Cuối cùng Vãn Hồi Chu bị Giang Giang kéo lên ngủ trên giường của Thẩm Phán. Thẩm Phán đứng ở bên giường kích động xoa xoa tay, từ từ ngồi xuống, giống như sợ hù đến Vãn Hồi Chu. Rõ ràng là hai người quần áo mặc chỉnh tề, ở giữa hai người còn có một Giang Giang, nhưng bởi vì Thẩm Phán bên kia toả ra khí tức lừa gạt người, làm cho căn phòng dường như nóng lên trong nháy mắt.
Có chút mập mờ.
Vãn Hồi Chu mơ hồ cảm thấy có chút nóng, trên mặt không biểu hiện gì. Thẩm Phán giống như chó mập sờ tiểu jiojio của Giang Giang, một bên dùng ánh mắt ánh nhìn Vãn Hồi Chu. Giang Giang nằm đó khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ lên, nhìn baba một chút lại nhìn chú một chút, có chút nôn nóng.
"Chu Chu tôi——"
"Ha ha ha ha."
Bầu không khí không tệ, Thẩm Phán vừa mới mở miệng thì nghe được nhóc mập cười khanh khách, Giang Giang ôm bụng cười ầm lên, nói "Chú, chú sờ chân, thật là nhột, con nhịn không nổi."
Thẩm Phán giận muốn thành vịt, bây giờ rốt cuộc cũng biết khi còn bé hắn làm hai ba chán ghét muốn đánh như thế nào.
Bây giờ hắn nhìn Giang Giang hơi có điểm giống cha mình.
Giang Giang cũng không sợ, cười khanh khách nằm trên đầu gối ba, nói "Ba, chú mới vừa sờ chân con, thật là nhột á."
"Chân con hôi muốn chết, chú không có đụng vào." Thẩm Phán lên tiếng chối, hận không thể quay lại hai phút trước chặt tay mình.
"Chú nói dối, chân con thơm phức." Giang Giang vừa nói nghiêm túc ôm chân mình lên ngửi một cái, ngổn ngang nói "Thơm phức à, không hôi chút nào." Vừa giòn giã nói "Ba nói nói dối là không tốt, chú, chú không nên học xấu đâu."
Hàm răng Thẩm Phán ngứa ngáy, bắt được chân mập mạp của Giang Giang liền bắt đầu gãi, Giang Giang nằm trên người ba cười khanh khách, âm thanh non nớt xin tha "Ba nhột quá, chú xấu xa." Lăn qua lăn xuống.
Vãn Hồi Chu sợ Giang Giang té xuống, một tay bắt được, không biết thế nào Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán lại ôm nhau.
Giang Giang bị kẹp ở giữa, há miệng còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Phán nhanh tay bóp miệng Giang Giang, tầm mắt vẫn dừng trên mặt Vãn Hồi Chu không dời một li. Hai người cách nhau rất gần, hô hấp gần như hòa vào nhau, Thẩm Phán có chút không dám mở miệng, tựa hồ sợ hù dọa đến Vãn Hồi Chu. Ánh mắt giằng co như vậy hồi lâu, Vãn Hồi Chu bất đắc dĩ mở miệng nói trước "Buông Giang Giang ra trước đi."
"À." Thẩm Phán thả tay, miệng Giang Giang hồng hồng, thở phì phò hừ một tiếng ngồi trong ngực ba, nói với Thẩm Phán "Chú, nếu chú cứ bắt nạt con, con sẽ không để chú làm bố con đâu."
Vãn Hồi Chu nhìn về phía Thẩm Phán "Hử?"
