Edit: Phong Nguyệt

Cố Kiều ra khỏi phòng tắm, Ngụy Yến đang ngồi sofa bắt chéo chân, tao nhã uống trà nóng. Bàn tay xinh đẹp trắng nõn cầm tách sứ, hơi nóng lượn lờ trên gương mặt đẹp trai, ý cười nho nhã, như một viên ngọc bích được đẽo gọt tinh tế, khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa không dám xâm phạm.

Xem đi, người như vậy đã bị hắn chà đạp!

Cố Kiều ho khan bước đến, nở nụ cười thương mại chuyên nghiệp, duỗi tay nói: "Chào anh, tôi là Cố Kiều, rất vui khi được quen biết anh."

Đối với người trưởng thành, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Không sai.

Hiện tại mi chính là tài xế già dày dặn kinh nghiệm, là hải vương chân chính, chiến tích huy hoàng, kẻ hèn Ngụy Yến há có thể làm khó mi!

Kẻ hèn... Hả?

Ngụy Yến cười khẽ, thấy đối phương bình tĩnh ngoài ý muốn, nhẹ nhàng bắt tay hắn: "Tôi biết cậu, cậu là người đại diện của Đàm Trì."

Có lẽ nghe hắn đề cập đến Đàm Trì, thần kinh Cố Kiều hơi thả lỏng, chọn một chỗ không xa không gần Ngụy Yến ngồi xuống, khuôn mặt đeo kính đen bình tĩnh lại, trông chán chường lại yên tĩnh.

"Về chuyện tối qua, Ngụy tiên sinh không cần để trong lòng, sau khi ra khỏi khách sạn, chúng ta coi như chưa hề phát sinh gì hết."

Ngụy Yến quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Ý tưởng không tồi."

Lúc Cố Kiều định nuốt tất cả xuống bụng, lại nghe Ngụy Yến cong môi cười sâu xa: "Nhưng chẳng lẽ tôi không biết chịu trách nhiệm vậy sao?"

Cố Kiều đờ mặt "???"

Chẳng lẽ tiểu thiếu gia Ngụy gia còn định phụ trách? Hắn không dám đâu.

Hắn thấy Ngụy Yến cười gian, cho rằng đả kích lòng tự trọng đối phương, nghiêm mặt nói:

"Ngụy tiên sinh, thật ra ngài không cần chịu trách nhiệm với tôi, trước khi gặp ngài, chuyện như tối qua không có mười lần thì cũng có tám lần, huống chi tôi quen không ít bạn trai, chúng ta đều là người trưởng thành... Ngài không cần để tâm chuyện vặt vãnh."

Ngụy Yến không ngắt lời hắn, thậm chí rũ mắt nhấp trà, nhàn nhạt đặt tách trà lên bàn rồi thoải mái dựa vào sofa, cười nói: "Chúng ta theo nhu cầu."

Cố Kiều: "???"

Nghèo, không có tiền.

Không cần.

Ngụy Yến thấy hắn mờ mịt, tốt bụng nhắc nhở: "Tôi thiếu người làm ấm giường, cậu cũng thiếu người làm ấm giường, cố định một chút mà thôi."

Cố Kiều: "..."

Quá đáng, quá đáng lắm!

Người có thể làm ấm giường cho tiểu thiếu gia Ngụy gia phỏng chừng dài từ nam ra bắc, cần gì hắn chứ?

Tựa hồ phát hiện nghi hoặc của hắn, Ngụy Yến chống đầu, cười nhàn nhạt hỏi: "Thế nào, không được?"

"... Được." Cố Kiều vô cảm đáp.

Lui một vạn bước mà nói, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám từ chối. Hơn nữa, người này tai họa như vậy, nhìn gương mặt kia, hắn không thiệt.

Tóm lại: Hắn ra rồi!

*Thủ dâm:)))))

Chờ ngủ chán rồi đường ai nấy đi.

