Xe chạy vào một khu biệt thự rất yên tĩnh, khu biệt thự này cô đã từng tới mấy lần, xe dừng lại một chút ở trước hoa viên của biệt thự, sau khi cánh cửa sắt chạm khắc hoa văn mở ra, chiếc xe chậm rãi chạy vào trong nhà để xe rất lớn.

Vệ Trọng Kiệt đỡ Kỷ Vân Vân ra khỏi xe, đi thẳng về phía phòng khách.

Thiết kế nội thất bài trí trong phòng vẫn như lần trước cô tới, không có sự khác biệt nào đáng kể.

Phía trên tấm thảm hoa trải sàn dày cộm là một bộ bàn ghế salon bằng gỗ mun được thiết kế theo kiểu cổ điển, trên bàn là một bộ ấm trà phỏng Tống (một kiểu chữ Hán trong in ấn) được làm ở Cảnh Đức (một thị trấn ở TQ), bên cạnh đó là một bình hoa màu xanh đang cắm những bông hoa Thủy Tiên đẹp rực rỡ mới hái từ ngoài hồ vào, bức tường trước mặt treo một bức tranh vẽ cảnh sơn thủy hữu tình rất ưu nhã. . . . . . Trong phòng trưng bày toàn bộ là những đồ vậy quý hiếm rất đáng để thưởng thức, chỉ có điều, loại thưởng thức này đối với Vân Vân mà nói, dường như có chút nặng nề.

"Còn khoảng một giờ nữa mới tới giờ ăn cơm tối, em có muốn ăn một chút gì trước không? Hay là muốn đi tắm trước, rồi nghỉ ngơi một chút. . . . " Vệ Trọng Kiệt đang nói, thình lình phía sau bức bình phong có chạm trổ những hoa văn đẹp mắt truyền tới một giọng nói êm ái cắt ngang lời anh ta:

"Thiên Hoằng, rót giúp tôi một ly nước được không? Má Vương không biết đi đâu rồi."

"Mẹ, con đã về rồi!" Vệ Trọng Kiệt đưa Vân Vân vòng qua bức bình phong, đi tới một phòng khách nhỏ hơn được ngăn cách với phòng khách chính bởi bức bình phong này.

Mẹ của Trọng Kiệt đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy bọn họ, Bà dịu dàng cười một tiếng.

"Trọng Kiệt, con về rồi à. Vân Vân, đã lâu không gặp, cháu có khỏe không?"

"Bác. . . .Bác gái, Xin chào bác, cháu. . . ..Hy vọng sẽ không làm phiền. . . . .."

"Làm phiền? Sao lại làm phiền chứ? Lần trước Tử Hiên đã đặc biệt nhắn nhủ rằng cháu sẽ tới đây ở một thời gian, phòng của cháu, má Vương cũng đã sớm trang trí và sửa soạn lại rồi!" Mẹ Vệ lắc đầu một cái.

"Tử Hiên. . . . . ." Kỷ Vân Vân muốn nói gì đó, nhưng nhận thấy có Vệ Trọng Kiệt bên cạnh nên không nói nữa.

Mẹ Vệ dường như hiểu được tâm tư của cô, nên nhìn sang Vệ Trọng Kiệt khẽ mỉm cười, nói: "Trọng Kiệt, lấy giúp mẹ ly nước, được không?"

Sau khi Vệ Trọng Kiệt rời đi, Kỷ Vân Vân cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa bèn lên tiếng hỏi: "Bác gái, bác có biết Tử Hiên đang ở đâu không? Trước khi phẫu thuật anh ấy có nói cho cháu biết, chậm nhất là một tuần sẽ trở lại, nhưng đã trải qua gần một tháng rồi, mà một chút tin tức của anh ấy cũng không có. . . . . ."

"Từ trước đến giờ Tử Hiên luôn biết tự chăm sóc bản thân mình." Bà mỉm cười rồi nói.

"Nhưng. . . . . ." Cô nhíu mày lại, hỏi tiếp: "Bác có địa chỉ hoặc số điện thoại của anh ấy ở Canada không ạ?"

"Địa chỉ. . . . . ." Mẹ Vệ hơi cau mày: "Để bác nghĩ lại xem. . . . . A! Bác trai đã về rồi, cháu hỏi bác ấy xem sao!" Bà như trút được gánh nặng, nét mặt hiện lên nụ cười.

Kỷ Vân Vân quay ngươi lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi tới, liền lễ phép lên tiếng chào hỏi: "Cháu chào Bác trai."

"Vân Vân, chào mừng cháu tới nhà bác." Ba Vệ nhìn cô cười: "Có chuyện gì muốn hỏi bác sao?"