"Chu Chu, anh cái gì cũng biết mà, tôi dụ Giang Giang giúp tôi theo đuổi anh. Anh cũng có hảo cảm với tôi, anh đừng phản bác, cái này tôi có thể chắc chắn." Thẩm Phán nói tới đây có chút đắc ý, nói "Trước kia tôi có nói qua tôi đọc tiểu thuyết phá án mà lớn lên, nếu anh không có thiện cảm với tôi thì anh đã không để tôi vào nhà anh ở, không để tôi tiếp xúc với Giang Giang, sẽ không đồng ý khi Giang Giang muốn ở lại đây, càng không nói đến ngồi cùng tôi trên một cái giường, anh có thể nói do tôi là một cha khác của Giang Giang, nhưng mà——"
Giọng Thẩm Phán nghiêm túc.
"Chu Chu, anh không phải dạng người sẽ vì đứa con mà chấp nhận hi sinh tình yêu, anh cũng thích tôi mà." Cuối cùng lại bắt đầu ngang ngược chơi xấu.
Trong phòng yên tĩnh.
Lúc lâu, giọng Vãn Hồi Chu trầm mặc không chắc chắn như xưa, có chút không rõ nói "Cậu nói có chút đúng, nhưng tôi vẫn chưa xác định."
"Không ghét chính là có cảm tình, Chu Chu, tôi sẽ khiến cho anh thích tôi, yêu tôi." Giọng Thẩm Phán trầm thấp, không tự chủ tiến tới, hôn nhanh lên môi Vãn Hồi Chu một cái, giống như sợ bị đánh ngồi thẳng dậy "Chu Chu, anh ghét cái này sao?"
Vãn Hồi Chu cảm thấy khóe môi có chút nóng lên, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét, lắc đầu, Thẩm Phán hai mắt sáng lên muốn tiếp tục dò xét, Vãn Hồi Chu trước tiên bình tĩnh nói: "Thí nghiệm hôm nay kết thúc. Thẩm Phán, cậu không muốn bị đánh đâu."
"Không không, tôi chỉ muốn nói chúc ngủ ngon với anh." Thẩm Phán rất có ý chí cầu sinh mà đổi lời nói.
Giang Giang không có mở miệng phá đám trợn tròn hai mắt, nhìn ba một chút lại nhìn chú một chút, một lúc sau nghiêng đầu hỏi "Ba, chú vừa mới nói chú là một ba khác của con, có phải là thật không ạ?"
Thẩm Phán:.....
"Chu Chu, không phải tôi cố ý lỡ miệng đâu, anh phải tin tôi." Thẩm Phán đáng thương nói.
Vãn Hồi Chu ôm Giang Giang ngồi yên, sờ tóc con trai, ngắn cứng còn đâm vào tay, giọng nhàn nhạt nói "Ừ, con là do ba và chú sinh ra."
"A???"
Giang Giang chấm hỏi, quay đầu nhìn Thẩm Phán.
Ngày thường sống chung Thẩm Phán thoải mái trêu ghẹo bắt nạt Giang Giang, giờ phút này bị Giang Giang nhìn có chút khẩn trương, giơ tay xoa đầu Giang Giang, Giang Giang mở to mắt không biết suy nghĩ gì, không có ầm ĩ, chẳng qua ngồi ngoan ngoãn trong vòng tay ba, Thẩm Phán có chút mất mát thu tay về.
Giang Giang dựa vào trong vòng tay của Chu Chu, phồng má nói: "Chú, chú làm chú con trước được không?"
"Được chứ được chứ." Thẩm Phán liền vội vàng nhái giọng Giang Giang làm nũng trả lời. Giang Giang cười vui vẻ lộ ra hàm răng trắng, duỗi hai tay ôm lấy cánh tay Thẩm Phán, mềm nhũn nói "Con thích chú thứ hai rồi."
Thẩm Phán sờ sờ Giang Giang như sờ chó con, không chút do dự nói: "Thích chú thứ hai thích Chu Chu thứ nhất, sau đó Chu Chu cũng thích chú nhất."
"Không phải, ba thích con nhất rồi." Giang Giang tức giận phản bác.
