Editor: Tô

Beta: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Thư phòng ở biệt thự Khương gia bốc cháy, ngọn lửa rất nhanh được khống chế, không có thương vong, chỉ là tài liệu văn kiện trong thư phòng bị đốt sạch không còn mẩu nào. Vốn là không khí trong gia đình căng thẳng bởi vì vụ cháy mà càng buồn rầu rối ren.

"...Đều do tôi run tay không để ý." Vợ Khương Khoa nhỏ giọng nói xin lỗi với Phùng Lệ Phương ngồi trên sofa lau nước mắt.

Phùng Lệ Phương thở dài hơi trách cứ "Bình thường ông ấy không cho ai tuỳ tiện đi vào mà bây giờ cháy thành thế này. Lúc ông ấy về biết ăn nói sao đây, cũng không biết có thể về không nữa." Câu cuối cùng nói rất nhỏ.

Khương Khoa bên cạnh sắc mặt rất khó coi, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, vẻ mặt đầy ngưng trọng. Nghe được lời Phùng Lệ Phương, có chút không kiên nhẫn, nói như đinh đóng cột "Chị dâu, em đã nói rồi. Đại ca sẽ bình an trở về."

Phùng Lệ Phương biết tính khí Khương Khoa không tốt, nhưng bình thường có Khương Hoàn thì trước mặt chị dâu là bà ông còn kính trọng. Bây giờ Khương Hoàn không ở đây, Phùng Lệ Phương nghe ra ý của Khương Khoa, trong lòng bà thở dài càng khó chịu hơn, Khương Trí bên cạnh ôm vai mẹ mình trấn an.

Nhất thời trong phòng khách không ai nói chuyện.

Lúc Vãn Hồi Chu đến Khương gia chính là thấy hình ảnh yên lặng như vậy, ánh mắt anh quét về Khương Khoa trên ghế sofa, bả vai tư thế của đối phương đang ngồi trong trạng thái thả lỏng, nhưng đáy mắt mang theo sự phòng bị cùng căng thẳng, nhất là khi thấy bọn họ đi vào, ngay cả tư thế ngồi cũng thay đổi, cả người biến thành trạng thái sẵn sàng trả lời.

"Các vị, đây là lệnh khám xét." Điền Quân lấy lệnh khám xét ra.

Khương Khoa kinh ngạc đứng lên, không khách khí nói "Cảnh sát mấy người có ý gì hả? Anh cả tôi bị bắt cóc, bây giờ còn cầm lệnh khám xét đến nhà tôi làm cái gì? Rốt cuộc mấy người làm việc kiểu gì thế hả?"

"Chúng tôi làm việc như thế nào không cần Khương tiên sinh dạy." Vãn Hồi Chu lạnh nhạt nói, nhìn về phía Điền Quân "Dẫn người đi lục soát, nếu ai cản trở cảnh sát điều tra cứ trực tiếp bắt về cục."

"Dạ rõ!"

Điền Quân mang bộ phận kỹ thuật đi thẳng lên lầu, bầu không khí ở phòng khách càng quỷ dị hơn. Đầu óc mẹ con Phùng Lệ Phương mơ hồ, không biết sao tự dưng đang êm đẹp lại muốn khám xét nhà bọn họ, vợ Khương Khoa đang ở bên cạnh trấn an Phùng Lệ Phương hơi mất tự nhiên động một cái, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Khương Khoa.

Vị này hẳn là đoán được một ít, nhưng không biết hoàn toàn.

Trong lòng Vãn Hồi Chu cho kết luận, nhìn thẳng Khương Khoa đang trở nên tức giận, giọng anh bình thản "Không cần tức giận, chỉ là việc công theo thông lệ mà thôi."

Khương Khoa giận đến nổi gân xanh, tức giận ngồi phịch về ghế sofa, mỉa mai anh "Chuyện công theo thông lệ của cảnh sát mấy người thật đặc biệt mà, tôi thực sự hối hận khi báo cảnh sát. Mấy người thì làm được cái gì chứ, anh trai tôi nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì đám cảnh sát các người gánh không nổi đâu."

