Ngay khi hai chân Tô Tử Tinh mềm nhũn thì anh trai cả người đầy máu đã ôm lấy cậu. Cậu theo bản năng cự tuyệ, giơ tay lên không cho hắn tới gần.

Bùi Tu Minh cười lạnh, tàn nhẫn kéo cậu tới, "Tiểu Tinh trốn cái gì?"

Cơ thể Tô Tử Tinh run rẩy, cả người rét lạnh, hai hàm răng đánh vào nhau, giống như bị ngâm trong nước lạnh, cậu giống như nói mê, lẩm bẩm nói, "Anh cũng sẽ giết em sao..."

"Cái gì?" Bùi Tu Minh dí dát tới, muốn nghe thử xem cậu nói gì, rồi bật cười, ôm chặt người vào lòng, không thay đổi nhẹ nhàng dỗ cậu, "Không cần sợ, dù em biến thành tang thi, anh cũng sẽ tạo ra một nhà giam giam em lại, ngoan."

Nhưng Tô Tử Tinh lại nghe không lọt, ánh mắt cậu sợ hãi, vô thần, theo bản năng cắn ngón tay mình, miệng lẩm bẩm, thân thể lạnh như khối băng.

Bùi Tu Minh lau mồ hôi giúp cậu, cả người cứng ngắc, nhưng khi chạm vào khuôn mặt lạnh băng của cậu thì sắc mặt thay đổi, "Tiểu Tinh, tiểu Tinh?"

Người trong lòng lại không hề phản ứng lại, mồ hôi chảy dọc xuống.

Bùi Tu Minh cau mày, chặn ngang bế người lên, bước nhanh vào phòng.

Đột nhiên cơ thể thay đổi nhiệt độ, có khả năng là kích phát dị năng.

Đây là chuyện tốt nhưng Bùi Tu Minh nhìn người thanh niên trên giường run cầm cập vì lạnh, thần sắc khó coi, hắn ôm chặt người vào trong lòng, dùng khăn khô lau mồ hôi cho cậu.

Đôi môi ấm áp dán lên trán cậu, thanh âm tinh tế.

Tô Tử Tinh thỉnh thoảng lại phát ra một, hai chữ, gọi anh hai. Lúc này, ánh mắt Bùi Tu Minh mới bình tĩnh trở lại.

Tô Tử Tinh tuy mê mang nhưng lại cảm thấy khó chịu cực kỳ. Thân thể cậu giống như ở trong lò băng hỏa, vừa chảy mồ hôi đầm đìa, vừa run lập cập.

Tóc dính ướt mồ hôi, thậm chí còn nói mê vì sốt cao...

Tình huống này sẽ dần dần chuyển biến tốt.

Tô Tử Tinh mơ màng kêu đói.

Lục Hỉ Nhi và Đường Hạo ngủ gật trên sô pha.

Bùi Tu Minh đi vào phòng khách thì thấy Lục Hỉ Nhi mơ màng mở to mắt, cô ngây người một lúc, thấy người đến là hắn thì vội vàng nhắm mắt lại.

Lục Hỉ Nhi sợ bị phát hiện đã tỉnh dậy nên nhắm mắt thật chặt. Sau khi xảy ra chuyện của An Tình, cô vô cùng sợ hãi anh trai của tiểu Tinh.

Nhưng khi nghĩ lại tình huống vừa rồi, cô lại nghi ngờ liệu mình có nhìn lầm, khi giết người còn vô cùng sạch sẽ, đẹp trai sao lại tiều tụy đến mức này?

Mới chỉ một buổi tối mà râu đã dài ra, vành mắt đen, khuôn mặt tiều tụy, quân áo nhăn nhúm cũng không nhận ra.

Trong phòng bếp truyền tới tiếng thái rau, Lục Hỉ Nhin muốn nhìn nhưng lại không dám, dứt khoát nhắm nghiền mắt, chậm rãi ngủ tiếp.

......

Khi Tô Tử Tinh tỉnh lại, cảm thấy cả người vô lực, giọng nói khô khốc, cảm giác anh trai đang ôm cậu. Ký ức cậu dừng lại tại thời điểm An Tình bị giết, nhịn không được khàn giọng hỏi, "Anh, An Tình... Cô ấy chết rồi, là em nằm mơ sao?"

Có một dòng nước ấm từ từ chảy vào miệng, giúp cậu xoa dịu cổ họng khô khốc.