"Không phải nha, Chu Chu thích chú nhất." Thẩm Phán học giọng điệu Giang Giang.
*Thật ra trước giờ trong raw trong mỗi câu Giang Giang nói cuối câu có 鸭 (yã): vịt, kiểu như a ân ấy, hơi nũng nũng nên mình cố biến đổi câu Giang Giang nói hơi nũng xíu, nên lâu lâu có mấy câu kêu GG là vịt. Mình k thể để chữ đó vô được nên sửa xíu, mấy bạn thông cảm QAQ
Giang Giang giận hừ hừ, nói "Chú xấu."
"Nhóc mập xấu."
Lời tranh chấp càng ngày càng ngây thơ, Vãn Hồi Chu ôm Giang Giang nói "Trễ rồi, ngủ thôi."
Giang Giang trong ngực ba làm mặt quỷ với Thẩm Phán, vô cùng cao hứng khoe khoang nói "Ba có thể ôm con đi ngủ nha."
"Chú cũng có thể ôm Chu Chu đi ngủ." Thẩm Phán giương mắt nhìn Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu nhanh chóng quay đi cho Thẩm Phán một bóng lưng.
Ở chỗ này của Thẩm Phán hết hai ngày. Thứ hai đi làm, vụ án của Bách Thanh đã kết thúc, Hứa Tuấn Khang tạm giam chờ phán quyết của tòa án. Đội hình sự vốn bận rộn căng ca giờ quay lại thời gian nhàn rỗi, bắt đầu đi làm sáng tám giờ đến chiều sáu giờ về. Mới hai ba ngày có người nói như vầy thật là không quen, nhất là hai người trẻ tuổi Mai Lỵ và Hà Hiểu Phong, mới vừa cảm thấy cảm giác đi theo Vãn đội phá án cứ như đội cảnh sát hình sự trong mơ vậy, bây giờ quay lại cuộc sống cán bộ cao tuổi có chút nhàm chán.
Vãn Hồi Chu cũng hơi không thích ứng nhưng không biểu hiện ra ngoài, anh trước sau vẫn là người không chịu nhàn rỗi, mỗi khi rảnh sẽ suy nghĩ về tình huống các vụ án đã qua. Tỷ như vụ án nổ bom cùng với nhóm tội phạm sau lưng Dương Quốc Dân, nhưng anh không có hồ sơ thông tin, căn bản không thể nào suy nghĩ được.
Thứ sáu, Tằng Hoành Vĩ quay về cục, nhưng lại chạy thẳng tới chỗ của cục trưởng.
Ngô Cường cắn hạt dưa nói "Lão Tằng đi chỗ Vương cục làm gì nhỉ? Chẳng lẽ đi tố cáo?"
"Cậu đừng có lúc nào cũng ý kiến với Tằng đội, đối với người khác ông ấy khá tốt." Điền Quân ôm bình giữ nhiệt nói.
Ngô Cường phun vỏ hạt dưa, nóng nảy "Nhóc Quân này, biết tính cậu tốt tính nhưng khen lão Tằng thì cũng cho ổng mặt mũi quá? Người không ở đây, lấy hiểu biết của anh đây đối với lão Tằng thì ổng chỉ thích khoe công. Nhưng mà lần này phá vụ án của Bách Thanh, khi ổng ở bệnh viện đều là Vãn đội dẫn dắt chúng ta, mọi người đều thấy."
"Tôi cũng không nói như vậy." Điền Quân đưa bình giữ nhiệt cho Ngô Cường "Lải nhải cái gì, uống chút đi."
Ngô Cường đang ăn mặn nhận bình nước không khách sáo tu một hơi, trong đầu Điền Quân nghĩ cuối cùng cũng chặn được miệng. Không bao lâu sau Tằng Hoành Vĩ trở lại, người đều ở trong văn phòng, khách khí chào hỏi, Tằng Hoành Vĩ bị thương nên mất máu khá nhiều, dù vết thương đã lành nhưng sắc mặt vẫn không tốt, đứng chính giữa nói "Biết mấy người không thích tôi, vết thương của tôi còn chưa khỏi hẳn, lần này xin nghỉ dài ngày dưỡng bệnh."
