Tô Tử Tinh thật sự không thể tiếp thu được cảnh tượng tận thế đột nhiên xảy ra này.
Sau khi con chim lớn bay đi, trên đường xuất hiện rất nhiều tang thi, giống như trong phim, tang thi chỉ cần ngửi thấy mùi của người sống là lập tức giống như sói đói đuổi theo.
Tô Tử Tinh trơ mắt nhìn một ông lão bị cắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng chỉ một lát thôi, ông ấy đã đứng lên kéo theo đoạn ruột quét lê trên đường ra nhập đội quân tang thi.
"Anh...anh... em sợ!" Tô Tử Tinh rụt người lại, trốn trong lòng anh trai, trên mặt trắng bệch.
Sợ hãi, bất an...
Tận thế sao lại có thể đột nhiên xảy ra.
Tiếng hét thảm thiết, tiếng kêu cứu, cả đêm đều không hề ngừng lại.
Vừa buồn ngủ vừa sợ hãi khiến cậu trở nên mơ hồ.
......
Ngày hôm sau, trời đã hửng sáng.
Nhưng ánh mặt trời chiếu xuống những cái hố trên mặt đất.đất, Tô Tử Tinh dán sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện chỗ nào cũng có những vết máu chưa khô hẳn cùng những mảng gạch đá, bề mặt đường xi măng cũng bị phá hỏng, lồi lõm bấp bênh, không có chỗ nào nguyên vẹn.
Trong tiểu khu cũng có một ít tang thi lắc lư đi tới đi lui.
Khi Tô Tử Tinh mở điện thoại ra thì phát hiệnđã bị đứt mạng.
Điện cũng không có, mà nghĩ lại cũng đúng thôi, một con chim lớn bay qua thành phố, cánh đập vào trạm điện cũng hỏng chứ nói gì đến dây điện.
Không khí trong tiểu khu yên tĩnh nhưng Tô Tử Tinh phát hiện rất nhiều người trốn sau cửa sổ, sợ hãi nhìn ra thế giới bên ngoài,
"Tiểu Tinh, ra ăn sáng." Bùi Tu Minh vẫn giống như ngày thường bê một phần ăn sáng dinh dưỡng đầy đủ sắc màu lên, hai cái lạp xưởng đặt cạnh quả trứng chiên vàng giòn, trái cây giống như mới được hái xuống.
Tô Tử Tinh ngẩng đầu, lộ ra sắc mặt trắng bệch, "Anh, đã tận thế rồi..." Còn ăn sáng cái gì!
"Tận thế cũng phải ăn sáng." Bùi Tu Minh gắp một nửa cái lạp xưởng, đưa tới bên miệng cậu.
Ngửi thấy mùi thơm, Tô Tử Tinh giật giật cánh mũi, thật sự nhịn không được lập tức cắn một ngụm.
Ưm! Thật thơm!
Lại ăn thêm nửa cái nữa, sắc mặt Tô Tử Tinh chậm rãi tốt lên.
Giống như được khôi phục sức sống, Tô Tử Tinh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, "Anh, anh nói đúng, tận thế cũng cần ăn cơm, ăn một miếng lại thiếu đi một miếng, không biết lần sau còn được ăn cơm nữa không?"
"May là anh đã về đây trước, bằng không đến tận thế, nếu không có anh bên cạnh thì em cũng không biết phải làm sao." Tô Tử Tinh nói đến đây thì cảm thấy mình thật may mắn.
Cậu cúi đầu ăn từng miếng từng miếng, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cái tay cầm nĩa vẫn run run.
Tô Tử Tinh âm thầm cổ vũ chính mình, không sợ, chỉ là tận thế thui mà, ai mà chưa từng xem phim tang thi chứ, hơn nữa, chỉ cần có anh trai bên cạnh là tốt rồi!
Cậu run rẩy cầm lấy một quả cà chua bi, còn chưa đưa tới miệng thì đã bị người bế lên.
Bùi Tu Minh cầm lấy lấy cái nĩa trong tay cậu, "Nào, để anh đút cho em."
Tô Tử Tinh bây giờ cần nhất chính là cái ôm này, cậu chủ động ôm lấy cánh tay anh trai, ngoan ngoãn ăn, thỉnh thoảng tầm mắt lại hướng về phía cửa sổ, nghe những kêu thảm thiết, lông tơ trên người cậu đều dựng lên, trên mặt lộ ra sợ hãi, chờ đến khi bên ngoài không còn tiếng dộng nào nữa thì cậu dựng thẳng lỗ tai, vô cùng cảnh giác.