Vãn Hồi Chu không quan tâm Khương Khoa đang làm ầm ĩ, anh vỗ cánh tay Thẩm Phán để cậu đừng tức giận sau đó bước lên thư phòng trên lầu hai.

Trong thư phòng chỉ có khu vực gần kệ sách và bàn đọc sách cháy hỏng nghiêm trọng, sổ sách văn kiện tài liệu và máy tính cơ hồ đều hư hại. Vãn Hồi Chu hỏi Tiểu Tiễn bộ phận kỹ thuật "Có thể khôi phục nội dung lại như cũ không?"

"Đội trưởng, nếu chỉ đốt thôi thì còn được, đây là phá hư xong mới bị đốt. Anh xem tro giấy của các văn kiện, còn có ổ cứng máy tính nữa. Rõ ràng là đốt sau khi bị đập phá hai lần." Tiểu Tiễn cũng rất nhức đầu, nói "Tôi sẽ tận lực khôi phục lại."

Vãn Hồi Chu gật đầu, Điền Quân đi một vòng, nói "Đội trưởng, đây rõ ràng là cố ý phóng hoả tiêu huỷ bằng chứng, rốt cuộc hai anh em này đang cố gắng che giấu cái gì? Anh nói bọn họ kẻ tung người hứng, nhưng Hoàn Khoa sắp ra thị trường, rốt cuộc là sao vậy chứ?"

"Khương Khoa năm lần bảy lượt đảm bảo anh trai ông ấy không có việc gì, trước đây tôi cho là Khương Khoa dù phải mất bao nhiêu tiền cũng sẽ chuộc Khương Hoàn ra nên nói mấy lời trấn an mẹ con Phùng Lệ Phương. Bây giờ nghĩ lại thì Khương Khoa rất có thể biết người bắt cóc anh cả hắn là ai, nhưng lại không nói với chúng ta, trừ khi..." Vãn Hồi Chu cảm thấy chân tướng càng ngày càng gần.

Thẩm Phán ở bên cạnh bổ sung "Trừ khi hai anh em với tên bắt cóc cùng một ổ, nửa đường trở mặt cãi nhau tách ra, bây giờ tên bắt cóc lại muốn níu kéo anh em họ." . Truyện mới cập nhật

"Thật đúng là có thể thuận nước đẩy thuyền." Đồng nghiệp bên cạnh chen miệng, sau đó nhìn Điền Quân nói " Quân ca, Thẩm tiên sinh nói vậy tuy là giống như Love Sale* nhưng thật có điểm thú vị."

(*Love Sale là tên một bài hát bên TQ, trong bài hát có đoạn khá giống với điều Thẩm Phán suy đoán về hai anh em và tên bắt cóc, ban đầu hợp tác vui vẻ nhưng lại cãi nhau rồi bung bét lên, sau đó là màn níu kéo:

<<Người đã phản bội tình yêu của em và buộc em phải ra đi.

Người mắc nợ lương tâm, dù có trả bao nhiêu tình cảm cũng không mua lại được.

Chính người đã muốn chia tay ngay từ đầu, và sau đó sẽ chia ly.

Bây giờ người phải dỗ em trở lại bằng tình yêu thương thật lòng, tình yêu không phải là muốn bán thì mua.

Lúc đầu là người muốn chia ly, ly biệt, nhưng bây giờ người phải cầu xin em trở lại bằng tình yêu đích thực.

~

Tuy rằng lúc đầu chính anh là người muốn chia tay, nhưng sau này anh mới hiểu.

Giờ anh mong có thể mang em trở lại bằng tình yêu đích thực của mình, và anh biết rằng mình đã sai.>>

Link bài hát làm tui đau khổ https://www.youtube.com/watch?v=NNLJzcJj5hc)

(Đã hoàn trên wp của nhà, mọi người qua đó đọc nha, trên đây tô up 1 nửa tránh bị auto reup full rồi rồi chỉnh lại sau.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play