Mọi người trố mắt nhìn nhau, ồn ào khổng hiểu Tằng Hoành Vĩ nói mấy lời này có ý gì.
Tằng Hoành Vĩ nói xong vào phòng làm việc thu dọn đồ đạc cá nhân, lúc đi ra đối mặt với Vãn Hồi Chu, Tằng Hoành Vĩ gật đầu nói "Cậu không tệ, trong cục giao cho cậu thì không có gì phải lo lắng, cậu giỏi hơn tôi."
Vãn Hồi Chu mới nhận được điện thoại của Vương cục nên hiểu rõ tình hình, anh với Tằng Hoành Vĩ không có bao nhiêu tình đồng liêu, nghe vậy thì gật đầu, khách sáo nói "Để Hà Hiểu Phong đưa anh xuống."
Tằng Hoành Vĩ cũng không từ chối, Hà Hiểu Phong ôm đồ Tằng đội đưa người xuống dưới, lúc sau Vương cục xuống, nói "Tằng đội phó bởi vì do chấn thương có thể phải rời đội nhiều ngày để dưỡng thương. Nhưng trong đội không thể thiếu phó chỉ huy, trước chọn một người trong đội tạm thay vào để rèn luyện, Hồi Chu, cậu có chọn được người nào không?"
"Điền Quân không tệ." Vãn Hồi Chu nói. Khoảng thời gian chung sống với nhau cho tới nay, Điền Quân tâm tư nhiệt tình tính tình cũng không tệ, mối quan hệ với đồng nghiệp rất tốt, huống chi lúc phá án có đầu óc tập hợp thông tin, người chững chạc biết suy tính, không ngại khổ cực, rất thích hợp.
Vương cục suy nghĩ một chút, gật đầu "Điền Quân không tệ, cậu đồng ý thì bên tôi cũng không có ý kiến, dù sao cũng là một tay hỗ trợ cậu làm việc."
Chuyện này cứ như vậy định xuống, Tằng Hoành Vĩ rời đi, Điền Quân thành đội phó tạm thời.
Điền Quân bị mọi người ồn ào lên án, cũng không khách khí nói mời mọi người ăn đồ nướng. Khí trời nóng bức, các sạp thịt nướng ở Yến thị gần đây mở vào ban đêm, tuy rằng môi trường không tốt như lần trước ở biệt thự, nhưng cũng có hương vị riêng của nó, đều ok cả.
"Vãn đội, anh đi không?"
Vãn Hồi Chu cười một cái, gật đầu.
"Chúc mừng cậu."
"Cảm ơn đội trưởng." Điền Quân cũng không thích nói mấy lời buồn nôn sến sẩm gì đó, nhưng hắn biết đội trưởng Vãn đã đề cử hắn, cho dù không thể làm nổi đội phó, đi theo Vãn đội học tập cũng được lợi ích không nhỏ. Thấy Vãn đội nhìn đồng hồ, Điền Quân lập tức biết rõ, quen thuộc nói "Đội trưởng, nhiều người náo nhiệt, Thẩm tiên sinh nếu có thể cũng có thể cùng đi, còn có Giang Giang nữa."
Vãn Hồi Chu nhìn ánh mắt của Điền Quân, cũng biết mọi người hiểu lầm quan hệ của anh với Thẩm Phán, cũng không giải thích, nói "Để tôi hỏi cậu ấy."
Thẩm Phán dĩ nhiên tới, trăm triệu đồng ý tới bữa cơm như vậy, đây không phải là thể hiện quan hệ người thân một nửa kia của Chu Chu sao!
