Chương 1000

“Chưa.”

“Vậy cùng ăn nhé.” Hà Thanh nói, sau đó kêu người ở đi chuẩn bị đồ ăn sáng.

Trong lúc chờ đợi, Hà Thanh chủ động nói chuyện với Nguyễn Khánh Linh, hỏi về tình hình gần đây của họ.

Có lẽ là vì đồng cảm với những bi thảm mà Hà Thanh gặp phải, Nguyễn Khánh Linh lúc này cũng bình tĩnh nói chuyện với cô ta, thậm chí cô còn nảy sinh ra nhận thức sai lầm rằng cô gái đang đứng trước mặt thật sự rất đáng thương, vì quá hiếu thắng quá mạnh mẽ nên mới dẫn đến bi kịch hiện tại.

Hai người nói chuyện một lúc thì bữa sáng cũng được bày lên.

Hà Thanh còn chủ động gắp thức ăn cho Nguyễn Khánh Linh, hỏi cô thích ăn món nào. Cô ta thể hiện ra giống y như một người chị tri kỷ, không chỉ có vậy, trong suốt cuộc trò chuyện với Nguyễn Khánh Linh, cô ta tỏ ra không hăm dọa người nữa, ngược lại còn vô cùng thân thiết.

Hà Thanh lúc đến tập đoàn nhà họ Phạm vốn dĩ nhân duyên rất tốt, điều này dựa vào EQ của cô ta, cô ta biết nói chuyện, có thể khiến người khác rất nhanh có thể nói chuyện với cô ta.

Nguyễn Khánh Linh không đủ sâu sắc, đương nhiên bị cô ta dẫn đi.

Ăn sáng xong, Hà Thanh vừa định rời đi thì bị Nguyễn Khánh Linh gọi lại.

“Còn có chuyện gì sao?”

Hà Thanh quay đầu lại, cười dịu dàng vô hại.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh có chút lưỡng lự, nhưng cô vẫn chỉ vào đôi mắt của cô ta hỏi: “Chị… thấy mắt em hơi sưng, có cần chị giúp em thoa một chút không?”

Nguyễn Khánh Linh nói xong câu này, nụ cười của người phụ nữ đối diện đột nhiên ngừng lại. Thế là cô liền nói thêm một câu: “Như vậy mắt sẽ dễ chịu hơn.” Rất nhanh Hà Thanh lại nở nụ cười trên môi nói: “Được.”

“Vậy em đợi một chút, chị đi lấy túi đá.”

“Được.”

Hà Thanh cười dịu dàng nhìn cô chạy đi.

Sự vui vẻ trong ánh mắt cô ta bỗng chốc lạnh giá, hơn nữa còn dần dần chuyển thành hận thù và tủi nhục.

Nguyễn Khánh Linh này đang giả vờ tốt bụng? Giả vờ đồng cảm với cô ta? Xem nhẹ cô ta? Cô có gì mà có thể xem nhẹ cô ta?

Hà Thanh hai tay đang buông thõng bên chân lập tức siết chặt thành nắm đấm, mạch máu trên mu bàn tay căng lên.

“Chị tới đây, em ngồi xuống đi.” Nguyễn Khánh Linh cầm túi đá trong tay nói.

“Được.”

Nhìn thấy cô, Hà Thanh lại thả lỏng hai nắm đấm, trên mặt lại treo nụ cười hiền dịu, sau đó bước lại gần Nguyễn Khánh Linh.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh để mắt đến Hà Thanh, hai người liền tách ra, cô trở về phòng của chính mình.

Cô cho rằng, Phạm Nhật Minh hẳn đã trở về từ rất sớm, nhưng đợi mãi đến tối, anh vẫn chưa trở về.

Lúc ăn bữa tối, vẫn như trước chỉ có hai người Nguyễn Khánh Linh và Hà Thanh, cô có chút không tập trung.

Vì thế, Hà Thanh liền hỏi: “Khánh Linh, sao trông em có vẻ lo lắng thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play