"Ách. . . . . . Cháu xin hỏi bác có biết làm cách nào để liên lạc với Tử Hiên hay không?"

Nghe vậy, ánh mắt của ông lập tức trở nên lạnh lùng như băng, nụ cười trên mặt cũng biến mất, "E rằng rất khó! Thằng bé đó từ trước tới giờ có coi nơi này là nhà của nó đâu, vì vậy, nó thích trở về thì trở về, thích đi thì đi!" Ông lên tiếng có vẻ hơi giận dữ, sau đó dường như không muốn bàn tiếp về vấn đề này nữa, Ông giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói: "Tới giờ ăn cơm rồi."

Kỷ Vân Vân miễn cưỡng theo hai người ngồi vào bàn ăn, cảm giác như đầu của mình bắt đầu co rút đau đớn.

Vệ Trọng Kiệt rót ly nước tính mang lại chỗ mẹ Vệ thường ngồi ăn cơm, thì nhìn thấy Kỷ Vân Vân đi theo phía sau cha mẹ sắc mặt có chút tái nhợt, nên lo lắng hỏi:

"Vân Vân, mệt phải không? Sắc mặt của em không tốt lắm! Để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi."

"Đúng rồi! Vân Vân mới vừa mới hết bệnh không lâu, nên nghỉ ngơi sớm một chút! Cháu hãy nhớ rằng, sau này cứ coi nơi này giống như nhà mình vậy, không cần gò bó quá." Mẹ Vệ cưng chiều nói, đổi lại Kỷ Vân Vân nở nụ cười mang vẻ cảm ơn.

"Mẹ, mẹ sắp xếp cho Vân Vân ở phòng nào?"

"Phòng khách ở tầng ba, phía Đông."

"Tầng ba? Tại sao không sắp xếp cho cô ấy ở tầng hai?"

Biệt thự của nhà họ Vệ có tổng cộng là ba tầng, không gian tầng một là cha mẹ Vệ sử dụng, còn tầng hai và tầng ba, chia đều ra cho Vệ Trọng Kiệt và Vệ Tử Hiên.

"Dù sao bây giờ Tử Hiên cũng không có ở nhà, mẹ nghĩ, tầng ba không khí có vẻ yên tĩnh, thích hợp cho Vân Vân nghỉ ngơi hơn!"

Vệ Trọng Kiệt dường như có chút bực tức đỡ Kỷ Vân Vân chậm rãi bước lên cầu thang, đi vào một căn phòng ở tầng ba.

"Bác gái nói. . . . . . Tử Hiên cũng ở tầng này, phải không?" Cô hỏi.

"Em không cảm thấy rằng em quan tâm quá mức đến Tử Hiên sao?" Đột nhiên, Vệ Trọng Kiệt ép cô vào vách tường, hai mắt bốc lửa nói: "Đừng có quên, em là vợ chưa cưới của anh chứ không phải của anh ta! Anh và anh trai của anh sẽ không bao giờ chia sẻ cho nhau bất cứ thứ gì!"

Kỷ Vân Vân lạnh lùng đáp trả: "Vậy thì xin anh cũng đừng quên, hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ rồi!"

Đẩy anh ta ra, cô tính xoay người vào phòng, không ngờ Vệ Trọng Kiệt lại đột nhiên kéo ngược cô lại, cúi đầu muốn hôn cô. Kỷ Vân Vân rất đỗi khiếp sợ muốn trốn tránh, nhưng sau lưng lại là vách tường khiến cô không thể lui được nữa, trong cơn hoảng loạn, cô vung tay lên, tát anh ta một cái.

"Cô. . . . . ." Vệ Trọng Kiệt sờ sờ gò má nóng rát của mình, đôi mắt bén nhọn sâu xa quan sát và đánh giá cô, qua một lúc lâu mới nói: "Hôm nay em đã quá mệt mỏi rồi, có chuyện gì ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp."

Kỷ Vân Vân thở hắt ra một hơi, hoảng hốt đi vào phòng, nằm trên giường, nhắm mắt lại.

Không biết vì sao, từ khoảnh khắc bước chân vào nhà họ Vệ, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến Vệ Tử Hiên, mỗi khi nghĩ đến, trái tim của cô bắt đầu có cảm giác đau đớn âm ỉ, bên tai vẫn còn nghe loáng thoáng giọng nói của hắn. . . . . .

----------

Ánh nắng buổi sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt chiếu vào phòng, phản xạ thành những sắc màu xanh biếc trên sàn nhà.

Sau khi Kỷ Vân Vân rửa mặt qua loa, đang định chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, thì thấy người giúp việc đã đem thức ăn vào phòng.