*

#Giọng hát thần thánh của anh Gamma ở cửa hàng âm nhạc# leo lên đỉnh hot search, trải qua một ngày một đêm lên men, cư dân mạng nhìn thiếu niên ăn mặc đậm chất rock cầm mic nói hát là hát, nói rap là rap, không hề rụt rè, quen thuộc lướt phím đàn, khi tiếng hát dừng còn vỗ tay khen hay.

【Đệt, thần tiên ca hát, lỗ tai muốn mang thai!】

【Piano, guitar, bass, trống Jazz đều biết, lợi hại!!】

【Ai vậy!? Tôi muốn biết tư liệu của anh ấy ngay bây giờ!】

【U1S1! Trình độ ca hát này không phải ca sĩ nào cũng có thể đạt được, giới âm nhạc năm nay sao thế! Vậy mà người này không hot!】

【Con trai vốn hiếm, ca sĩ càng hiếm hơn! Vậy mà không hot! 】

Khi cư dân mạng sôi nổi bàn tán, Tiểu Phi Thảm cũng bò qua, nhìn anh trai mặc đồ rock, không hiểu sao thấy quen quen, fan club của Tiểu Thảm Tử từ trên xuống dưới đều "?", ai cũng thấy thấy "Gamma" giống Tiểu Thảm Tử.

Có điều đại fans nhanh chóng áp xuống suy đoán của fans, sợ bị người ta nói cọ hot search, gây tai tiếng, cuối cùng bảo trì im lặng.

Cùng lúc đó, các nhạc sĩ thay phiên gọi cho Tạ Diễm, nghe nói hắn gửi danh thiếp cho người ta ngay tại chỗ, chắc mẩm đã ký hợp đồng rồi, liên tục muốn tung cành ôliu, hi vọng có thể hợp tác với "Gamma".

Trong số đó còn có một vị tổng giám âm nhạc phim điện ảnh《Say mê》, ông đang phát sầu vì nhạc dạo và nhạc kết phim, nhìn trúng bài hát cuối cùng của "Gamma" nên muốn hợp tác.

"Tôi cũng đang tìm cậu ta đây." Tạ Diễm khẽ nhíu mày, mang vài phần uy nghiêm.

Một tuần sau khi đưa danh thiếp, "Gamma" không hề liên hệ hắn.

Đây là phương thức từ chối lịch sự của người trưởng thành.

Tạ Diễm không muốn cứ thế từ bỏ, mấy cú điện thoại này chứng minh mắt nhìn của hắn không sai.

Gamma là nhân tài đáng bồi dưỡng.

Mà Tạ Diễm tích tài.

Cúp điện thoại, hắn lại nhìn thanh niên trong video, cảm thấy hơi quen, lại không biết quen chỗ nào.

Đàm Trì không rảnh xoát Weibo, cậu ở nhà Trình Hoài chuẩn bị bài hát cho kỳ sau của《Ca Vương hôm nay》, ban đầu không có guitar và piano nên tiến độ bị trì trệ, nào ngờ buổi chiều có người đến tặng rất nhiều nhạc cụ, Trình Hoài còn đặc biệt tạo một phòng nhạc cụ riêng, thiết bị cách âm rất tốt, không làm phiền hàng xóm.

Chuyện sau đó không làm khó Đàm Trì nữa, mấy ngày nay linh cảm cứ tuôn như thủy triều.

Soạn một phát là tám bài.

Giải quyết xong, hồi thần đã đến kỳ 7 của chương trình yêu đương, Trình Hoài chở cậu về biệt thự chuẩn bị ghi hình. Cậu nghĩ tới kỳ 6 đã phiền đạo diễn đầu trọc, dứt khoát mời cả nhóm ra ngoài ăn lẩu.

Vừa khéo Cố Kiều đến nói chuyện đại ngôn với cậu, Đàm Trì nghi ngờ có người đứng sau vụ này, đau lòng nhìn quầng thâm dưới mắt và dáng vẻ suy yếu của Cố Kiều, muốn bồi bổ cho hắn.