Thẩm Phán lúc này đã quên mất tật xấu thích bắt bẻ của mình, tỏ ra cứ như từ nhỏ đến lớn ăn thịt nướng, nhấn mạnh nói "Chu Chu, tôi bằng lòng ăn quán vỉa hè mà, thật đó."
"Chú lại nói xạo." Giang Giang ở bên cạnh tố cáo với ba, vừa trề môi liền sợ hãi bị bụm miệng lại, một bên vội vàng nói "Tôi nhớ ra rồi, tôi với Giang Giang còn có đồ chơi chưa chơi, chúng ta chơi lắp ráp trước nha."
Tám giờ đến quán ven đường, đến chỗ Điền Quân Ngô Cường thường đến, trong không khí tràn ngập mùi ớt cay. Giang Giang nhảy mũi hắt xì một cái, ngoài miệng nói mùi thật thơm nha, còn hít một hơi, xong lại hắt xì. Thẩm Phán một bên chê Giang Giang bẩn một bên cầm khăn lau mũi cho Giang Giang.
Bia vào thêm vài xiên thịt mấy thế là mấy tên già bắt đầu tán gẫu, đương nhiên là xoay quanh Điền Quân, có người nói lão Tằng lần này có chút hiểu chuyện, thấy xấu hổ biết bản thân không gánh nổi cả đội.
Tay Điền Quân đang bóc đậu dừng lại, nói "Thật ra cũng không thể trách lão Tằng như vậy được, trước kia lão Tằng rất xông xáo nhưng vì một vụ án hung thủ ra tù sớm. Trả thù lão Tằng, chém con gái Tằng đội một nhát."
"Vậy có sao không?"
"Còn có chuyện này nữa? Sao chưa từng nghe nói."
Điền Quân nói "Đã qua hai mươi năm rồi, trong cục biết cũng không có ai nói, sợ làm tổn thương Tằng đội. Con gái ông ấy chết, sau này cũng không còn ý chí xông pha, vợ cũng ly dị với ông, sau đó tái hôn rồi có một đứa con trai."
"Khó trách Tằng đội giữ bí mật về gia đình như thế, tới bây giờ chưa bao giờ nói trước mặt chúng ta, ngay cả con trai ông ấy bao lớn cũng không biết."
"Không nên đắc tội với ai, thường thì những vụ bắt giữ chỉ huy đều trên xe, lúc đó tôi vẫn cảm thấy ông ấy tham sống sợ chết, không ngờ lại có nguyên nhân như vậy."
Ngô Cường nghe vậy phản bác "Con gái Tằng đội vậy đáng thương, nhưng chúng ta là cảnh sát, nhất là cảnh sát hình sự, nếu tham sống sợ chết thì nên từ chức đừng làm nữa, đã vào làm nghề này ta cũng không được sợ hãi, bên trên cũng phải vào cuộc, nếu không lúc sự an toàn, tính mạng của dân chúng bị uy hiếp đều lui vào ngồi trong xe, vậy ai sẽ bảo vệ bọn họ?"
"Đúng, cũng vì cái lý này, nên—— aiz."
Ngô Cường tính tình bộc trực ngang tàng nhưng con người rất lương thiện và đầy tham vọng. Tốt nghiệp từ học viện cảnh sát, lúc ấy vào đội cảnh sát hình sự cùng lý tưởng và nhiệt huyết, có lẽ một số người trong nhiệm vụ gặp một chút nguy hiểm đã từ bỏ nhưng Ngô Cường vẫn ở lại.
"Tằng đội cũng lui rồi, thôi đừng nói cái này nữa, uống đi uống đi." Điền Quân kéo Ngô Cường, cười nói "Sao Tiểu Cường lại không cho tôi mặt mũi đây?"
Ngô Cường cũng cảm thấy lời mình mới nói cũng hơi quá, thuận nước hạ xuống, mọi người đều là anh em, lại hi hi ha ha ồn ào uống rượu đùa cợt với nhau.
