nịnh mẹ vợ!"

Thời điểm mấu chốt còn để vương giả ra ngựa.

"Đàm Trì, tôi hỏi em..." Trình Hoài xoa mặt cậu, hồi hộp hỏi: "Năm lớp 11, tôi bày tỏ với em, em có nghe thấy không?"

Đàm Trì có chút nghi hoặc, lại có chút ngạc nhiên, không tự nhiên đáp: "Anh bày tỏ với em khi nào?"

Không... không nhớ rõ.

Không phải cậu bày tỏ với Trình Hoài ở cao ốc Bác Đằng, Trình Hoài bị cậu dùng thủ đoạn bắt lấy sao?

Cậu không xác định hỏi: "Lớp 11... anh có bày tỏ với em sao?"

Thật hay giả?. ngôn tình hoàn

Trình Hoài không biết nên cười hay nên khóc, bình tĩnh hôn trán cậu, thấp giọng nói: "Không quan trọng."

Không lẽ nói cho tên hỗn đản này biết năm đó chúng ta có một hồi yêu đương giả, vì nó trở mặt thành thù nhiều năm. Tra tấn lẫn nhau, hận thù lẫn nhau lại cứ muốn tới gần nhau.

Quá khứ không quan trọng, tương lai mới quan trọng.

Đàm Trì mờ mịt, "Ò" một tiếng, lại bắt được trọng tâm: "Anh thật sự tỏ tình với em hồi lớp 11?"

Trình Hoài không đáp, liên hệ với chuyện Đàm gia giấu giếm, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Xem ra phải nghĩ biện pháp tra.

*

Đến kỳ hai《Ca Vương hôm nay》, Đàm Trì không cần quá sức đã tiến vào top 60. Xuống sân khấu, cậu và Cố Kiều chạm mặt, Đàm Trì kéo người sang một bên, nói chuyện tào lao vài câu rồi cười nói: "Chủ nhật này tôi muốn tới yến tiệc Đàm gia, anh tới không?"

Trước khi mất trí nhớ ai hiểu hết toàn bộ hành trình và mục đích của cậu? Không phải Trình Hoài.

Là Cố Kiều!

Cố Kiều nghe vậy sắc mặt biến đổi, ý cười tan biến, ba phần hoảng loạn ba phần sốt ruột nói: "Đàm Trì, chúng ta quay về ca hát lần nữa đi. Đã nói không đi làm chuyện xằng bậy mà! Hơn nữa sao cậu đấu lại bọn họ? Cho dù cậu trở về cũng không có căn cơ... Hơn nữa, lúc trước cậu muốn thừa dịp khó khăn, không ai phòng bị quay về Đàm gia, hiện giờ không giống vậy..."

Thừa dịp khó khăn? Không ai phòng bị?

Có ý gì? Trước khi mất trí nhớ, cậu đã hạ quyết tâm phải về Đàm gia? Trở về đấu với ai? Ai phòng bị cậu?

Đầu óc Đàm Trì nhanh chóng vận chuyển, muốn hỏi lại, song Cố Kiều chỉ mãi khuyên cậu tiếp tục ca hát, không có tin tức nào có ích.

Có một điều chắc chắn là: Cậu phải về Đàm gia tra rõ ràng mọi chuyện.

Hết chương 31

Mình đã cố gắng hết sức để cho khớp xưng hô, nhưng có một số chỗ không thể thay đổi được nên mọi người thông cảm cho.

Chương sau dài quá nên ngày mai nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play