Bởi vì thân thể của mẹ Vệ không tốt, nên thường ăn sáng luôn ở trong phòng, dần dần, mỗi người nhà họ Vệ cũng có thói quen ăn sáng ở trong phòng.

Kỷ Vân Vân lặng yên ăn xong bữa sáng, sau đó nhìn đồng hồ treo trên vách tường, kim đồng hồ vừa chỉ đúng tám giờ rưỡi.

Lúc này, Vệ Trọng Kiệt nhất định đang đợi ở dưới nhà! Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô trở nên có chút sợ hãi khi gặp lại anh ta.

Một năm trước, nếu anh ta hôn như thế, cô còn có thể chấp nhận được, nhưng, đối với nụ hôn tối hôm qua của Trọng Kiệt cô lại có cảm giác vô cùng chán ghét, thậm chí. . . . . . Không kềm chế được mà đánh anh ta! Chẳng lẽ, theo thời gian, tình cảm của cô cũng thay đổi. . . . . .

Không! Cô làm sao có thể quên được hắn đối với cô rất tốt, hoàn toàn là vì xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường cho cô? Dưới tình huống buồn cười như thế này làm sao cô có thể thổ lộ tình cảm được?

Kỷ Vân Vân lắc lắc đầu, đứng lên, quyết định ra ngoài đi dạo, cố gắng xua đuổi đi những suy nghĩ phiền muộn đang xuất hiện trong đầu mình.


Rời khỏi phòng, căn phòng lớn như vậy nhưng lại yên tĩnh không một tiếng động, cô bước vào một gian phòng cách phòng của cô ở một gian.

Cách bài trí nội thất trong phòng rất phù hợp, tạo cho người nhìn có cảm giác rất ấm áp, nền nhà màu nâu xám, vách tường được sơn màu xám ngọc trai, ga giường cũng là một màu nâu xám cùng tông màu với nền nhà, sát vách tường được thiết kế một giá sách với từng tầng từng tầng cao gần tới trần nhà, bên trong xếp rất nhiều sách nguyên bản.

Đây là phòng của Vệ Tử Hiên sao?

Kỷ Vân Vân tìm kiếm trên giá sách, nhưng không tìm thấy bất kỳ một quyển album ảnh nào. Trong căn phòng này chỉ có duy nhất một khung hình để ở trên bàn, bên trong khung hình là ảnh một cô gái trẻ rất xinh đẹp và thanh lịch.

Có lẽ cô ấy chính là mẹ của Vệ Tử Hiên!

Không biết dáng vẻ của Bà và Vệ Tử Hiên có giống nhau không?

Kỷ Vân Vân đứng trước tấm ảnh một hồi lâu, đột nhiên, có tiếng gõ cửa truyền đến:

"Vân Vân, em có ở bên trong không?"

Là Trọng Kiệt!

"Tôi ở đây."

Vệ Trọng Kiệt đẩy cửa bước vào, "Ở bệnh viện Trâu lâu như thế có khó chịu không? Hôm nay anh lái xe chở em ra ngoài đi dạo một lát, thấy thế nào?"

Bộ dáng cư xử của hắn giống như sự kiện tối hôm qua dường như chưa từng xảy ra bao giờ.

Kỷ Vân Vân ngạc nhiên, có thể nhận thấy rất rõ ràng, đối với sự kiện xảy ra tối hôm qua, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Thật sự bây giờ cô không còn một chút can đảm nào để ngồi vào xe của Vệ Trọng Kiệt nữa!

"Không được! Tôi. . . . . ."

Vệ Trọng Kiệt tiến tới, cầm bàn tay mảnh mai trắng nõn của cô lên.

"Vân Vân, thật xin lỗi! Anh biết tai nạn xe lần đó đều là lỗi của anh, sau lần đó, anh đã bỏ hoàn toàn thói quen phóng xe nhanh rồi, hãy tin anh."

"Ah. . . . . . Không cần phải đi xe, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo bộ, được không?" Sợ anh ta sẽ cứ khăng khăng như thế, cô đành lựa chọn lùi một bước.

"Bên ngoài trời đang mưa!"

Trời bên ngoài đang mưa phùn rả rích, từ trước đến giờ, Kỷ Vân Vân thích nhất là đi dạo dưới mưa phùn, nhưng ngược lại, Vệ Trọng Kiệt lại không thích như thế, thậm chí còn cảm thấy có chút vô vị. Đúng rồi! Sở thích chung của bọn họ thật là ít ỏi, Kỷ Vân Vân bắt đầu hoài nghi, sao lúc đầu cô lại có thể yêu được Vệ Trọng Kiệt.