Vãn Hồi Chu và Thẩm Phán đưa Giang Giang về sớm, Giang Giang mệt mỏi trong vòng tay Thẩm Phán, mơ mơ màng màng muốn ngủ, Thẩm Phán lấy áo khoác bọc lấy Giang Giang. Hai bên đường là quán sá ồn ào, nhưng hai người song song đi với nhau, yên lặng không nói gì nhưng lại thoải mái kì lạ, dễ chịu không chút lúng túng.
Một hồi lâu.
Thẩm Phán mở miệng nói "Chu Chu, anh cứ tiến về phía trước, tôi sẽ bảo vệ tốt Giang Giang, còn có tôi. Bọn tôi sẽ là hậu thuẫn của anh."
Vãn Hồi Chu sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Phán, chậm rãi nở một nụ cười.
"Được. Cảm ơn cậu, Thẩm Phán."
Thẩm Phán cười ngu, sợ Chu Chu không hiểu được ẩn ý lời hắn vừa nói, lỡ đãng tự nhiên thẳng thừng nói "Dẫu sao chúng ta cũng là là người nhà của anh, là người thân thiết nhất, luôn có những thứ không thể thấy được."
Vãn Hồi Chu khẽ cười, Thẩm Phán vừa nghe liền hiểu Chu Chu đều biết, một bên tai đỏ hết cả lên, một bên toe toét mở miệng cười vô cùng vui vẻ.
"Hôm nay qua chỗ tôi nha Chu Chu?" Thẩm Phán luôn tuân thủ được nước làm tới.
Vãn Hồi Chu nhìn sang, Thẩm Phán lại giải thích "Cũng không nói gì về chuyện tiến triển mà, chỉ nói là một tuần đi hai lần."
"Được rồi."
Đi xe đến biệt thự, Thẩm Phán ôm Giang Giang bước chân nhẹ nhàng khoái trá, vừa bước vào cửa thấy Bách Thanh ngồi trên ghế sopha ở phòng khách, mặt nhất thời cứng lại, không phải tất cả đã tống cổ ra ngoài để nhận đơn đặt hàng rồi sao, trừ lương!
Thẩm Phán còn chưa nổi giận, Vãn Hồi Chu đi vào thấy Bách Thanh ở đây rất bất ngờ, anh ở đây mấy ngày rồi còn chưa thấy qua bất kỳ cấp dưới nào của Thẩm Phán.
"Chào đội trưởng Vãn." Bách Thanh rất cảm ơn Vãn Hồi Chu phá án giúp cậu, nhưng quét mắt thấy mặt sếp đen như đít nồi, nói "Đơn của tôi là quạ đen, đối phương bên kia không phải ma quỷ lộng hành, do con người làm."
Thẩm Phán phiền nhất loại người tìm đường chết đùa dai, lạnh lùng nói "Tiền cứ trừ như cũ, không hoàn thì kéo vào danh sách đen." Quá quen với mấy sự cố này rồi.
"Dạ rõ thưa sếp." Bách Thanh gật đầu, trong đầu nghĩ ông chủ mới hai trăm năm là hai trăm năm giờ, nhưng kiếm tiền rất dứt khoát sạch sẽ, chẳng khác nào vơ vét của cải.
Thẩm Phán tất nhiên không biết suy nghĩ của Bách Thanh, đang muốn đuổi người đi, liền cầm lấy iPad bên cạnh, không thèm lướt thẳng tay bốc tờ đơn xin giúp đỡ đầu tiên, nói: "Cậu đi đơn này đi."
Bách Thanh chần chờ, Thẩm Phán không vui, gương mặt lạnh như băng, đang muốn mở miệng thì Bách Thanh nói trước "Đơn một ngàn tệ, nhưng tại Yến đại, đơn này tôi đi." Biết rằng sếp muốn trải qua thế giới hai người với Vãn đội, sau đó nhìn thấy Giang Giang trong ngực của sếp, thế giới ba người, cậu cũng là dư thừa.