Cứ như vậy sợ hãi cả nửa ngày, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm cho Tô Tử Tinh vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh bật khóc...
Cậu mở to đôi mắt đen láy, bên trong chứa đầy nước mắt, từng giọt từng giọt to như hạt đậu yên lặng chảy xuống, khóe mắt chậm rãi hồng lên, giống như một con thú nhỏ bị dọa sợ, "Anh, em thật sự rất sợ..."
Tô Tử Tinh chưa từng giết người, cũng chưa từng nhìn thấy máu, dù là phim kinh dị cũng không dám xem, đột nhiên gặp phải tận thế, nói không sợ đều là giả.
Cậu hít hít mũi, ôm chặt lấy Bùi Tui Minh, "Anh, anh, em sợ lắm..."
Khi cậu khóc lên thật sự rất đẹp, giống như một bông hóa lê dính nước, khóe mắt run rẩy khiến người ta cảm thấy đau lòng. Nhưng khi khóe mắt hồng lên vì khóc lại khiến khuôn mặt cậu trở nên diễm lệ, nước mắt làm ướt hai gò má hồng hào, thấm ướt cả hai cánh môi anh đào.
Rõ ràng là khiến người ta cảm thấy đau lòng nhưng lại khó diễn tả khiến người khác nổi lên dục vọng muốn phá hủy.
Ngón tay Bùi Tu Minh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cậu, chậm rãi di chuyển đến cánh môi hồng nhuận, dùng sức lau lau, làm cho nó càng thêm đỏ.
Nhưng Tô Tử Tinh khóc vô cùng đau lòng lại không để ý tới, thậm chí còn vô thức đến gần hơn.
Ánh mắt Bùi Tu Minh tối sầm sầm, nhìn chằm chằm cánh môi gần ngay trước mắt, trên mặt giống như sắp có gì đó sụp đổ, hầu kết chuyển động ngày càng nhanh, thanh âm phát ra càng trầm thấp, "Ngoan, em trước tiên đứng dậy đã."
Tô Tử Tinh mơ hồ được thả ra, rồi mông lung nhìn anh trai đi vào phòng phòng tắm...
Mất nửa ngày, Tô Tử Tinh mới có thể điều tiết được tâm trạng, ngẩng đầu lên thấy Bùi Tu Minh đã quay lại
......
Tô Tử Tinh trầm mặc ăn nốt bữa sáng, nhìn thấy anh trai trở lại thì chỉ vào bát của hắn, "Anh, bữa sáng của anh lạnh rồi."
"Không sao." Bùi Tu Minh ưu nhã cầm lấy dao nĩa, ăn bữa sáng của mình.
Bên ngoài thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hét thảm thiết, giống như tiếng dương cầm trong nhà hàng, không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, thậm chí khi ăn còn nhớ phải chấm tương.
Nhưng Tô Tử Tinh lại không có định lực tốt như hắn.
Cậu lo lắng sốt ruột hết nhìn động lại nhìn tây.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
"Bịch...Bịch...Bịch..."
Một nhẹ một nặng, giống như có người đang nhàn nhã ngoài cửa.
Nhưng làm sao có thể chứ? Hiện tiện đã là lúc nào rồi còn có người đi bộ ngoài cửa?
Trừ khi...
Nghĩ đến khả năng đó, mặt Tô Tử Tinh lại lần nữa trắng bệch.
Cậu sợ hãi nhìn chằm chằm cửa, giống như một con mèo xù lông lên, trợn tròn hai mắt, cả người đều căng thẳng.
"Lạch cạch"
"Lạch cạch"
"Lạch cạch"
Âm thanh qua qua lại lại, hình như đã tới trước cửa.
Sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Yên tĩnh lại càng làm người ta sợ hãi.
Tô Tử Tinh vội vàng chạy vào bếp lấy con dao phay ra.
Vừa chạy ra thì thấy trên mặt bàn có một thanh đao to sắc bén, cậu sửng sốt đứng im một chỗ.
Bùi Tu Minh vừa chậm rãi lau miệng vừa giải thích, "Đấy là do anh cất giữ, rất thích hợp để giết tang thi."
Anh trai bắt đầu yêu thích sưu tầm đao từ khi nào, Tô Tử Tinh thật sự không có ấn tượng. Cậu trống rỗng cầm lấy thanh đao, nắm chặt trong tay.