Vệ Trọng Kiệt mím chặt khóe miệng, lấy lửa đốt một điếu thuốc, dưới ánh lửa chớp lóe, ánh mắt của anh ta dường như cũng lóe lên theo.

"Được rồi! Chúng ta đừng vì một chút chuyện cỏn con mà gây gổ, anh xin lỗi, được chưa?"

"Anh không cần phải nói xin lỗi!"

Giọng điệu của anh ta mềm mỏng như năn nỉ, khiến Vân Vân thật sự khó có thể tiếp tục giận anh ta.

Xoay người, cô tiếp tục xem những bộ sách trên kệ, đột nhiên, giống như cô phát hiện ra cái gì đó nên hét to một tiếng.

"Trọng Kiệt, tấm ảnh trên kệ này chính là. . . . . . Ảnh chân dung của cả gia đình anh sao?"

"Ừ." Anh ta liếc mắt nhìn cô, thấy khi cô tìm được tấm ảnh thì có vẻ rất hứng thú, nên chỉ đáp một tiếng.

Kỷ Vân Vân dán mắt sát vào tấm ảnh, muốn quan sát cẩn thận một chút.

Trong hình, vợ chồng nhà Vệ ngồi trong vườn hoa, còn Vệ Trọng Kiệt đứng phía sau hai người.

Cô thất vọng xoay người, "Tại sao không có hình của Tử Hiên? Không phải anh ấy cũng sống ở đây sao?"

"Khi anh ấy được mười lăm tuổi đã rời khỏi nhà rồi."

"Cái gì?" Cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt, "Tại sao?"

"Anh không biết." Vệ Trọng Kiệt không nhịn được nói: "Có lẽ bởi vì anh ấy thích sống một mình! Mãi đến mười năm sau, anh ấy mới quay về cái nhà này, nhưng không bao giờ ở lại lâu! Cho tới bây giờ, thời gian anh ấy ở đây vẫn rất ít, 1 - 2 năm mới trở về một lần là chuyện thường, mỗi lần về, thời gian ở lại thường không quá mười ngày."

"Anh ấy có nhà của riêng mình sao?"

"Anh ấy có một căn nhà ở Canada, nhưng anh lại không biết chính xác địa điểm đâu, anh chưa bao giờ đến đó."

"Vậy. . . . . . Có ai thường gọi điện thoại cho anh ấy không?"

"Dĩ nhiên là không có!" Vệ Trọng Kiệt giận dữ hét lên: "Em có thể đừng hỏi đến chuyện của anh ta nữa được không?"

"Tại sao ở trong nhà này ngay cả một người quan tâm tới anh ấy cũng không có? Rốt cuộc anh ấy đã làm cái gì mà khiến cho gia đình anh ghét anh ấy như thế?"

"Thời điểm nhìn thấy anh ta, tại sao cô không tự mình hỏi anh ta?"

"Anh quên rồi sao? Tôi chưa bao giờ "nhìn" thấy anh ấy!"

Lời vừa nói ra hỏi miệng, Kỷ Vân Vân liền thấy hối hận.

"Thật xin lỗi, tôi không nên nói những lời này, tôi chỉ là . . . . . Chỉ là muốn tìm một tấm hình của Tử Hiên, tôi. . . . . . Tôi thậm chí còn không biết hình dạng anh ấy như thế nào! Nhưng hỏi tới hỏi lui cũng không biết nguyên nhân tại sao, cho nên tôi. . . . . ."

"Thôi! Anh cũng không đúng, anh không nên mất bình tĩnh, ai kêu em cứ truy hỏi anh những chuyện có liên quan đến anh ấy? Anh nghe thật sự rất bực bội!"

Kỷ Vân Vân nhún vai, mặc dù cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cô không muốn cãi nhau với anh ta.

"Tôi mệt rồi, tôi muốn trở về phòng nghỉ ngơi." Nói xong, Kỷ Vân Vân nhanh chóng rời đi, bỏ lại Vệ Trọng Kiệt với vẻ mặt tức giận.

Hắn nắm chặt nắm tay, nhìn bóng lưng của Kỷ Vân Vân, ánh mắt trở nên âm trầm. Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, hắn tiện tay đem điếu thuốc đang hút dở dập tắt ở trên một quyển sách, rồi nhận điện thoại:

"Này. . . . . ." Vệ Trọng Kiệt hạ thấp giọng, "Ừ! Cho tên tiểu tử đó chịu nhiều đau khổ một chút, thù lao sẽ càng nhiều, tốt nhất là khiến hắn vĩnh viễn biến mất trên thế giới này. . . . . ."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play