Thẩm Phán vừa nghe, nhìn lại tờ đơn xin giúp đỡ trong tay đề giá một ngàn, giận điên mặt càng đen hơn.
Chưa từng làm qua vụ nào thua lỗ như vậy.
Nhưng có thể đuổi Bách Thanh đi cũng được. Thẩm Phán nhìn về phía Vãn Hồi Chu, cố ra vẻ hào phóng nói "Tôi cũng không phải cái loại sếp bóc lột kia, cũng làm việc thiện mà."
Vãn Hồi Chu: "Biết rồi."
Trong gara biệt thự, Bách Thanh chọn chiếc xe thể thao màu sắc khiêm tốn mà lái.
Ông chủ mặc dù rất trẩu, nhưng quả thực rất có tiền còn có gu thẩm mỹ, quan trọng nhất là Thẩm Phán rất hào phóng với cấp dưới, những chiếc siêu xe này có thể tùy ý lái. Nghĩ vậy, Bách Thanh cảm thấy mỗi cuối tuần biến mất hai người cũng không tổn thất gì, sếp đuổi người đi có chút đáng thương.
Theo lời cậu nói thì——
Bách Thanh nghĩ đến Bách Kỳ Cẩm, nháy mắt cảm thấy hắn và Thẩm Phán thực sự giống nhau, có lẽ còn không bằng Thẩm Phán.
Đại học ở Yến thị không nhiều, trường đại học loại hai loại ba không ít, nhưng trường đại học trọng điểm chỉ có một, chính là Yến đại. Yến đại nằm giữa đô thị và thị trấn, có hướng dựa vào núi rất tốt, cách khu biệt thự không xa, Bách Thanh lái chỉ mấy có vài phút là tới.
Tiếng gầm rú đặc biệt của chiếc xe thể thao dừng lại ở ngay cửa Yến đại, đã gần mười một giờ tối, quầy hàng bên ngoài cổng vào Yến đại vẫn còn có chút náo nhiệt. Rối rít nhìn theo đường nét ngoại thất của xe dưới ánh đèn đường, cánh đàn ông thở dài khen ngợi, mấy cô gái lại càng tò mò hơn.
Bách Thanh xuống xe, xem nhẹ tiếng mấy cô gái nhảy nhót khen đẹp trai phía sau lưng.
Dưới ánh đèn đường trước cửa, một cậu bé đang lo lắng không ngừng nhìn điện thoại, Bách Thanh bước tới "Vương Hạo?"
"Đúng rồi. Anh là?"
"Diễn đàn nhận người." Bách Thanh thấy cậu trai tuổi tác không lớn, chỉ trạc tuổi em trai mình. Không biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, mặt mũi đối phương hốc hác tiều tụy râu ria xồm xoàm, bộ dáng có thể ngất bất cứ lúc nào. "Có quỷ quấn người?"
Vương Hạo nắm tóc, mấy ngày này ép hắn phát điên, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn có vấn đề thần kinh, bây giờ vừa nghe Bách Thanh hỏi, cuối cùng cũng tiếp được người nói chuyện, nói một hơi "Không phải tôi, là một người bạn của tôi, tên Tô Tiểu Phượng. Tôi- tôi cảm thấy cổ không phải người, là cái đó."
"Cái nào? Quỷ sao?" Bách Thanh chú ý tới khi cậu nói chữ quỷ, Vương Hạo kinh hãi giật bắn người run rẩy, sau đó nhìn bốn phía, ở đây căn bản không thể được cái gì, thuận miệng nói "Lên xe đi."
Vương Hạo căng thẳng, hiện tại nhìn người nào đều cho rằng đối phương có vấn đề, số phận hắn rốt cuộc cũng sẽ như những người khác.
"Đi đâu?"
"Nơi an toàn."
