*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 883 Cũng xứng đáng

Lâm Quân mới sáng sớm đã ra khỏi nhà. Hạ Linh dụi mắt đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy cảnh cha đang ngồi trên sô pha cầm tách trà trầm tư.

“Cha!” Hạ Linh vẫy tay với Lê Vân Hàng.

“Làm sao vậy?” Lê Vân Hàng bây giờ mới phản ứng lại, cười nhìn cô: “Dậy sớm như vậy sao?”

“Con không phải con lợn lười biếng đâu” Hạ Linh bĩu môi, bất mãn phản bác lại.

“Chị gái tỉnh chưa?” Hạ Linh đột nhiên nhớ tới Lê Nhật Linh, vội hỏi.

Lê Vân Hàng thở dài lắc đầu: “Vẫn chưa, sao con lại hỏi như vậy?”

“Sớm như vậy Lâm Quân đã đi ra ngoài, không chăm sóc chị nên con nghĩ rằng chị ấy đã tỉnh dậy rồi.”

“Nhưng chị con vẫn chưa tỉnh dậy. Lâm Quân đi ra nị làm gì vậy cha?” Hạ Linh nhìn Lê Vân Hàng với vẻ mặt bối rối.

Mối quan hệ giữa Lê Nhật Linh và Lâm Quân tốt đến nỗi khiến người khác ghen ty. Lâm Quân sẽ không vô cớ để Lê Nhật Linh ở nhà một mình.

Lời của Hạ Linh tình cờ động đến chỗ đau của Lê Vân Hàng. Lê Vân Hàng sững sờ, sờ sờ tóc của Hạ Linh lắc đầu: “Đừng lo lắng nhiều như vậy, mau ăn sáng đi”

“Vâng” Hạ Linh cong môi, thấy cha không muốn trả lời liền không hỏi nữa, ngoan ngoãn chạy đi ăn sáng.

Trong một căn biệt thự khác.

Jackson đã ngồi trên ghế sofa chờ Lâm Quân đến.

“Ông Jackson”

“Tới rồi à?”

“Vâng, anh Quân đã ở ngoài cửa”

“Mời anh ta vào” Jackson mỉm cười, tháo nhẫn ra rồi xoay trong lòng bàn tay, miệng nhếch lên một nụ cười ẩn ý.

Lâm Quân từ bên ngoài bước vào, mắt điều chỉnh trong chốc lát, căn phòng quá tối. Dù là ban ngày Jackson vẫn kéo chặt rèm cửa, chỉ có một ngọn đèn sợi đốt mơ hồ treo lủng lẳng khiến người khác khó chịu trong lòng.

Lâm Quân mím môi liếc Jackson trên ghế sô pha.

Jackson đứng dậy, đi đến chỗ Lâm Quân và đưa tay ra: “Anh Quân, tôi đợi anh lâu rồi”

Lâm Quân thản nhiên gật đầu, nắm lấy tay Jackson, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mắt Jackson, hai người đều dùng lực, dường như đang ngấm ngầm tranh giành.

Một lát sau, hai người đồng thời buông ra: “Anh Quân quả nhiên danh bất hư truyền”

“Danh bất hư truyền? Không ngờ ông .Jackson đang ở thành phố Marseille mà vẫn cập nhật tin tức nhanh như vậy”

Lâm Quân chế nhạo.

“Anh Quân còn trẻ và đầy triển vọng, hợp tác với tôi chắc chắn cả hai bên sẽ đều có lợi. Tại sao lại không làm chứ?”

“Hợp tác?” Lâm Quân cười khó hiểu: “Hợp tác như thế nào? Nếu ông Jackson thật lòng muốn hợp tác với tôi, e rằng đã không làm ra chuyện như vậy.”

Động tay động chân trên người Lê Nhật Linh để uy hiếp anh, sợ rằng chỉ có người như lão ta mới nghĩ ra được biện pháp đê hèn như vậy.

Nếu không phải vì Lê Nhật Linh, anh còn không có hứng thú ngồi đây nói chuyện với Jackson, chứ đừng nói là hợp tác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play