Vì thế cậu mời hắn đi chung.

Cố Kiều đồng ý, do có việc phải xử lý nên hẹn gặp ở quán lẩu.

Không bao lâu, Văn Yến Bác kéo hành lý vào biệt thự, vừa vào cửa liền nghe thấy Đàm Trì gảy guitar ca hát, dáng vẻ hứng thú dạt dào, thấy y thì nhe răng cười, thay đổi thái độ từ gay gắt sang nhiệt tình: "Hello! Tới sớm vậy."

Văn Yến Bác nhíu mày không đáp.

Kỳ một《Ca Vương hôm nay》có một trăm ca sĩ, màn ảnh bất đồng, nếu Đàm Trì được trau chuốt tỉ mỉ đến bốn phút, thì y chỉ có 30 giây, chưa hát xong đã bị thô lỗ chuyển qua ca sĩ khác.

Y cũng không nhận được trái ngon gì từ ban giám khảo, chỉ toàn "Hời hợt", "Trình diễn tuyệt vời nhưng thiếu linh hồn", "Chất giọng không tệ nhưng chờ tác phẩm riêng"... hệt như bị một đống kiến gặm cắn tự tôn, bắt y phải quay lại dỗ dành Đàm Trì vậy.

Phải khiến Đàm Trì chết tâm mới được.

Dẫu sao sớm muộn gì Trình Hoài cũng nằm trong tay y.

Đàm Trì có chuyện vui nên tâm tình sảng khoái, nhớ tới rương thư tình của Trình Hoài, cả người lâng lâng, gặp ai cũng cười toe toét: "Văn Yến Bác, 8 giờ tối nay tôi mời đi ăn, đi không?"

Dẫu sao Trình Hoài cũng không thích Văn Yến Bác.

Nếu cậu cứ coi Văn Yến Bác là tình địch mà đối chọi khắp nơi, chẳng phải quá nhỏ nhen sao? Quân tử là phải biết rộng lượng.

Văn Yến Bác rũ mắt trầm mặc, đáp: "Đi."

Đang lo tìm không thấy cơ hội nói rõ ràng, Đàm Trì đã tự dựng sân khấu cho y.

Màn đêm buông xuống, 8 giờ tối, quán lẩu bị bao hết, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.

Các thành viên trong đoàn vừa bước vào quán nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, trở thành dũng sĩ diệt mồi chân chính, nhóm MC lục tục tiến vào không câu nệ như trên màn ảnh, khoan khoái nướng thịt nói chuyện phiếm, rất nhanh thả lỏng.

Dưới quán lẩu, một chiếc Porsche dừng lại, Văn Yến Bác ôm hộp giấy màu đen xuống xe, trong hộp đựng tất cả món quà Đàm Trì tặng y, ngày lễ ngày tết, có giá trị liên thành cũng có tự làm, quả thực tận lực làm y vui.

Y ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, nhăn mày.

Không thể không nói, Đàm Trì quả thật là một người không biết tình thú.

Hẹn hò cũng không biết chọn chỗ cách điệu.

Y cúi đầu nhìn chiếc hộp, đáy mắt hiện lên vẻ chán ngán, "Thôi, dù gì cũng là lần cuối."

Chưa vào quán đã có nhân viên nghênh đón, vừa dẫn y lên lầu vừa nói: "Đêm nay Đàm tiên sinh bao hết nơi này, Văn tiên sinh tới đúng lúc lắm, chỉ vừa bắt đầu thôi."

Bao hết?

Văn Yến Bác hơi nhíu mày, tâm tình bực bội thoáng hòa hoãn, không khỏi cảm thấy hư vinh vì được đãi ngộ đặc biệt.