Đối với Vương Hạo đơn giản mà nói đây là tin mừng, vội vàng lên xe. Xe vù vù đi qua, biệt thự không thể tới, muốn tìm chỗ yên tĩnh dễ nói chuyện, Bách Thanh liền lái xe về một khách sạn.
Đến khách sạn, Bách Thanh mở một phòng, nơi đây đèn sáng trưng, Vương Hạo an tâm chút, nhưng vẫn theo sát Bách Thanh.
Bách Thanh đang cầm thẻ phòng, chợt nghe thấy có người gọi mình.
"Bách Thanh."
Là Bách Kỳ Cẩm, bên cạnh còn có một cô gái. Sắc mặt Bách Thanh khó coi, đưa chìa khoá phòng cho Vương Hạo "Cậu lên lầu trước đi."
"Xin lỗi, cô về trước đi, tôi còn có việc." Sắc mặt Bách Kỳ Cẩm trắng bệch nói với bạn gái bên cạnh, sau đó nhìn người trước mặt, cũng không dám xác định, hình như không phải Bách Thanh, chẳng qua là rất giống, không đeo kính, tóc cũng ngắn hơn nhiều, không còn dịu dàng ôn hòa như trước, người này nhìn có chút hung dữ.
Điều quan trọng nhất là Bách Thanh đã chết, chính y tự tay đến nhận xác.
Không thể nào là Bách Thanh.
"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người." Bách Kỳ Cẩm xoa trán.
Bách Thanh nghĩ lại mình nhát gan, đang muốn tiến lên nói cái gì, đột nhiên nghe có người gào thét ở cửa thang máy: "Tháng máy bị sự cố, có người bị nhốt ở trong.", "Người bên trong la hét thẳm quá, có phải bị bệnh không?"
"Fuck!" Bách Thanh chửi thầm một tiếng thô tục, không chút suy nghĩ bấm điện thoại gọi Thẩm Phán, chỉ cần nhận đơn thì không thể đập bảng hiệu, là sếp yêu cầu.
Trên giường ở biệt thự.
Giang Giang đã ngủ say, bầu không khí đã bị hắn làm nóng lên.
Thẩm Phán trong lòng vô cùng vui vẻ, không có người quấy rầy hắn với Chu Chu nữa, Chu Chu uống chút rượu mà mặt đã đỏ lên thật là đáng yêu nha.
Hai người dựa rất gần, hơi thở mùi rượu hòa quyện vào nhau.
Hai mắt luôn thanh minh của Vãn Hồi Chu lúc này có chút mông lung, nhìn Thẩm Phán, giật giật môi, Thẩm Phán cũng cảm thấy cả người nóng ran, liếm môi một cái, từ từ tiến tới——
Đầu tiên là nhẹ nhàng chạm vào, Thẩm Phán thử dò xét muốn nụ hôn này càng sâu hơn.
'Reng——'
Vãn Hồi Chu trong nháy mắt tỉnh táo lại, nói "Điện thoại cậu reo kìa, Thẩm Phán."
Thẩm Phán: Fuck!!!
"Nhận đi, gấp như vậy chắc có chuyện." Vãn Hồi Chu cảm thấy gò má nóng lên, bình tĩnh đứng dậy vào phòng vệ sinh, không tự chủ sờ môi, giống như nóng đến đầu ngón tay liền rụt lại, nhìn mình trong gương.
Khoảnh khắc mới vừa rồi, là động lòng sao?
Thẩm Phán bên ngoài.
"Bách Thanh, con mẹ cậu, tôi muốn trừ lương một năm của cậu!!!"
Bên trong khách sạn.
Bách Thanh để điện thoại ra xa, chờ sếp hét xong, bình tĩnh nói "Sếp, người uỷ thác sắp chết rồi."
Bách Kỳ Cẩm đuổi theo sau lưng, nghe âm thanh mơ hồ từ loa điện thoại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về bóng lưng người đàn ông phía trước.