Bùi Tu Minh còn chưa kịp trả lời, Tô Tử Tinh đã vội vã hỏi tiếp, "Anh, em làm sao vậy, có phải là bị cảm nhiễm rồi hay không?"

Cậu giống như muốn khóc, khuôn mặt lo âu, ngay cả nói cũng run nhẹ.

Bùi Tu Minh đột nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng, hắn nhịn không được chạm vào gương mặt kia, thấp giọng dỗ, "Anh sai rồi, sẽ không bao giờ dọa em nữa..."

Rõ ràng hắn muốn bảo vệ tiểu Tinh, nhưng khi biết được cô ta là người giết chết cậu kiếp trước, thì lập tức mất khống chế...

Tô Tử Tinh vẫn còn băn khoăn tình trạng của mình, "Anh, có phải em bị cảm nhiễm rồi không?"

Bùi Tu Minh cầm tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên, "Không phải, tiểu Tinh như vậy là do thức tỉnh dị năng."

Tô Tử Tinh nghe xong, mọi mệt mỏi trên mặt đều biến mất, ánh mắt cậu dần sáng lên, giống như một nụ hoa đang nở rộ, trở nên rực rỡ, cậu vui vẻ nói to, "Thật sao?"

Ánh mắt Tô Tử Tinh dần có thần, ánh mắt dừng trên mặt Bùi Tu Minh.

Bùi Tu Minh bình tĩnh nhìn cậu, không hề nhận ra chút căng thẳng nào.

Cho đến khi tiểu Tinh kêu lên, "Anh..."

Bùi Tu Minh mới thả xuống cục đá trong lòng, dán mặt vào người thanh niên, râu ria xồm xoàm đặt xuống trán cậu một nụ hôn.

Kỳ thật, Tô Tử Tinh không nói ra là cậu có chút sợ hãi, sợ việc anh trai có thể nhẹ nhàng giết chết đồng đội, giống như cái chết trong mắt hắn chẳng là gì cả.

Nhưng Tô Tử Tinh lại mặc kệ tất cả nhìn hắn, tất cả sợ hãi biến thành mây khói, chỉ còn lại chua xót trong lòng, đây là anh trai của cậu.

Tô Tử Tinh không muốn rời vòng tay ấm áp này, tự mình xoay người, tò mò hỏi, "Anh, đây là cháo gì, thơm quá, em muốn ăn."

"Cháo thịt nạc cùng trứng lá trà." Bùi Tu Minh kiểm tra độ ấm, cháo nguội bớt rồi.

Hắn múc một muỗng cháo đút cho cậu.

Tô Tử Tinh ngoan ngoãn hé miệng, tầm mắt dừng lại trên mặt hắn, cuối cùng nhịn không được sờ sờ cằm anh trai, đau lòng sờ quầng mắt thâm đen của hắn, không che giấu sự quan tâm trên mặt.

"Đau lòng?" Bùi Tu Minh cong khóe miệng, "Anh trai tốt như vậy, có muốn thưởng gì không?" Hắn cong lưng, cúi đầu, lộ ra cần cổ yếu ớt, muốn được hôn.

Tô Tử Tinh đảo mắt, chần chờ một lúc, quả nhiên nụ cười trên mặt anh trai đã nhạt bớt.

Cậu hôn lên mặt hắn một cái, "Anh mau đi nghỉ ngơi đi."

"Được."

Sau khi đút hết một bát cháo cho Tô Tử Tinh, hắn xuống lầu uống mấy ngụm cháo lạnh rồi đi ngủ.

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, Tô Tử Tinh cảm thấy tinh thần mình sảng khoái vô cùng.

Việc đầu tiên sau khi mở mắt chính là nghĩ cậu đã trở thành người có dị năng.

Cậu nằm ngủ cạnh anh trai, nhịn mãi vẫn không nhịn nổi lặng lẽ tới gần tai hắn nói, "Anh, em có dị năng rồi!"

Bùi Tu Minh không có phản ứng gì.

Tô Tử Tinh nghiêng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cằm hắn, lại nói thêm một câu, "Râu của anh mọc lung tung, xấu quá."

"Vậy sao?" Một tiếng cười khẽ, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy quỷ nghịch ngợm cố tình gây sự bên cạnh, xoay người đè cậu xuống dưới thân.

Tô Tử Tinh bị đè không nhúc nhích được, đành phải xin tha, "Anh, em sai rồi, anh như nào cũng rất đẹp."

Bùi Tu Minh cọ cọ cằm lún phún râu lên mặt cậu, rồi mới thả người ra.