Bùi Tu Minh dắt cậu đi tới cửa, bên cạnh cửa nhà bọn họ có khung cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài.
Tô Tử Tinh chưa kịp phản ứng đột nhiên rèm bị xốc lên, một con tang thi người đầy máu nhìn chằm chằm cửa sổ.
Đột nhiên đối mặt với tang thi khiến cho Tô Tử Tinh sợ tới mềm nhũn cả chân, trực tiếp ngã vào lòng Bùi Tu Minh.
"Anh, anh, tang thi..."
Tô Tử Tinh vô cùng quen thuộc với khuôn mặt qua, trước đây cậu còn gọi người đó là dì, nhưng lúc này khuôn mặt của người đó đã nát bét, hai con mắt treo lủng lẳng, nhìn chằm chằm cửa nhà.
Tô Tử Tinh sợ hãi cố gắng rúc vào lòng Bùi Tu Minh.
Bùi Tu Minh cười cười đón lấy người đang sợ hãi trong lòng mình, cằm đặt lên vai cậu, nghiêng đầu, ôn nhu nói, "Tiểu Tinh sợ sao?"
"Ừm." Thanh âm vừa sợ hãi vừa bất an vang lên.
"Vậy thì giết chết bà ấy đi."
"?????" Tô Tử Tinh cảm thấy mình đã nghe lầm.
"Đao ở trên tay em, không cần sợ."
Nghe thấy lời này, Tô Tử Tinh kinh hãi quay đầu lại, anh trai còn là người trước đây sao, rõ ràng vẫn ôn nhu cười nói như trước, lời kia thật sự phát ra từ miệng anh trai cậu sao?
Bùi Tu Minh giống như nhìn thấy sự nghi hoặc của cậu, kiên nhẫn giải thích, "Tiểu Tinh, đây là mạt thế, em cần học cách trở lên mạnh mẽ."
"Nhưng mà... Nhưng mà... Em..." Còn chưa nói xong, Tô tử Tinh đã thấy cánh cửa bị đẩy ra.
Cùng tang thi kinh khủng trước mặt nhìn nhau chằm chằm.
Trong nháy mắt, đầu óc Tô Tử Tinh trở nên trống rỗng.
Tang thi trì độn một giấy rồi lập tức hung ác lao tới.
Tô Tử Tinh nắm chặt thanh đao, ngây ngốc đứng tại chỗ, cả người cậu cứng đờ. Câu cảm thấy cơ thể mình trở nên trống rỗng, linh hồn sợ hãi, hai tay không thể nâng lên được.
Sợ hãi nghe tiếng than nhẹ của anh trai, một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy tay cậu, ánh đao chợt lóe, “phập” môt tiếng, có người nhẹ nhàng che lại hai mắt cậu.
Lông mi Tô Tử Tinh nhẹ nhàng run rẩy, hai cánh mũi chua xót, “Anh…”
Đây là lần thứ hai Tô Tử Tinh khóc trong ngày, cậu thật sự không hiểu được tại sao, có lẽ là do quá sợ hoặc là cảm thấy bản thân quá vô dụng.
Bùi Tu Minh rũ mắt nhìn cậu, khóe miệng cong len, “Tiểu Tinh, thua thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn.”
“Cái gì?” Cậu đáng thương chờ đợi phán xét, đôi mắt ngập hơi nước trở nên mở mịt.
Cậu căn bản không hiểu, bộ dáng thanh tú, đôi mắt ửng hồng cùng bộ dáng ngây thơ làm người ta nổi lên tâm niệm muốn chà đạp.
Hai mắt Bùi Tu Minh dần tối lại, hắn nhìn chằm chằm bảo bối ở trong ngực, dục vọng cuồn cuộn xông tới.
Tay nắm chặt cằm thanh niên, vuốt ve qua lại, cuối cùng chỉ đặt xuống trán cậu một nụ hôn nhẹ.
Bùi Tu Minh kiếm chế đến mức hai tay nổi đầy gân xanh, rũ mắt xuống che đi tình cảm điên cuồng vặn vẹo trong đó.
Tô Tử Tinh quả nhiên không hề nhận ra điều gì, ngây ngốc cười cười sờ trán, “Anh, em còn tưởng anh muốn hôn môi em chứ, làm em sợ muốn chết.”
Bùi Tu Minh bị cậu chọc cười, không nói gì.
Hết chương 5.
04/06/2021.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT