Chương 871. Pháo hoa

“Đi đâu?”

Nhật Linh quay đầu lại nhìn qua Lâm Quân – người đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh sẽ không nói cho em, còn nữa, kế tiếp em không được phép nói. Em xem, nếu cổ họng của em bị đau, anh sẽ cảm thấy rất đau lòng.”

Lâm Quân thả tay ra, giúp cô chỉnh lại mũ và thắt lại chiếc khăn quàng cổ cho cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như chăm sóc một con búp bê sứ mỏng manh.

Nhật Linh mỉm cười gật đầu.

Xe nhanh chóng dừng lại, Lâm Quân dẫn Nhật Linh xuống xe, nhưng bên ngoài chỉ là một quảng trường, bên ngoài quảng trường là sông, ngoài ánh đèn đơn giản, Nhật Linh cũng không nhìn ra có cái gì đặc biệt.

Cô nhìn Lâm Quân đầy nghi ngờ, Lâm Quân đương nhiên biết sự nghi hoặc của cô.

Anh kéo cô đi đến cái thang bên cạnh quảng trường, bước xuống thang, lúc này Nhật Linh mới phát hiện ra rằng có một chiếc thuyền lớn trên sông, nó chìm vào trong bóng tối, ngụy trang kĩ đến mức không thể bị con người phát hiện ra ngay lập tức.

“Em đã sẵn sàng chưa?”

Lâm Quân cúi đầu hỏi nhỏ bên tai Nhật Linh, Nhật Linh hơi quay đầu lại nhìn anh, trông rất đáng yêu.

Lâm Quân nở nụ cười quyến rũ, đưa tay lên miệng thổi sáo.

Sau đó bên trong con tàu vốn yên tĩnh ban đầu hiện lên ánh đèn lấp lánh, giống như một con rồng sáng chói đang trườn tới trước mặt hai người.

Sau đó, bên trong thuyền có tiếng nhạc êm dịu, một nhóm ông già Noel lắc lư ra khỏi khoang, mỗi người cầm trên tay một bức ảnh chụp chung của cả hai, những bức ảnh này ghi lại những kỉ niệm lớn nhỏ của Nhật Linh và Lâm Quân trong những năm qua.

Những bức ảnh giống như được các ông già Noel dùng phép thuật biến hóa, ngọn đèn trong tay họ chiếu vào bức ảnh trên tay, từng kỉ niệm giống như được tua lại bởi cỗ máy thời gian, gợi lên từng mảnh nhỏ kí ức trong Nhật Linh.

Nhật Linh kinh ngạc, đưa tay lên che miệng lại, Lâm Quân dẫn cô đi về phía họ.

Trong niềm bồi hồi và nhớ nhung, tiếng nhạc bỗng trở nên vui tươi, không biết từ lúc nào một ngọn lửa trại đã được đốt lên giữa tàu, các ông già Noel nắm tay nhau đưa hai người họ vào trung tâm, cùng nhau nhảy múa xung quanh đống lửa trại.

Đã lâu rồi Nhật Linh không được vui vẻ như vậy, cô vốn có bản tính ham vui từ trong xương, ngọn lửa nóng thiêu đốt lúc này khiến cô đỏ bừng mặt, Lâm Quân đang nắm lấy tay cô lôi kéo càng làm cô thêm hưng phấn.

Sau một điệu nhảy, Nhật Linh thở hổn hển, bầu trời từ từ đổ tuyết, những bông tuyết mịn phủ đầy mũ của Nhật Linh.

Lâm Quân đưa mắt nhìn, những ông già Noel biết ý lùi lại.

Lâm Quân dắt Nhật Linh bước tới lan can bảo hộ, đưa hai tay lên miệng thành hình một chiếc loa và hướng tới mặt sông hét to.

“Lâm Quân yêu Nhật Linh”

Nhật Linh nhìn nửa bên mặt của Lâm Quân, trong lòng đầy xúc động, nước mắt chợt trào ra.

Lúc này, bờ sông bên kia như nhận được tín hiệu, pháo hoa xet qua bầu trời rồi nổ tung tạo thành từng đốm sáng rực rỡ trên nền trời đen.

Mỗi khi pháo hoa nổ ra, trên bầu trời sẽ xuất hiện dòng chữ ‘Lâm Quân yêu Nhật Linhr.

Nhật Linh không nói nên lời, kích động ôm lấy Lâm Quân, lúc này trên quảng trường càng ngày càng đông người, nhìn hai người trên thuyền cùng pháo hoa bên bờ sông đối diện, ai nấy đều ghen tị.

Những người thích náo nhiệt còn huýt sáo và la ó, tạo thêm một chút phấn khích cho một đêm lãng mạn như vậy.

Nhật Linh vùi đầu vào ngực Lâm Quân, lắng nghe hết thảy âm thanh sống động bên tai, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

Người đàn ông này chỉ muốn cho cả thế giới biết sự thật rằng anh ấy yêu bản thân mình!

Hạ Linh đang nằm trên giường không ngủ được, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào liên đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Qua khung cửa sổ, gió lạnh thổi vào da thịt, nhìn thấy pháo hoa từ xa và những ký tự lớn do pháo hoa tạo thành, Hạ Linh năm chặt tay.

Đứng bên cửa sổ nhưng cô không hề cảm thấy lạnh, im lặng một lúc lâu.

Loại ấm áp này có lẽ trong đời cũng không gặp được, bởi vì người yêu mình, người mình yêu, lại yêu người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play