Tô Tử Tinh chạy nhanh đi rửa mặt. Bùi Tu Minh chờ cậu đi rồi mới rời mắt đến cái chăn, cảm nhận dục vọng vào buổi sáng, bất đắc dĩ thở dài.

......

Những người khác chưa tỉnh, Tô Tử Tinh đã nhịn không được thử dị năng của mình.

Bui Tu Minh bảo cậu cảm nhận dị năng của mình một chút.

Cậu đứng giữa phòng ngủ, nhắm mắt lại, vội vàng tĩnh tâm để cảm nhận.

Khi cậu chuyên chú cảm nhận thì phát hiện thanh âm xung quanh biến mất, có thứ gì đó dần dần hiện lên, đôi mắt cậu có hơi ngứa, thậm chí còn hơi đau.

Cậu chú ý tới thì phát hiện một thế giới khác.

Sau khi mở mắt ra, Tô Tử Tinh vui vẻ, hai mắt sáng kinh người, có chút khác thường.

"Anh, dị năng của em là gì vậy?" Cậu nói xong thì đảo tròng mắt, định đi tìm Lục Hỉ Nhi.

Lục Hỉ Nhi mơ màng ngủ thì bị đánh thức, "Làm gì? Làm gì? Để tôi ngủ tiếp."

Cô mệt mỏi mở mắt, thấy Tô Tử Tinh đứng cạnh giường, chưa kịp nói gì thì chú ý tới đôi mắt cậu, chúng thâm thúy như lốc xoáy khiến người ta bị hút vào, thậm chí, càng nhìn càng lún sâu vào đó.

Lục Hỉ Nhi hoảng hốt giống như nhìn thấy cảnh ở bệnh viện trước đây, khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng. Điều cô tiếc nuối nhất chính là không thể gặp bà nội lần cuối cùng, cô hoảng loạn tìm khắp phòng bệnh, khi đẩy cửa ra thì thấy một bà lão ngồi đó tươi cười nhìn cô...

Lục Hỉ Nhi nôn nóng chạy tới, hình ảnh trước mắt lại tan như mây khói, cô giật mình, phát hiện ra đó chỉ là ảo giác.

"Sao nào, lợi hại không, dị năng của tôi là có thể tạo ra ảo thuật. Cậu vừa mới ngây người ba bốn giây, nếu trên chiến trường thì đã bị giết rồi." Tô Tử Tinh đắc ý khoe khoang, ngốc mao trên đầu lắc lư, giống như một con chim nhỏ khoe lông, đáng yêu vô cùng.

Lục Hỉ Nhi cố ý hừ một tiếng, đả kích cậu, "Chẳng lẽ tang thi sẽ nhìn chằm chằm vào mắt cậu sao? Hơn nữa tôi vừa mới tỉnh, là thời điểm không phòng bị, kỹ năng này của cậu chỉ có tác dụng một chút thôi."

Tô Tử Tinh lười tranh cãi cùng cô, dù sao cậu vui là được.

Đặc biệt vui vẻ.

Cả ngày nay đều hưng phấn.

Nhưng mọi người cũng chuẩn bị đi tới thành phố Thiên Thủy. Mấy ngày trước khi đi, ai cũng không dám thả lòng, cố gắng rèn luyện cả thể lực lẫn dị năng của mình.

Tô Tử Tinh tự nhiên cũng không chịu thụt lùi, ý chí chiến đấu tăng cao, cả ngày khổ luyện, dáng người mơ hồ có đường cong của cơ bắp. Sau khi mặc quần áo, địa phương nào đó càng cong.

Điểm nhìn của Bùi Tu Minh luôn dừng lại ở chỗ đó, hai mắt nheo lại.

Thương cho Tô Tử Tinh, vẫn ngây thơ không phát hiện ra, mình bị coi thành con mồi của hung thú.

Thi thể của An Tình đã được Lục Hỉ Nhi và Đường Hạo chôn trong vườn, vết máu cũng được lau sạch, chẳng lưu lại một chút dấu vết nào, mọi người cũng ăn ý không nhắc tới, mọi chuyện cứ vậy trôi qua.

Tô Tử Tinh đôi khi cảm thấy lạ, đàn anh Đường Hạo luôn dùng ánh mắt muốn nói lại thôi để nhìn cậu, rồi cuối cùng lại không nói gì.

Cậu vội vàng rèn luyện, không quan tâm tới nữa,

Hết chương 10.

07/06/2021.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play