Chưa tiến vào lầu hai, cảm giác hư vinh của y bị âm thanh hỗn tạp đập nát, xuyên qua cánh cửa mở rộng, y nhìn thấy tốp năm tốp ba trò chuyện rôm rả, khắp nơi toàn mùi thịt nướng.

Văn Yến Bác: "..."

Không phải... hẹn riêng sao?

Quá đáng thật! Đàm Trì học được cách làm khó y rồi?

"Để tôi tìm vị trí cho ngài." Nhân viên tươi cười, thái độ chuyên nghiệp.

Đêm nay bên trong có không ít minh tinh, ảnh đế đang hot, đỉnh cấp lưu lượng, ca sĩ, diễn viên... Tuy Văn Yến Bác của Eior cũng mãn nhãn, nhưng kém xa hai vị đang ngồi gần nhau kia. Nếu ngày thường gặp trên đường thì chắc chắn sẽ la hát nửa ngày, nhưng hiện tại cũng chỉ ngạc nhiên một chút.

Văn Yến Bác xụ mặt, tay cầm hộp giấy run rẩy, năm ngón tay suýt nữa xé rách hộp giấy.

Lúc này có người đi lướt qua y.

Là Cố Kiều.

Người đại diện thoạt nhìn dễ bắt nạt của Đàm Trì.

Văn Yến Bác gọi người từ phía sau, ánh mắt hơi trầm xuống, sắc mặt hiển nhiên không tốt.

Nếu muốn cắt đứt sạch sẽ, vậy cũng không cần đon đả với Cố Kiều làm gì.

Cố Kiều dừng bước, quay đầu thấy Văn Yến Bác, quan tâm hỏi: "Văn tiên sinh, Đàm Trì ở bên trong, sao không vào?"

Dáng vẻ này là cãi nhau với Đàm Trì hả?

"Cái này cho anh." Văn Yến Bác vô cảm nhét hộp giấy vào lòng Cố Kiều, hơi lạnh mặt: "Tôi không cần mấy thứ này."

Cố Kiều: "???"

Ngài không cần thì ném thùng rác đi chứ!

"Văn tiên sinh, tôi không cần." Hắn uyển chuyển đẩy qua trả cho Văn Yến Bác.

"Cho anh thì anh cầm đi, về sau chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!" Văn Yến Bác trầm giọng, lại có vẻ không kiên nhẫn, đẩy hộp giấy về.

Hai người đứng trước cửa đẩy đưa không khỏi khiến người ta chú ý, Ngụy Yến và Đàm Trì cầm đồ uống ra thì bắt gặp hai người, Ngụy Yến tươi cười, sờ cằm sâu xa: "Cố quản lý, cậu làm gì vậy?"

"Đúng vậy," Tầm mắt Đàm Trì dao động qua lại giữa Văn Yến Bác và Cố Kiều, thấy hai người giật giật khóe miệng, tự động não bổ, ho khan đùa: "Không biết còn tưởng rằng hai người chia tay, trả quà cho đối phương đó."

Văn Yến Bác: "Hả."

Tiếng cười khẽ mang theo trào phúng, như còn lời khó nghe gì chưa nói.

Cố Kiều hơi trợn mắt, chợt bừng tỉnh, cứng ngắc nhìn Đàm Trì, lại cứng ngắc Văn Yến Bác, ôm hộp giấy không dám buông.

Cái gì chia tay? Cái gì trả quà cho đối phương?

Chắc chắn Văn Yến Bác đóng gói đồ Đàm Trì tặng rồi vứt cho hắn, muốn nhất đao lưỡng đoạn với Đàm Trì! Mà hắn vừa khéo bị coi thành nhân viên chuyển phát nhanh!

Trình Hoài ngồi trong góc chờ mãi không thấy Đàm Trì trở về, ngóng nhìn sang cửa, không kiềm được bước đến, tầm mắt dừng ở chiếc hộp trong tay Cố Kiều, nghi hoặc nhìn Đàm Trì.

Đàm Trì không để ý tới anh, đầy đầu đều là cẩu huyết tung trời.

Nếu cậu đoán không sai, tình huống hiện giờ là như vầy:

Trình Hoài thích Đàm Trì, Văn Yến Bác thích Trình Hoài, Cố Kiều thích Văn Yến Bác, hình thành tứ giác tình yêu, lại là một câu chuyện anh yêu em em hổng em anh. Đương nhiên người thảm nhất trong câu chuyện này là Cố Kiều với trái tim đơn phương, lặng lẽ nuôi cá cá hững hờ, cuối cùng trắng tay...

Hiện tại Văn Yến Bác mãnh liệt theo đuổi Trình Hoài, hoàn toàn dứt khoát với Cố Kiều.

Vì giống gì người đại diện của tui thích nhóc trà xanh, nhưng tui là người cuối cùng biết vậy!

"Vậy thứ này là của ai?" Ngụy Yến ôm ngực, cười như không cười nhìn chằm chằm Cố Kiều.

Đám dũng sĩ diệt mồi bật chế độ hóng hớt, sáng quắc nhìn ra cửa, thấy Văn Yến Bác chỉ vào Đàm Trì, Đàm Trì chỉ vào Cố Kiều, Cố Kiều chỉ Văn Yến Bác.

Tam giác sắt?

Văn Yến Bác lãnh đạm liếc Đàm Trì một cái, một tia châm chọc khó phát giác trào ra cổ họng.

Ha, dám làm không dám nhận.

Lúc trước theo đuổi y đâu phải thế này.

Đàm Trì ngơ ngác chớp mắt, chỉ cảm thấy buồn cười.

Người cùng Văn Yến Bác chia tay không phải cậu, không biết lên cơn gì, tự nhiên chỉ vào cậu?

Cố Kiều sang chấn, dưới trăm mặt ngơ ngác, hít một hơi, ôm chặt hộp giấy, khách sáo cười, lại hít một hơi nói: "Không sai, là của tôi."

Nếu Đàm Trì có mệnh hệ gì, tiêu đề hot search ngày mai phải in đậm gạch chân mất, thôi vứt mặt mũi đi.

Đàm Trì tỏ vẻ "Quả nhiên như thế", có loại cảm giác "Con trai phản nghịch làm tui tổn thương" quen thuộc.

Cùng nhau trải qua sóng gió bốn năm năm nay, vậy mà thích nhóc trà xanh cũng không báo cho tui biết!

Trình Hoài liếc nhìn Cố Kiều ôm hộp giấy, thấy Đàm Trì đầy mặt bất đắc dĩ, lại không nhìn ra chút khổ sở nào.

Đúng là thật sự không thích Văn Yến Bác.

Ngụy Yến càng cười tươi hơn, nhìn hắn một cái thật sâu, ý vị thâm trường nói: "Ồ, hóa ra Cố quản lý thích Văn tiên sinh."

Chữ "Ồ" nghe hết sức sâu xa.

Cố Kiều bị anh ta nhìn đến da đầu tê dại, nở nụ cười thương mại, chân thành nhìn Văn Yến Bác: "Đúng vậy, đúng là tôi thích Văn tiên sinh."

Đàm Trì: "!!!"

Hóng hớt đằng sau: "!!!"

Nhóm Eior Văn Yến Bác, Văn tiên sinh thật là vạn nhân mê, ai gặp cũng nhịn không được thổ lộ hai câu, từ ảnh đế đang hot cho đến người đại diện của đỉnh lưu, thậm chí không tiếc trở mặt. Giờ khắc này, mọi người sôi nổi nhìn Đàm Trì bằng ánh mắt thương hại.

Đàm Tiểu Trì quả là bi kịch nhân gian, khắp nơi đều là tình địch.

Văn Yến Bác bỗng nhiên được thổ lộ nhíu mày, muốn phản bác lại thôi.

Hết chương 24

Mất trí nhớ ngang ngược vl:)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play